Hệ Thống Bật Hack Yêu Đương

TG3 - Chương 9: Xung hỉ ở thập niên 60

Editor : Hannah

Sau một tháng, Hạ Lập Viễn đã có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, tốc độ khôi phục của anh thực sự kinh người, đến cả bác sĩ cũng cảm thấy rất khϊếp sợ, nhưng đều cho rằng bởi vì thể chất cơ thể anh quá tốt.

Hạ Lập Viễn rốt cục cũng có thể về nhà, người nhà họ Hạ đều rất cao hứng. Vợ chồng Hạ Hoài Dân hỏi bác sĩ, rằng Hạ Lập Viễn còn có khả năng trở về quân đội hay không.

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu nói " Sợ là không có khả năng này, ngay từ đầu chúng ta đều cho rằng cậu ấy có khả năng sẽ không tỉnh dậy được, nhưng cậu ấy đã tỉnh lại và đang hồi phục rất tốt, phải tích cực chăm sóc thêm mấy năm nữa, khẳng định có thể đi lại bình thường nhưng không thể vận động quá mạnh."

Hạ Hoài Dân nhíu mày, khắp khuôn mặt đều là phiền muộn, kiếp sống quân nhân của con trai ông coi như kết thúc, nếu như Hạ Lập Viễn biết sợ rằng rất khó tiếp nhận kết quả này.

Tô Lan cũng biết, lấy cá tính của con trai mình , biết bản thân về sau không thể làm quân nhân nữa, anh có thể sẽ đau khổ cả một đời.

"Lập Viễn có thể sống sót, về sau nếu như còn có thể xuống đất đi lại, chúng ta nên cám ơn trời đất. Cái khác liền coi ý trời đi." Tô Lan nhìn Hạ Hoài Dân tự trấn an mình, cũng trấn an chồng nàng.

Hai tên vệ binh hợp lực đem Hạ Lập Viễn ngồi lên trên xe lăn, nghĩ đến rốt cục cũng có thể về nhà, Hạ Lập Viễn trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn thấy cha mẹ đi tới, Hạ Lập Viễn nhạy cảm phát hiện ánh mắt của mẹ anh có chút đỏ, thần sắc bộ dáng cũng rất miễn cưỡng . Anh hôm nay xuất viện về nhà, lẽ ra mẹ anh hẳn là rất cao mới đúng.

"Bác sĩ nói thế nào?" Hạ Lập Viễn nhìn cha anh hỏi, cha anh mặc dù mặt lạnh nhưng ánh mắt bên trong cũng đầy phiền muộn cùng tiếc nuối, nhưng anh biết, chí ít cha anh cũng sẽ không cố ý giấu diếm anh bất cứ điều gì.

"Chúng ta về nhà đi, sau khi về nhà lại nói." Tô Lan biết cá tính của chồng, chắc chắn sẽ không nói dối với con trai, ông sẽ cảm thấy, nam nhân đại trượng phu nên tiếp nhận thì cần phải tiếp nhận. Nhưng bà lại cảm thấy, có thể kéo nhất được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu.

"Cha, bác sĩ nói thế nào, con có thể lại lần nữa đứng lên hay không?" Hạ Lập Viễn nhìn cha, lại hỏi một lần nữa, anh trong khoảng thời gian này từ lời nói của bác sĩ biết được khả năng khôi phục của anh là không lớn.

"Bác sĩ nói, chỉ cần con tích cực phối hợp trị liệu, đứng lên chỉ là vấn đề thời gian. Những có điều. . ." Hạ Hoài Dân hơi do dự, cuối cùng vẫn tương đối mịt mờ nói "Chỉ là về sau, không thể vận động mạnh."

"Cho nên. . . , con không thể trở lại quân đội, không thể tiếp tục chiến đấu sao?" Hạ Lập Viễn nói ra vấn đề cha anh không thể nói ra, anh nắm quyền thật chặt trong lòng như bị sét đánh. Cuộc sống sau này của anh so với cái chết có gì khác nhau đâu?

Đào Nguyện đứng ở một bên, nhìn bầu không khí thương cảm ngột ngạt này, lại không thể nói ra được, cậu có thể giúp Hạ Lập Viễn hoàn toàn đứng lên. Coi như bây giờ cậu có nói ra , bọn họ khẳng định cũng sẽ không tin tưởng, ai mà lại lựa chọn không tin bác sĩ, đi tin tưởng một người chỉ đọc sách đông y?

Trở lại Hạ gia , vì không để bà Hạ lo lắng, bọn họ đều lấy lại tinh thần, biểu hiện dáng vẻ cao hứng. Cha con Hạ Hoài Dân cùng Hạ Lập Viễn đều là mặt than mọi người cũng đều quen thuộc, bọn họ đang nghĩ cái gì người khác cũng khó mà đoán được.

