Editor : Hannah
Ban đêm Đào Nguyện ngủ ở phòng của Hạ Lập Viễn . Hạ gia đã chuẩn bị phòng khác cho cậu , nhưng cậu nói đều đã kết hôn nên muốn ở trong phòng của anh.
Cậu cùng Tô Lan đã nói sáng sớm ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm Hạ Lập Viễn, cho nên buổi tối đã đi thật sớm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Đào Nguyện cùng Tô Lan ngồi xe đi đến bệnh viện quân đội. Bệnh viện cách nhà cũng không xa, ngồi xe chỉ cần gần hai mươi phút liền có thể đến.
Thời đại này, cũng không có camera giám sát, cho nên bên ngoài phòng bệnh luôn có vệ binh thay phiên canh giữ. Đào Nguyện cùng Tô Lan đi trên hành lang bệnh viện, xa xa liền thấy Văn Hàm đang đứng trước cửa phòng bệnh, dường như đang cùng vệ binh nói gì đó.
"Văn Hàm, " Tô Lan nhìn hắn hỏi "Có chuyện gì sao?"
"Dì Lan." Văn Hàm nhìn thấy hai người sửng sốt một chút liền nói "Con, con muốn đi vào, nhìn xem Lập Viễn ca."
"Cảm ơn ý tốt của cậu, cậu vẫn là nên đi làm việc đi." Tô Lan đạm mạc cũng xa cách nói "Tôi mang vợ của Lập Viễn đến thăm nó, cậu là người ngoài đi vào cũng không tốt lắm."
Văn Hàm nhìn Đào Nguyện một chút, tâm tình phi thường phức tạp. Hắn vứt bỏ vị hôn phu của mình, đoạt vị hôn phu của người ta , kết quả hai người bị ném bỏ , thế mà kết hôn với nhau.
"Dì Lan, mặc dù con là người ngoài, nhưng có mấy lời con vẫn muốn nói. Mọi người dưới tình huống Lập Viễn ca hôn mê bất tỉnh, cưới cho anh ấy một người anh ấy không quen biết , nếu như anh ấy tỉnh lại khẳng định sẽ không cao hứng." Văn Hàm từ nhỏ đã ái mộ Hạ Lập Viễn, chuyện vui nhất chính là trở thành vị hôn thê của anh. Cho dù hắn đã cùng Ninh Hạo Bá kết hôn, nhưng trong tâm của hắn không muốn Hạ Lập Viễn cùng người khác kết hôn.
"Đấy là chuyện nhà chúng tôi, không có quan hệ gì với cậu." Tô Lan nhìn hắn nói "Huống chi cậu cũng không phải Lập Viễn ? Làm sao cậu có thể biết nó muốn hay không chứ?"
"Hiện tại đã không phải là trước kia, không có người trẻ tuổi nào sẽ nguyện ý cùng một người chưa từng gặp mặt hơn nữa còn ở tình huống mình không biết mà kết hôn." Văn Hàm đương nhiên nói.
"Văn Hàm,dì Lan cũng coi như nhìn cậu lớn lên, lúc đầu có một số việc, tôi không muốn nói ra làm tổn thương đến cậu, nhưng mà xem hiện tại , vẫn là phải nói cho cậu biết . Rất sớm trước đó tôi có hỏi qua Lập Viễn, hỏi nó có nguyện ý cưới cậu hay không .Nó nói, là cậu hay là người khác nó cũng không quan tâm, cha mẹ giúp nó tìm người thích hợp là được."
Văn Hàm trong lòng phảng phất bị viên đạn xuyên thấu, đột nhiên cực kỳ đau lòng, làm hắn giật mình tỉnh lại. Hắn cùng Hạ Lập Viễn một người một mực ở trường học, một người một mực ở bộ đội, căn bản cũng không có thời gian ở chung, tự nhiên cũng không có cơ sở tình cảm .
Nhưng hắn thật sự thích Hạ Lập Viễn, cho dù Ninh Hạo Bá từ nhỏ đã đối với hắn rất ân cần, hắn cũng chưa từng động tâm. Nhưng lần này, hắn thật sự cũng không có cách nào, Lập Viễn ca bị thương thành như thế, hắn cũng rất đau lòng rất khó chịu, nhưng thời gian không đợi người, nếu Lập Viễn ca không tỉnh lại, hắn lại bỏ lỡ Ninh Hạo Bá yêu hắn , vậy hắn có thể sẽ càng hối hận.
Người nhà của hắn cũng đều khuyên hắn từ bỏ chờ Lập Viễn ca tỉnh lại, nói nếu như không thừa dịp Ninh Hạo Bá còn chưa kết hôn, đem hắn đoạt lấy, về sau đoạt trên lưng sẽ mang danh phá hư gia đình người khác , liền không dễ nghe. Mà Lập Viễn ca rất khó có thể tỉnh lại, cho dù anh tỉnh lại, nhìn qua vết thương trên mặt cùng trên người anh, hắn cũng không có dũng khí cùng anh đối mặt, cái này thật không thể trách hắn.
