Editor : Hannah
Đây là lần đầu tiên Hạ Lập Viễn cùng người khác chung giường, không biết có phải do trong phòng đều tối hay không, khứu giác của anh càng thêm linh hoạt mẫn cảm, người bên cạnh có mùi hương thơm ngát rất dễ chịu. Anh quay đầu, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào , nhìn gương mặt nhỏ trơn bóng tinh xảo , trong lòng xuất hiện cảm giác không thể miêu tả.
Anh phải chăng có thể ích kỷ một chút, cứ như vậy đem cậu giữ ở bên người, dù sao muốn tìm một người phù hợp, lại có thể làm cho trong lòng mình cảm thấy rất thoải mái là khá khó khăn. Đáng tiếc anh đã biến thành cái dạng này, mới gặp được người anh vừa lòng để ý.
Đào Nguyện nửa tỉnh nửa mơ vô thức cử động thân thể dán thật chặt vào bả vai Hạ Lập Viễn cọ cọ.
Cách lớp vải áo ngủ, Hạ Lập Viễn vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ khuôn mặt của cậu . Khuôn mặt nhỏ dán chặt lấy thân thể của anh, càng làm mùi hương thơm ngát thêm rõ ràng.
Hạ Lập Viễn đưa tay sờ sờ khuôn mặt không còn bằng phẳng của mình. Sau khi tỉnh lại, anh chưa từng soi gương, nhưng từ trong ánh mắt của mọi người , anh có thể xác định gương mặt này khẳng định không còn giống như trước kia.
Đào Nguyện sáng sớm đã dậy, tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho Hạ Lập Viễn , chồng cậu đang đau lòng, cậu đoán chừng còn phải đau khổ một thời gian nữa, cho nên trên phương diện khác phải chiếu cố anh thật tốt.
Tô Lan đi ngang qua phòng bếp, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn vừa đi vào liền không kịp chờ đợi hỏi "Hôm nay bữa sáng nấu món gì, sao lại thơm như vậy?"
Đầu bếp đứng ở một bên nhịn không được chảy nước miếng hồi đáp "Phu nhân, là đại thiếu phu nhân làm bữa sáng cho đại thiếu gia."
"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Đào Nguyện quay người cùng Tô Lan chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành, con cũng biết nấu ăn sao, nấu ngon như vậy ." Tô Lan đi qua nhìn một chút.
"Con làm chút bánh cùng cháo , còn có một chút bánh ngọt, những cái bánh ngọt này không ngán , mẹ cùng ông bà cũng có thể ăn một chút ."
"Tốt tốt tốt, thật sự là vất vả cho con, sáng sớm còn phải làm điểm tâm."
"Không cực khổ ." Đào Nguyện cười cười.
Tô Lan nhìn cái nồi đang đun trên bếp, hiếu kì mở ra ngửi ngửi, lập tức nuốt nước bọt nói "Đây là canh gì? Thả dược liệu a, ngửi thật thơm."
Tô Lan bình thường cũng yêu nấu canh, thường xuyên ở bên trong canh thêm một chút dược liệu bồi bổ thân thể.
"Đây là canh chim bồ câu nấu cho Lập Viễn ca , bên trong thả chút dược liệu tốt cho thân thể của anh ấy, chẳng qua những dược liệu này người bình thường uống vào không tốt lắm." Đào Nguyện nói.
Tô Lan gật gật đầu, đem cái nắp đậy lên nói "Lập Viễn nhà chúng ta thật sự có lộc ăn."
Bởi vì bữa sáng làm cho nhiều người, Đào Nguyện một người làm không xuể liền gọi hai người làm qua hỗ trợ, giúp đỡ cậu bưng đồ ăn vào trong phòng.
Vừa mở cửa phòng, liền nghe thanh âm pha lê vỡ vụn là từ trong phòng tắm truyền ra.
Hai người làm đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đào Nguyện, không biết nên làm sao bây giờ.
Đào Nguyện nhìn hai người bọn họ nói "Các cô đi ra ngoài không được nói cho ai biết rõ chưa ?"
Hai người làm gật gật đầu, đem đồ ăn để xuống bàn, liền rời khỏi phòng.
Đào Nguyện đi vào phòng tắm, thấy Hạ Lập Viễn chống đỡ đứng tại bồn rửa mặt đá cẩm thạch , tấm gương trên tường vỡ vụn rơi xuống khắp nơi , mà mu bàn tay của anh đang chảy máu.
"Phát tiết xong rồi thì ra ăn điểm tâm đi, ăn no mới có khí lực tiếp tục phát tiết." Đào Nguyện trấn định nói.
