Hệ Thống Bật Hack Yêu Đương

TG3 - Chương 12: Xung hỉ ở thập niên 60

Editor : Hannah

Lý Di Nguyệt vốn cũng không muốn mất đi người bạn này, dù sao Hạ gia quyền thế lớn, chỉ cần ông Hạ còn một ngày, địa vị của Hạ gia không ai có thể rung chuyển được. Ả đã ở trước mặt Tô Lan ăn nói khép nép, nhưng nàng vẫn không cho ả sắc mặt tốt, vậy thì ả cũng không cần nể mặt bọn họ.

Trước kia Tô Lan cảm thấy, Lý Di Nguyệt cũng chỉ là có chút khoe khoang thích buôn chuyện bát quái, kỳ thật tâm vẫn tốt, cho nên mới cùng ả làm bạn nhiều năm như vậy. Nhưng khi ả một mực muốn hủy bỏ hôn ước, nói chuyện hai câu thì cả hai câu đều nguyền rủa Lập Viễn, còn sợ rằng dáng vẻ của Lập Viễn sẽ liên lụy tới Văn Hàm , trong lòng Tô Lan giống như vết thương đang chảy máu dầm dề lại bị sát thêm muối.

Hai người làm bạn nhiều năm, coi như nàng không đề cập tới việc giải trừ hôn ước, Tô Lan cũng sẽ chuẩn bị giải trừ. Nhưng bất cứ người mẹ nào cũng không thể chịu đựng được người khác nguyền rủa con của mình, hơn nữa còn dưới tình huống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Còn có những lời ả vừa nói kia thật sự rất khó nghe.

Tô Lan cũng biết, trước kia ở trong khu biệt thự quân đội, người người đều ao ước được như nàng, có một đứa con trai ngoan, một nhà chồng tốt . Nhưng bây giờ, khẳng định có không ít người ở trong lòng chế giễu, có người đợi xem trò vui, cũng có người đồng tình với nàng, thương hại nàng. Nhưng nàng không cần bất luận kẻ nào thương hại, nàng tin tưởng con trai của mình, về sau nhất định có thể tốt lên.

Tô Lan đè lại sự tức giận, khôi phục cảm xúc, xoay người đi thăm Hạ Lập Viễn.

Tô Lan gõ gõ cửa phòng, vừa vặn Đào Nguyện từ phòng tắm đi ra.

"Mẹ." Đào Nguyện cùng Hạ Lập Viễn chào hỏi nàng .

Tô Lan cười cười với Đào Nguyện, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn Hạ Lập Viễn hỏi "Hôm nay cảm giác thế nào? Còn đau không?"

"Có đau nhức một chút , nhưng vẫn có thể chịu đựng được." Hiện tại Hạ Lập Viễn mỗi giờ mỗi phút đều cảm thấy đau đớn. Nếu không phải anh có khả năng chịu đựng tốt, tâm lý cũng đủ mạnh, sợ rằng sẽ không chịu nổi dạng đau đớn này .

Cho nên khi anh được đưa đến bệnh viện quân khu, bác sĩ nói với người nhà họ Hạ, tạm thời hôn mê đối với anh mà nói thì tốt hơn một chút. Không phải bị đau đớn tra tấn, ngược lại thì bất lợi đối với việc khôi phục.

"Mẹ." Đào Nguyện nói với Tô Lan "Gương ở phòng tắm cần phải đổi cái khác."

Hạ Lập Viễn bỗng nhiên nhìn về phía cậu.

"Đổi tấm gương? Vì cái gì, tấm gương bị hỏng sao?" Tô Lan nghi ngờ hỏi.

Hạ Lập Viễn dùng ánh mắt ngăn cản cậu, bảo cậu đừng có nói ra.

Đào Nguyện không nhìn ánh mắt của anh, tiếp tục nói "Lập Viễn ca vụиɠ ŧяộʍ vào phòng tắm, còn tự mình đứng lên, dùng nắm đấm làm vỡ tấm gương."

"Con có thể đứng lên ? ! Bác sĩ không phải đã nói, con bây giờ còn chưa thể đứng lên sao? !" Tô Lan nhìn anh chằm chằm, vành mắt dần dần đỏ lên "Con, đứa nhỏ này! Sao lại không nghe lời như vậy a? ! Con không muốn mẹ sống nữa sao? !"

