Editor : Hannah
Phó viện trưởng cùng những bác sĩ kia nói chuyện xong, quay người lại, phát hiện không có một ai ở đó. Hắn sửng sốt một chút, đi tới y tá ở bên cạnh hỏi thăm, sau khi biết viện trưởng mang nhóm người Đào Nguyện rời đi, cũng mang theo những bác sĩ khác đi tới.
"Trung đội trưởng? Sao anh tới đây?"
Vương Tùng Minh nằm ở trên giường, quay đầu nhìn thấy có người tiến vào, nhìn rõ là Hạ Lập Viễn, khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Anh đã khoẻ hơn chưa, sao lại tới đây?"
"Tôi đến bệnh viện tái khám, nghe nói cậu bị thương, liền tới thăm cậu một chút."
Hạ Lập Viễn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn hắn hỏi "Chân của cậu. . . ."
Vương Tùng Minh chật vật nở một nụ cười. "Không sao đội trưởng, không phải chỉ là một cái chân thôi sao? Coi như không có một cái chân này, tôi vẫn có thể sinh hoạt như bình thường. Chỉ có điều, có điều về sau không thể cùng các anh em chiến đấu, làm nhiệm vụ, ra chiến trường được nữa."
Vương Tùng Minh vốn định an ủi Hạ Lập Viễn, nhưng nói nói, lại nhịn không được thương cảm cho chính mình.
Hạ Lập Viễn cúi đầu trầm mặc, bọn họ đã lựa chọn trở thành một quân nhân, đã xác định bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương, thậm chí là hi sinh cả tính mạng. Vì bảo vệ cho đất nước cho nhân dân yên lặng mà hi sinh, sau đó yên lặng tiếp nhận đau xót cùng gian khổ, bọn họ đều tự nguyện.
Đào Nguyện tiến lên, cầm lấy tay Vương Tùng Minh bắt mạch cho hắn, sau đó để y tá cắt bỏ băng gạc, kiểm tra miệng vết thương của hắn.
Vương Tùng Minh nghi hoặc nhìn cậu, nghĩ thầm ca nhi trẻ tuổi này, nhìn cũng không giống như là bác sĩ a? Cậu đây là muốn làm gì?
Hạ Lập Viễn thấy hắn nhìn Đào Nguyện, liền giới thiệu nói "Đây là vợ của tôi, em ấy học qua Trung y, đặc biệt tới thăm khám cho cậu một chút."
"A, a, chào chị dâu!" Vương Tùng Minh tranh thủ thời gian chào hỏi.
"Chào cậu." Đào Nguyện nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục kiểm tra miệng vết thương của hắn.
"Các người cho cậu ta dùng thuốc gì?" Đào Nguyện nhíu mày hỏi bác sĩ.
Vương Tùng Minh không rõ cho lắm nhìn viện trưởng, không biết Đào Nguyện hỏi như vậy là có ý gì.
"Đem sổ ghi bệnh của cậu ta tới đây." Viện trưởng nói.
Viện trưởng đã lên tiếng, bác sĩ cũng chỉ có thể đưa sổ ghi bệnh cho Đào Nguyện.
Đào Nguyện nhìn các loại thuốc trên sổ ghi chép nói:
"Vết thương của cậu ta nghiêm trọng như vậy, các người chỉ cho cậu ta dùng những thuốc này, căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, khó trách phải cắt bỏ chân."
"Nhưng những thuốc này, trước mắt là thuốc tốt nhất của bệnh viện chúng tôi. Bệnh viện khác cũng không có mà dùng đâu."
Bác sĩ giải thích, bọn họ chẳng lẽ không muốn đem người chữa khỏi sao, nếu như có thuốc tốt hơn, bọn họ cũng sẽ không cất giấu không cho dùng.
"Cậu có biện pháp gì không?"
Viện trưởng nhìn chằm chằm Đào Nguyện hỏi, hắn nhớ kỹ, La Cốc Dương nghiên cứu chế tạo có rất nhiều thuốc hiệu quả thần kỳ.
Đào Nguyện suy nghĩ một hồi nói "Như vậy đi, tôi trở về điều chế mấy loại thuốc đưa tới cho cậu ta, các người tạm thời cho cậu ta dùng. Chẳng qua muốn phối chế thuốc hiệu quả tốt hơn, bên tôi có một vài dược liệu không có, bệnh viện các người mau chóng nghĩ biện pháp tìm về đi."
"Cần dược liệu gì, cậu có thể viết ra, chúng tôi nhất định sẽ tìm về trong thời gian ngắn nhất." Viện trưởng nói.
Từ trong phòng bệnh đi ra, Hạ Lập Viễn để những bác sĩ kia kiểm tra lại cho anh. Sau khi kiểm tra xong, Tô Lan đẩy anh đi ra bên ngoài hành lang bệnh viện, mấy người bọn họ chuẩn bị trở về nhà.
"Dì Lan, chú Hạ."
Văn Hàm đứng ở trước mặt bọn họ, cúi đầu nhìn Hạ Lập Viễn ở trên xe lăn, há to miệng, phảng phất có chút chật vật kêu lên.
"Lập Viễn ca. . . ."
