Editor : Hannah
Ngồi một lúc liền đến giờ lau người cho Hạ Lập Viễn , cậu bưng nước ấm tới, Tô Lan đem giặt khăn mặt , chuẩn bị lau mặt cho anh .
Đào Nguyện đi qua, tiếp nhận khăn mặt nói "Để con."
Tô Lan sửng sốt một chút, Đào Nguyện đã cầm khăn mặt đi đến đầu giường, bắt đầu lau mặt cho Hạ Lập Viễn .
Tô Lan nhìn bộ dạng cậu cẩn thận nghiêm túc , trong lòng có chút cảm động. Cậu nhìn thấy Lập Viễn, không chỉ không bị sợ hãi, còn nguyện ý chủ động chăm sóc anh, chỉ với phần tâm ý này cũng đủ để bọn họ một nhà cảm kích.
Đào Nguyện giúp anh lau mặt cùng cổ, lại giúp anh lau tay, sau đó nói với Tô Lan "Mẹ, con nghĩ phòng bệnh bên trong lên thêm một cái giường, ban đêm con ở lại chăm sóc anh ấy. Về sau chuyện chăm sóc anh ấy, cũng đều để con làm đi."
Tô Lan lại sửng sốt, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần nói "Như Thanh, mẹ biết con có ý tốt, nhưng con thật sự không cần làm những thứ này. Dù sao hai năm sau, con còn muốn tìm người kết hôn."
"Con không có ý định kết hôn lần thứ hai, từ lúc bắt đầu, con cũng không nghĩ tới việc muốn ly hôn." Đào Nguyện nhìn nàng nghiêm túc nói .
"Lập Viễn nó, mặc kệ. . . , mặc kệ có thể tỉnh lại hay không , đều không cho con được hạnh phúc." Tô Lan nhìn khuôn mặt bị hủy của con trai, tâm đau như cắt. Nàng ước rằng mình có thể thay con trai chịu đựng hết thảy.
"Anh ấy có thể." Đào Nguyện nói "Hạnh phúc không phải đơn phương, mà là đôi bên cho lẫn nhau , con hiện tại đối tốt với anh ấy, anh ấy sau này khẳng định cũng sẽ tốt với con. Mà con tin tưởng, anh ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại, cũng sẽ rất nhanh liền tốt lên."
Mặc dù làm một người mẹ, nàng cũng hi vọng con trai có thể có được một người bạn đời tốt, một mực bồi bạn chiếu cố anh. Nhưng suy bụng ta ra bụng người, con của người khác, cũng đều là tim gan trong lòng cha mẹ họ, bọn họ không trách Văn gia ruồng bỏ hôn ước, làm sao có thể đem một đứa bé khác kéo vào sinh hoạt trong vô vọng ?
Bởi vì Đào Nguyện kiên trì, Tô Lan khuyên nửa ngày cũng không khuyên nổi cậu, chỉ có thể kêu người kê thêm một cái giường, sau đó lại để hai vệ binh canh giữ ở cửa.
Đào Nguyện đã kiên trì muốn ở lại bệnh viện, Tô Lan trước khi trở về đã chuẩn bị quần áo và vật dụng hàng ngày cho cậu.
Bà Hạ vừa ăn xong cơm trưa, người hầu đang muốn đẩy bà trở về phòng nghỉ, bà liền thấy Tô Lan một mình trở về, hỏi "Như Thanh sao không cùng con trở về?"
"Như Thanh nói, nó muốn lưu lại ở bệnh viện chiếu cố Lập Viễn, muốn ngủ lại qua đêm." Tô Lan nói.
"Sao có thể để nó lưu lại bệnh viện chiếu cố Lập Viễn, còn không mau cho người đi đón nó trở về!" Bà Hạ vội vàng nói.
"Con cũng khuyên nó nửa ngày, nó không chịu đi về cùng con. . . . ."
"Con cũng quá hồ đồ, chúng ta ngay từ đầu đã nói, chỉ kết hôn hai năm. Liền để con người ta thanh bạch tiến vào nhà chúng ta, về sau cũng thanh bạch đi tái giá . Con để nó lưu lại bệnh viện chiếu cố Lập Viễn, sau này nếu truyền đi, về sau nó tái giá sẽ có càng nhiều lời đàm tiếu, nhanh đi đem nó tiếp trở về!"
"Được." Tô Lan nói "Vậy con đi đón nó trở về, ngài cùng nó nói chuyện một chút đi, đứa nhỏ này rất bướng bỉnh."
"Mau đi đi, con nói ta có lời muốn cùng nó nói, để nó nhanh chóng trở về."
Tô Lan chỉ có thể lại để cho lái xe đem nàng đến bệnh viện, dựa theo lời bà Hạ, kêu Đào Nguyện trở về.