Hạ Lập Viễn dùng sức hô hấp, anh lui lại nửa bước, hai chân vô lực ngã ngồi xuống trên xe lăn.
Đào Nguyện đi qua, đem anh từ phòng tắm đẩy ra.
Đến gần bàn điểm tâm Đào Nguyện nói "Những đồ ăn trong bữa sáng nay là em dậy sớm để làm . Anh nếu dám làm đổ hoặc không ăn, em tuyệt đối sẽ làm anh hối hận."
Đào Nguyện đem anh đẩy đến bên cạnh bàn, sau đó đối diện với anh ngồi xuống, xụ mặt, ánh mắt rất hung nói "Anh tự ăn hay em đút?"
Nguyên bản Hạ Lập Viễn cảm xúc đang chập trùng rất lớn , nhìn thấy Đào Nguyện liền sửng sốt, không nghĩ tới cái người nhìn vừa bình tĩnh vừa tốt tính thế mà còn có lúc hung ác như vậy. Mặc dù dáng vẻ cậu trừng mắt với anh mà nói một điểm uy hϊếp cũng đều không có, còn làm cho anh cảm thấy có chút đáng yêu.
Đào Nguyện đưa đũa cho anh, mắt lại nhìn thấy tay anh bị thương , nhịn xuống xúc động muốn giúp anh xử lý vết thương , cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
Hạ Lập Viễn nhịn không được hỏi "Em không cảm thấy rất khủng bố sao? Nhìn một gương mặt như vậy, em còn có thể cùng anh chung giường chung gối sao?"
Đào Nguyện nhìn anh nói "Cho nên nói, so với việc không được làm quân nhân, anh càng quan tâm gương mặt của anh hơn sao? Anh lại không dựa vào mặt ăn cơm."
Kỳ thật trong lòng Đào Nguyện rất rõ ràng, Hạ Lập Viễn là một người phi thường ẩn nhẫn, anh đến bây giờ mới bộc phát là bởi vì anh nhìn thấy gương mặt của mình, trở thành giọt nước tràn ly.
Hạ Lập Viễn đã sớm biết gương mặt của mình khẳng định không giống trước kia, nhưng không nghĩ tới sẽ bị hủy thành dạng này. Nhìn gương mặt của mình, chính anh cũng cảm thấy buồn nôn, vì sao cậu có thể làm được khi đối mặt với một khuôn mặt kinh khủng như vậy?
Hạ Lập Viễn nhìn ánh mắt những bác sĩ cùng y tá , ánh mắt của những người làm trong nhà, đều nhìn thấy những ánh mắt không thích hợp . Thậm chí ngay cả ông bà cha mẹ của anh, ánh mắt khi nhìn anh đều là đau lòng , vì cái gì chỉ có cậu, một chút cảm giác khác thường cũng không có, làm anh tưởng rằng mặt của anh cũng không kinh khủng như vậy.
Đào Nguyện nhìn thẳng anh thật lâu, để đũa xuống, nói nghiêm túc "Có mấy lời, em chỉ nói một lần, anh tin hay không cũng được, nhưng em sẽ không giải đáp bất cứ thắc mắc gì. Em không quan tâm anh biến thành bộ dáng gì, dù cho anh có thay đổi hoàn toàn , chỉ có thể nằm ở trên giường, cả một đời cũng không thể tốt lên, em vẫn sẽ cùng anh ở một đời. Huống chi em có lòng tin anh có thể tốt lên, anh cũng phải đối với chính mình có chút lòng tin."
Tô Lan bồi ông bà Hạ ăn điểm tâm, nhịn không được tán thưởng nói "Thật sự là không nghĩ tới, Như Thanh còn có trù nghệ tốt như vậy , con đã nếm qua món ăn của đầu bếp Kim Phúc trước khi về hưu , vốn cho rằng đó là món ăn ngon nhất trên đời, không nghĩ tới Như Thanh làm đồ ăn còn ngon hơn."
Bà Hạ thích ăn ngọt gật đầu nói "Mẹ nhờ cháu trai mới có lộc ăn, chúng ta cũng có thể đi theo dính dính chút phúc khí của nó, mẹ nhìn khí sắc của Lập Viễn so với khi vừa tỉnh đã tốt hơn nhiều lắm .Linh Hải đại sư không hổ là cao tăng, có thể tính ra Như Thanh chính là phúc tinh của Lập Viễn . Mẹ mấy ngày nay tinh thần cũng tốt hơn nhiều, hai ngày nữa, con theo giúp mẹ đi chùa miếu khấn vái cầu phúc đi."
"Vâng, con cũng sẽ tới thắp mấy nén nhang, cùng cúng cảm ơn." Tô Lan gật đầu đáp ứng