Editor : Hannah
Văn Hàm cùng Lý Di Nguyệt tiến vào phòng trực ban, Lý Di Nguyệt liền đem đồ ném lên trên bàn, lớn tiếng nói.
"Có gì đặc biệt hơn người? ! Nhà chúng ta lại không nợ nhà bọn họ, con trai của nàng tốt thì thế nào? Cùng chúng ta có quan hệ gì, cần phải ở trước mặt chúng ta khoe khoang sao? Còn cưới một người vợ tốt, một đứa con nhà buôn, có thể tốt hơn được bao nhiêu a? !"
Văn Hàm ngay khi mẹ hắn nói câu đầu tiên, liền tranh thủ thời gian đóng cửa lại, hắn biết tính tình của mẹ hắn như thế nào, càng khuyên càng nói nhiều hơn, cho nên dứt khoát trầm mặc không nói.
Lý Di Nguyệt thấy Văn Hàm bộ dạng mất hồn, liền đối với hắn nói:
"Mẹ biết trong lòng con còn băn khoăn thương nhớ Hạ Lập Viễn, nhìn khuôn mặt cậu ta bình phục, chân cũng có thể đi. Nhưng bằng vào điểm cậu ta chuyện kia được, vậy thì không đáng để con gả cho cậu ta."
"Hiện tại không chỉ có bệnh viện chúng ta, mà cả bệnh viện khác cũng đều nói trong tay Nhạc Như Thanh có lưu lại tất cả phương thuốc của thần y La Cốc Dương. Lập Viễn ca có thể nhanh chóng bình phục như vậy, chính là bằng chứng tốt nhất. Nói không chừng trên tay người ta còn có phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh bất lực của anh ấy thì sao?"
Hiện tại Văn Hàm đặc biệt hối hận, hắn nghĩ, nếu như sớm biết Nhạc Như Thanh có thể cứu chữa cho Lập Viễn ca, để hắn đi cầu xin cậu cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Lập Viễn lấy Nhạc Như Thanh.
"Cho dù có thể chữa khỏi, vậy thì thế nào?"
Lý Di Nguyệt một bộ dạng tận tình khuyên bảo nói: "Con đã kết hôn cùng Hạo Ba, Hạ Lập Viễn cũng đã kết hôn, các con không có khả năng đến với nhau. Lại nói, Hạo Ba cũng không kém a, hắn hiện tại cũng đã thăng chức làm trung đội trưởng, lấy thế lực Ninh Gia, về sau sẽ còn thăng cao hơn. Con hiện tại nên quên Hạ Lập Viễn đi, cùng chồng chung sống thật tốt, vậy không phải tốt hơn sao?"
Văn Hàm lại lần nữa trầm mặc, hắn ngược lại rất muốn quên, nhưng Hạ Lập Viễn là người hắn yêu khắc cốt ghi tâm, không phải hắn muốn quên liền có thể quên.
"Mẹ nói cho con biết a, mẹ của Ninh Hạo Bá cũng không phải đèn cạn dầu, con nên tranh thủ thời gian cùng Hạo Ba sinh ra một đứa cháu cho bà ta, bà ta liền không rảnh đi để ý đến con."
"Mẹ biết mẹ hắn không phải đèn cạn dầu, vì cái gì còn nhất định phải bắt con gả cho Ninh Hạo Bá?"
Văn Hàm nhịn không được phàn nàn nói: "Lại nói, chuyện đẻ con, con muốn thì có thể sinh sao?"
"Con cho Hạo Ba thêm chút đồ bổ, chính con là bác sĩ, phải hiểu. . . ."
"Mẹ!"
Văn Hàm thực sự nghe không nổi nữa, đánh gãy lời nói của mẹ hắn."Mẹ mau trở về đi, con còn có công việc."
Lý Di Nguyệt nhìn Văn Hàm, bất đắc dĩ thở dài "Được được được, mẹ không phiền đến con nữa, trong lòng con tự mình tính toán đi."
Sau khi Lý Di Nguyệt rời đi, Văn Hàm bụm mặt, muốn khóc lại khóc không được.
...
Ban đêm ở Ninh Gia.
Ninh Hạo Bá hôm nay vốn nên trở về sớm, nhưng đến tận khi Văn Hàm đi ngủ, hắn cũng không có trở về.
Văn Hàm bị tiếng động làm bừng tỉnh, hắn mở to mắt ngồi dậy nhìn Ninh Hạo Bá nói.
"Cậu lại đi uống rượu? mùi rượu nồng như vậy."
"Anh cùng mấy huynh đệ có quan hệ tốt đi ăn mừng anh lên làm trung đội trưởng." Ninh Hạo Bá giải thích nói.
"Đều đã chúc mừng nhiều lần như vậy, còn muốn chúc mừng?" Văn Hàm bất mãn nói
"Chẳng qua cũng chỉ là một trung đội trưởng, cần thiết chúc mừng nhiều lần như vậy sao?"
"Bọn hắn cũng là vì anh mà cao hứng, anh cũng không tiện cự tuyệt bọn hắn." Ninh Hạo Ba ngồi vào đầu giường, ôm lấy Văn Hàm nói.
"Văn Hàm, anh thật không nghĩ tới, anh lại có thể cưới được em, anh quả thật là may mắn. Em yên tâm, anh sẽ yêu thương em cả một đời, sẽ đối với em tốt."