Hạ Lập Viễn rốt cục cũng về nhà, bà Hạ phi thường cao hứng , lôi kéo tay Đào Nguyện không buông nói nhờ có cậu Hạ Lập Viễn mới tỉnh, muốn đem bảo bối quý giá của bà cho cậu. Đào Nguyện không có tiếp nhận, Tô Lan cũng khuyên nhủ cậu nhận lấy, nói đó là tâm ý của bà Hạ, cậu chỉ có thể nhận lấy.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Lập Viễn cùng cha anh còn có ông Hạ đến thư phòng trò chuyện hồi lâu, mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Hạ gia chiếm diện tích rất lớn, trừ đại sảnh bên ngoài, còn có năm tầng lầu. Gian phòng của anh vốn ở lầu hai, nhưng hiện tại ngồi trên xe lăn không tiện đi lại, liền ở tại lầu một.

Đào Nguyện vốn ở tại lầu hai phòng của Hạ Lập Viễn, ban đêm tất cả mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi, cậu len lén đi xuống lầu một phòng Hạ Lập Viễn đang ở, còn ở trong phòng tắm của anh tắm rửa.

Đào Nguyện tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, mặc đồ ngủ, đứng ở bên giường lau tóc.

Hạ Lập Viễn tựa ở đầu giường ngẩn người, Đào Nguyện nhìn nhìn anh, biết anh biểu hiện như không có gì nhưng nội tâm nhất định phi thường đau khổ. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, cậu hiện tại không muốn nói nhiều, nói cho anh cũng chưa chắc sẽ tin.

Lau khô tóc, Đào Nguyện vén chăn lên giường, Hạ Lập Viễn đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn cậu.

"Sao vậy?" Đào Nguyện nhìn anh hỏi.

"Em cùng anh ngủ sao?" Hạ Lập Viễn trong mắt mang theo nghi hoặc, bởi vì mẹ anh đã nói cho anh, bọn họ sở dĩ kết hôn là bởi vì bà nội anh kiên trì muốn người ta gả đến xung hỉ, mà vị hôn thê trước của anh đã cùng người khác kết hôn. Cuộc hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu là hữu danh vô thực, hai năm sau sẽ phải để người ta đi.

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em không ngủ cùng anh, vậy ngủ cùng ai?" Đào Nguyện cũng ra vẻ nghi hoặc nhìn anh.

"Mẹ đã nói rõ mọi việc với anh rồi, em dù sao cũng là ca nhi, nên giữ mình trong sạch. Em hiện tại ngủ cùng anh, về sau còn đi lấy chồng, sợ họ sẽ để ý." Hạ Lập Viễn nghiêm túc nói.

"Em sẽ không đi lấy chồng khác, em đã nói rõ với mẹ, hai năm sau em cũng sẽ không ly hôn." Đào Nguyện nói "Mà cơ thể của anh em cũng đã nhìn qua sờ qua rồi, giờ có chung chăn chung gối ngủ thì đã sao? Vợ chồng không phải nên ngủ cùng trên một cái giường hay sao?"

Hạ Lập Viễn cũng có cùng ý nghĩ giống mẹ anh, nếu như cơ thể anh vẫn hoàn hảo, tất nhiên cũng không ngại có thêm một bé vợ. Dù sao thông qua khoảng thời gian ở chung này , anh cảm thấy bé vợ rất hợp tâm ý của anh, không nói nhiều, làm việc cũng nhanh gọn . Hai người ở cùng một chỗ, coi như cái gì cũng không nói, anh cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng yên lòng.

Nhưng anh của bây giờ cũng không chắc chắn có thể cho bé vợ một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Anh đã cũng cha nói qua, phải biết đều đã biết, anh của sau này không có khả năng có đứa con của mình.

Mặc dù cha anh có nói, bọn họ có thể giúp anh nhận nuôi một đứa trẻ, mà Đào Nguyện là một người bình thường khẳng định muốn có đứa con của mình, làm sao có thể bởi vì anh mà mất đi quyền lợi như vậy?

"Nhanh ngủ đi, anh mở đèn em ngủ không được." Đào Nguyện nằm xuống nói.

Đã rất muộn, Hạ Lập Viễn cũng không thể đuổi cậu ra ngoài, dù sao khoảng thời gian này ở bệnh viện đều là cậu chiếu cố anh, anh đành phải tắt đèn bàn, tận lực cùng cậu giữ một khoảng cách, sau đó nằm xuống.