"Con, con không dùng lực ở chân, con dùng lực ở tay, chống đỡ thân thể đứng lên." Hạ Lập Viễn vội vàng giải thích, anh sợ nhất chính là mẹ anh khóc, mỗi lần mẹ anh khóc anh liền muốn tránh đi, nhưng hiện tại, muốn tránh cũng không tránh được.

"Dùng tay chẳng lẽ chân không cần chạm đất sao?" Đào Nguyện nói "Khi em đi vào hai chân của anh đều chạm đất, anh còn tự mình lui lại ngồi xuống trên xe lăn."

"Con sao cứ khiến người khác phải lo lắng vậy? !" Tô Lan vừa khóc vừa dùng tay đánh bả vai anh.

"Con. . . ." Hạ Lập Viễn không biết nên nói cái gì cho phải, chút sức lực của mẹ anh đánh ở trên người anh cũng chỉ như gãi ngứa, anh lo lắng nàng đánh anh khiến cho tay nàng đau.

Tô Lan biết mặt anh biến thành như vậy trong lòng khẳng định không dễ chịu, lại nghĩ tới những lời đả thương người khác của Lý Di Nguyệt, nhịn không được ôm anh oà khóc.

Hạ Lập Viễn nhìn Đào Nguyện, không nghĩ tới cậu sẽ tố cáo với mẹ anh, anh đã nói với cậu, anh không muốn để cha mẹ lo lắng.

Đào Nguyện không chút né tránh nhìn thẳng anh, cậu biết trong lòng của anh rất thống khổ, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy theo ý anh để anh tự hại mình, cho nên muốn ngay từ đầu chặt đứt suy nghĩ này của anh. Huống chi những đau khổ này chỉ là tạm thời, mặc kệ là mặt của anh hay chân, cậu đều sẽ giúp anh điều trị tốt.

Kiếp sống quân nhân này của anh còn rất dài, cậu nhất định phải làm cho anh từ giờ trở đi, yêu quý bản thân mình. Bởi vì từ giờ trở đi, đó không còn là thân thể của anh, mà còn thuộc về bản thân cậu.

Nửa đêm đang ngủ Đào Nguyện đột nhiên tỉnh lại, mượn ánh trăng, cậu nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh.

Đào Nguyện ngồi dậy, mở đèn, sau đó quay đầu nhìn Hạ Lập Viễn nói "Đau không ngủ được sao?"

Hạ Lập Viễn trầm mặc, không trả lời cậu, đau đớn chỉ là một phần, anh suy nghĩ về tương lai sau này, liền không có cách nào an ổn đi vào giấc ngủ.

Đào Nguyện vén chăn xuống giường, mở hòm thuốc của cậu, lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ thuốc trong bình ra cái ly rồi lại rót thêm chút nước ấm.

Đào Nguyện bưng cái ly ngồi ở mép giường, đưa cho Hạ Lập Viễn nói "Uống đi, uống xong liền có thể ngủ ngon."

Hạ Lập Viễn vẫn không nói lời nào, cũng không có nhận cái ly.

Đào Nguyện đem cái ly để lên tủ đầu giường, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

"Em đi đâu vậy?" Hạ Lập Viễn rốt cục cũng mở miệng hỏi.

"Em đi xem mẹ ngủ chưa." Đào Nguyện đã mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Em quay lại!" Hạ Lập Viễn lập tức cầm lấy ly nước, một hơi uống sạch, nói "Anh đã uống hết."

Đào Nguyện đóng cửa lại, trở lại bên giường.

Hạ Lập Viễn quay đầu nhìn cậu nói " Chúng ta đều là người trưởng thành, hơn nữa còn đã kết hôn, không cần có việc gì cũng phải nói với mẹ."

"Anh nói rất có lý." Đào Nguyện một bộ dáng công nhận "Là người trưởng thành đã kết hôn, cũng không nên đùa nghịch tùy hứng, không nên tổn thương bản thân mình để phát tiết đúng chứ?"

Hạ Lập Viễn không phản bác, anh không nghĩ tới, bé vợ nhỏ của anh lại lợi hại như vậy, có thể đem anh nắm đến gắt gao, nếu sau này hai người không ly hôn, anh không khỏi có chút lo lắng cho tương lai của mình sau này.

"Ngủ đi, đã uống thuốc anh rất nhanh sẽ ngủ." Đào Nguyện nhìn anh nói.

Hai người lại nằm xuống, Hạ Lập Viễn vừa nhắm mắt, lập tức cảm thấy buồn ngủ.