Mẹ Văn Hàm là Lý Di Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn, bà ta đến đưa đồ cho Văn Hàm, không nghĩ tới sẽ ở bệnh viện đυ.ng phải người một nhà bọn họ. Bà chòng chọc nhìn vào khuôn mặt của Hạ Lập Viễn, khϊếp sợ sững sờ hồi lâu còn chưa hồi thần, trong lòng bà ta suy nghĩ, sao lại khôi phục tốt như vậy? Lúc trước không phải mặt giống như quỷ sao, thế mà trong thời gian ngắn như vậy, khôi phục như một người người bình thường không sai biệt lắm.
Văn Hàm cũng nhìn Hạ Lập Viễn, nhìn thấy khuôn mặt của anh khôi phục lại soái khí tuấn tú như trước kia, trong lòng của hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Việc Hạ Lập Viễn đã có thể luyện tập đi đường, hắn cũng đã nghe nói, sau khi biết Hạ Lập Viễn tỉnh lại, hắn ngược lại không dám đi gặp mặt anh. Hôm nay đột nhiên đυ.ng phải, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trong trí nhớ, hắn có chút xúc động muốn khóc.
Hạ Lập Viễn thấy hai người nhìn chằm chằm mình như vậy, trong lòng có chút không vui, không phải bởi vì anh tự ti với khuôn mặt của mình, mà là cảm thấy hai người này nhìn mình như vậy, rất không lễ phép.
Tô Lan nghĩ thầm, nếu đã gặp, vừa vặn để cho các người nhìn con trai của nàng phục hồi có bao nhiêu tốt.
"Lập Viễn, đây là Văn Hàm, con có khả năng không nhớ rõ hắn. Dù sao các con cũng chỉ gặp mặt vài lần, con lại từ trước đến nay không đem người không quan trọng để ở trong lòng."
Tô Lan cố ý giới thiệu nói "Đây là dì Lý, con hẳn là có chút ấn tượng đi, nàng trước kia không có việc gì cũng thường xuyên chạy đến nhà chúng ta. Chẳng qua sau khi con bị thương, nàng liền không đến nữa."
Lý Di Nguyệt lấy lại tinh thần, lúng túng nói "Thật là khéo a, mọi người cũng tới bệnh viện?"
"Chúng tôi bồi Lập Viễn đến làm vật lý trị liệu. Con dâu của tôi là cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, ông ấy lưu lại phương thuốc hiệu quả rất thần kỳ, Lập Viễn nhà chúng ta thân thể rất nhanh liền có thể bình phục." Tô Lan đắc ý nói.
"Là, là vậy sao? Kia vậy thật chúc mừng mọi người." Lý Di Nguyệt mang trên mặt nụ cười miễn cưỡng nói.
"Đúng, các người nhìn mặt của Lập Viễn xem, hiện tại sẽ không hù đến cô cùng Văn Hàm đi?"
Tô Lan cố ý nói "Cô ở bên ngoài nói chút lời khó nghe, có phải nên thu hồi lại hay không?"
"Cái gì, lời khó nghe gì?" Lý Di Nguyệt giả vờ như không rõ, ánh mắt lại có chút tránh né nói "Tôi không biết chị đang nói cái gì?"
"Không rõ thì thôi, " Tô Lan châm chọc bĩu môi "Tóm lại, Lập Viễn nhà chúng tôi cưới được một người vợ tốt, về sau cũng sẽ càng ngày càng tốt. Việc nhà chúng tôi, cũng không làm phiền nhà các người quan tâm, cô cũng không cần thiết lại đi nói lời này lời kia."
"Ai quan tâm đến việc nhà mấy người?" Lý Di Nguyệt ở trước mặt mọi người bị vạch trần, nhịn không được nói lại.
"Văn Hàm nhà chúng tôi về sau cũng sẽ trôi chảy hơn bất luận kẻ nào, hắn rất nhanh liền sẽ có con của mình. Cũng chúc Lập Viễn nhà mấy người, có thể sớm, sinh, quý, tử."
"Mẹ, mẹ nói những cái này làm gì?" Văn Hàm nhỏ giọng nói.
"Chẳng lẽ chỉ cho nàng nói chuyện, mẹ liền không thể nói chuyện sao?" Lý Di Nguyệt giận dữ lôi kéo tay Văn Hàm nói
"Chúng ta đi!"
Văn Hàm bị mẹ hắn kéo đi, vẫn là không nhịn được một mực quay đầu nhìn lại.
"Em cùng loại người này so đo làm cái gì? Nói những lời kia bị người khác nghe được, chẳng lẽ trong lòng em liền dễ chịu hơn sao?" Hạ Hoài Dân nói.
"Em chính là muốn cùng với cô ta so đo, cô ta nói những lới đả thương người kia, tâm của em hiện tại còn đang đau, cả đời này cũng sẽ không quên được!"
Tô Lan thở phì phì nói "Mấy người là nam nhân nên không quan tâm, em làm mẹ thì lại không nhịn được, cô ta dám nguyền rủa con trai của em, em về sau cũng sẽ không lưu lại mặt mũi cho cô ta."
Hạ Hoài Dân bất đắc dĩ lắc đầu.