Văn Hàm mặt không biểu tình nói "Những lời này, cậu đã nói rất nhiều lần rồi, chỉ cần cậu có thể nói được làm được, không cần cứ ngoài miệng một mực lặp lại."
"Anh nhất định sẽ làm được."
Ninh Hạo Bá thật không nghĩ tới, hắn lại có thể cưới được Văn Hàm, hắn từ lâu vẫn luôn rất thích Văn Hàm, trong lòng hắn Văn Hàm chính là thần tiên, bọn hắn về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Ninh Hạo Bá hôn hôn lên mặt của Văn Hàm, lại từ từ hôn xuống dưới cổ, Văn Hàm nhịn không được đẩy hắn ra nói
"Đi tắm rửa! Một thân toàn mùi rượu."
"Tuân, tuân mệnh, lập tức đi ngay." Ninh Hạo Bá có chút lay động đứng lên, sau đó hướng đến phòng tắm.
Văn Hàm nhắm mắt lại, trong lòng mười phần xoắn xuýt cùng đau khổ.
Ninh Hạo Bá rất nhanh chóng đã tắm rửa xong, vừa lên giường liền lập tức ôm lấy Văn Hàm nói.
"Mẹ nói với anh, muốn chúng ta tranh thủ thời gian có một đứa con. Chúng ta liền sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, cho bà có thêm đứa cháu trai để ôm."
Văn Hàm quay đầu đi, bàn tay nắm thật chặt, nhẫn nhịn chịu đựng động tác của Ninh Hạo Bá. Hắn hiện tại không muốn sinh con, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, mẹ hắn nói những lời kia, vẫn là có đạo lý nhất định.
Đào Nguyện ngủ đến nửa đêm thì bị nóng tỉnh, không phải cậu nóng, mà là người ở bên cạnh cả người như nóng hừng hực.
Đào Nguyện bật đèn ngồi dậy, nhìn Hạ Lập Viễn mặt mũi tràn đầy mồ hôi nói "Có muốn đổi một cái chăn mỏng hơn không, người của anh nóng quá."
Hạ Lập Viễn lắc đầu nói "Hôm nay uống canh bổ, có chút mạnh."
"Em đã nói rồi, anh uống ít một chút, anh còn nhất định phải uống hết."
Đào Nguyện giúp Hạ Lập Viễn lau mồ hôi, rồi chuẩn bị đi giặt khăn tiếp tục lau lau mồ hôi cho anh.
Hạ Lập Viễn một phát bắt được bàn tay của cậu, sau đó dụng lực lại dùng sức nhẫn nhịn. Trong lòng của anh như có một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt, mãnh liệt muốn phát tiết.
Đào Nguyện tới gần anh hỏi: "Rất khó chịu sao?"
"Đừng dựa vào anh gần như vậy, anh sắp nhịn không được."
Hạ Lập Viễn cảm thấy, nếu hiện tại bên cạnh anh không có ai, anh nhất định có thể chịu đựng được. Nhưng ở trước mặt lại có một người mang theo mùi thơm mê người, thân thể mềm mại dựa sát anh, anh cho dù xem như bất lực, cũng sẽ có cảm giác, huống chi trong cơ thể thuốc bổ đang phát hoả.
"Không muốn em tới gần, vậy anh nắm lấy tay của em không thả làm gì?" Đào Nguyện nói.
Hạ Lập Viễn lập tức buông tay Đào Nguyện ra, sau đó lại tiếp tục tự mình nhẫn nại. Bé vợ của anh ở ngay bên người, hai người hành phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng hiện tại anh còn không thể làm vận động mạnh.
Đào Nguyện đem bàn tay tiến bên trong quần của Hạ Lập Viễn, nằm sấp ở trên vai anh nói.
"Em giúp anh."
Hạ Lập Viễn không có cự tuyệt, cũng vươn tay, đè lấy đầu của Đào Nguyện lại mà hôn.
Từ vài ngày trước, Hạ Lập Viễn đã kìm lòng không được mà hôn Đào Nguyện, sau đó thỉnh thoảng hai người cũng sẽ hôn nhau. Hạ Lập Viễn cảm thấy, ông trời đối xử với anh cũng không tệ, đã đem Đào Nguyện đến bên cạnh anh. Trải qua cửa ải sinh tử lần này, cưới được cậu là phần thưởng lớn nhất, là may mắn lớn nhất đời này của anh.
Đào Nguyện cởi bỏ quần ngủ của mình xuống, sau đó dạng hai chân ngồi lên trên người Hạ Lập Viễn, hai người thâm tình đối mặt, ánh mắt quấn quýt lấy nhau, phảng phất như linh hồn tương liên dây dưa.
Đào Nguyện từng chút từng chút chậm rãi ngồi xuống, hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu thoả mãn.
... . . .
Đào Nguyện mệt mỏi ghé vào l*иg ngực của Hạ Lập Viễn, anh thâm tình nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng, cúi đầu hôn trán của cậu.
Đào Nguyện vốn định từ trên người anh bò xuống, nhưng đột nhiên lại cảm giác nơi nào đó ở bên dưới lại hăng hái ngẩng đầu, cậu cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhìn anh.
"Anh. . . ."
Hạ Lập Viễn vô tội nhìn Đào Nguyện "Cũng không phải anh muốn như vậy đâu, anh cũng không có cách nào."