"Văn Hàm, cậu nói từ nhỏ đến lớn, dì Lan đối xử với cậu như thế nào?"
". . . Đối với con, phi thường tốt." Văn Hàm cho rằng nàng đang muốn trách cứ chuyện hắn vứt bỏ hôn ước .
"Làm trưởng bối, tôi lại cùng cậu nhiều lời vài câu, hi vọng cậu ghi nhớ ở trong lòng. Cậu từ nhỏ, dì Lan liền đem cậu như con của mình mà thương, chờ cậu gả đến nhà chúng tôi . Lập Viễn biến thành như bây giờ, cậu lựa chọn gả cho người khác, chúng tôi cũng không có gì để nói, cũng không có trách cậu. Nhưng cậu đã đưa ra lựa chọn, vậy cậu nên kiên trì với lựa chọn của mình, về sau chuyện nhà chúng tôi , cậu cũng không cần xen vào, cách xa vợ chồng Lập Viễn một chút ."
"Con, biết." Văn Hàm trong mắt mang theo nước mắt, quay người rời đi.
"Bác sĩ Văn . . . ." Vừa vặn một y tá đến tìm hắn, thấy hắn bước nhanh rời đi, liền tăng tốc bước chân đuổi theo.
Tô Lan quay người, nhìn Đào Nguyện nói "Văn Hàm đứa bé kia, chính là tính cách như vậy , con không cần để ý hắn nói cái gì."
"Hắn là người ngoài, con hiện tại mới là người nhà họ Hạ, con sẽ không để ý một người ngoài."
Tô Lan gật đầu, sau đó đối với cậu nói "Lập Viễn trên chiến trường bị thương rất nghiêm trọng, làn da trên mặt cùng thân thể bị hủy rất nghiêm trọng. Con đi vào không cần phải sợ, Lập Viễn nó. . . , nó trước kia không phải như vậy."
Tô Lan nhịn không được lại đỏ vành mắt, nghĩ đến bề ngoài tuấn lãng soái khí của con trai trước kia , hấp dẫn nhiều người muốn theo đuổi anh. Sau khi dung mạo của anh bị hủy, ngay cả Văn Hàm bây giờ nhìn thấy bộ dáng của anh, cũng bị hù doạ hoảng hốt sợ hãi la thét lên.
"Mẹ, con lá gan rất lớn, chắc chắn sẽ không sợ hãi." Đào Nguyện an ủi nàng nói.
Hai người tiến vào phòng bệnh, đứng bên cạnh giường bệnh , nhìn Hạ Lập Viễn hôn mê bất tỉnh .
Đào Nguyện dùng hệ thống tiến hành xác nhận, linh hồn người yêu cậu đã tiến vào thân thể này, chỉ là thân thể này thương tích quá nặng, anh không có cách nào lập tức tỉnh lại.
Đào Nguyện cầm tay Hạ Lập Viễn nghiêm túc bắt mạch cho anh .
Tô Lan nhìn động tác của cậu, nghi hoặc hỏi "Con học qua đông y?"
"Ông ngoại của con là bác sĩ đông y, con lúc nhỏ cùng ở bên cạnh ông học một chút. Về sau ông ngoại qua đời, con liền đọc những sách thuốc ông để lại, tự mình suy nghĩ cùng nghiên cứu học tập."
Tô Lan đột nhiên nhớ tới, ông Nhạc cũng chính là ông ngoại của Như Thanh , trước kia là một bác sĩ đông y rất nổi danh , có được xưng là thần y . Khi nàng còn nhỏ, thanh danh của ông phi thường vang dội, về sau nghe nói ông đã lớn tuổi, con gái của ông còn đột nhiên qua đời, ông bi thương quá độ liền ẩn cư, người ngoài rất khó tìm thấy ông.
"Ông ngoại con qua đời bao lâu rồi?" Tô Lan hỏi.
"Thời gian khoảng bảy, tám năm rồi." Đào Nguyện nói.
Tô Lan tiếc nuối thở dài, ông đúng là một vị thần y rất lợi hại , nếu như ông còn tại thế, nói không chừng có thể giúp cho Lập Viễn tỉnh lại.
Đào Nguyện đang nghĩ ngợi biện pháp để Hạ Lập Viễn tỉnh lại , đột nhiên linh quang lóe lên, nghĩ đến không gian trong hệ thống . Đột nhiên xuất hiện không gian, khẳng định là để cậu dùng cứu Hạ Lập Viễn. Cậu không khỏi cảm thán, hệ thống này vì giúp cậu, thật đúng là tận chức tận trách a.