Đào Nguyện trở lại Hạ gia, đi vào phòng bà Hạ, đứng ở bên giường hỏi "Bà nội, mẹ nói ngài có lời muốn cùng con nói?"
"Ngồi xuống đi, bà nội chậm rãi nói với con." Bà Hạ nhìn cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ giường, để cậu ngồi xuống.
Đào Nguyện ở bên giường ngồi xuống.
"Bà lần đầu tiên nhìn thấy con , liền biết con là đứa bé ngoan, để con gả cho Lập Viễn xung hỉ, thực sự là ủy khuất cho con, đều bởi vì sự kiên trì của ta, trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn với nhà con." Bà Hạ con mắt ướŧ áŧ nói.
"Bà, là con tự nguyện gả cho Lập Viễn ca, con, con từ trước kia đã thích anh ấy. . . ." Đào Nguyện chỉ có thể tìm lý do cho thấy cậu là tự nguyện .
"Bà nói cho con nghe vì sao bà kiên trì muốn để con gả tới." Bà Hạ nói " Khi Lập Viễn mới chỉ có năm sáu tuổi, bà đi tìm chùa An Sơn tìm Linh Hải đại sư đoán mệnh cho nó, đại sư nói rằng tìm một người có ngày sinh thàng đẻ như ngài đã nói , Lập Viễn có khả năng cả đời sẽ bình an trôi chảy."
Bà Hạ thở dài nói "Bà sau khi trở về cùng bọn họ nói, bọn họ đều nói đây là mê tín, không tin tưởng, bà nói qua với bọn họ về sau cũng không có nhắc lại. Lập Viễn cùng song nhi Văn gia đính hôn, bà lại đi tìm Linh Hải đại sư xem quẻ, đại sư nói Văn Hàm cùng Lập Viễn có duyên mà không phận cuối cùng không thành chính quả, Văn Hàm sớm muộn đều sẽ gả cho người khác, còn nói Lập Viễn mệnh đã định trải qua một lần sinh tử. Bà hỏi đại sư, có biện pháp nào có thể phá giải, đại sư nói, chỉ có cưới người có ngày sinh tháng đẻ đã định, mới có thể phá nạn sinh tử, bằng không thì nhất định sẽ không qua được."
"Đại sư nói từng lời đều linh nghiệm, Lập Viễn kém chút đã chết ở trên chiến trường. Mặc dù còn hơi tàn được đưa trở về, lại một mực hôn mê bất tỉnh, bà nhớ tới lời đại sư liền để người đi các bệnh viện lớn tra sổ ghi chép sinh nở, chỉ có con vừa vặn đúng ngày sinh thàng đẻ đại sư nói. Bà nói muốn để con đến xung hỉ, bọn họ đều không đồng ý, kỳ thật trong lòng bà cũng biết, bà làm như vậy là đang hại con. . . , nhưng dù là có một chút hi vọng, chỉ cần có thể làm Lập Viễn tỉnh lại, bà đều nghĩ thử một lần."
"Bà cùng ông Lập Viễn đã nói xong, mặc kệ Lập Viễn có thể tỉnh lại hay không , đều chỉ giữ con hai năm. Hai năm này, con cái gì cũng không cần làm, cũng không cần đi chiếu cố Lập Viễn. Về sau con chính là con cháu nhà chúng ta, coi như về sau con có tái giá , Hạ gia cũng vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ để con dựa vào. Con thanh bạch tiến vào nhà chúng ta, về sau cũng muốn để con thanh bạch tái giá ,việc chiếu cố Lập Viễn, liền để người khác đi làm đi."
"Con thật sự tự nguyện gả cho Lập Viễn ca, cũng thật muốn tự mình chiếu cố anh ấy. . . ." Đào Nguyện đối với sự ngăn cản của bọn họ , trong lòng có chút bất đắc dĩ.
"Con tuổi còn nhỏ, có một số việc không biết nặng nhẹ, bà trong lòng cảm kích con, đem con trở thành cháu trai ruột đối đãi, cho nên phải vì con dự định. Để con gả tới, đã là hại con, đời bà thời gian còn lại không nhiều, nhưng chính là muốn trước khi chết, phải đem con lo liệu thất tốt, không thể lại hủy hoại con. Con nghe bà, về sau liền ở yên trong nhà, không có việc gì thì xem sách, hoặc là cùng bà trò chuyện đều được. Bà biết thật nhiều chuyện trước kia, về sau chậm rãi kể cho con nghe."
Bởi vì bà Hạ kiên trì không để Đào Nguyện qua đêm tại bệnh viện , Đào Nguyện không có cách nào, chỉ có thể mỗi ngày ban ngày đi bệnh viện trông coi Hạ Lập Viễn, buổi chiều lại ngồi xe về Hạ gia.