Editor : Hannah
Muốn lĩnh giấy hôn thú, vốn là cần hai người ký tên, nhưng có đặc quyền cũng có chỗ tốt, chính là có thể làm được rất nhiều việc mà người khác không làm được .
Mà Hạ Lập Viễn bị thương trên chiến trường vì quốc gia lập công lao lớn, anh hiện tại hôn mê bất tỉnh, người nhà của anh lấy vợ về chăm sóc cho anh tiến hành đơn xin đặc cách liền rất dễ dàng thông qua.
Đối với người có công với quốc gia được quyền lợi đặc cách cũng là dễ hiểu? Mà hai gia đình đều là tự nguyện, không có bức bách, không có cưỡng cầu, ai cũng không thể ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Chuyện này vừa truyền ra , trong dự liệu gây nên sự ồn ào không nhỏ. Ở thời đại này còn không có internet cùng máy tính, cho nên vòng tròn thảo luận , tự nhiên cũng không phải dân chúng bình thường, mà là giời thượng lưu trong thành phố.
"Muốn hay không phát cái điện báo để Như Phong trở về một chuyến." Cha Nhạc nhìn giấy hôn thú trong tay Đào Nguyện , trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Không cần thông báo cho anh trai, anh đọc sách bận rộn như vậy, huống chi con lại không cử hành hôn lễ, làm vậy chậm trễ thời gian của anh." Nguyên chủ còn có một người anh trai đang du học ở nước ngoài, chuyện cậu kết hôn còn chưa nói cho anh biết.
"Chờ Như Phong trở về, sợ là lại muốn sinh khí một trận ." Cha Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chờ anh trai trở lại hẵng nói đi." Đào Nguyện nói "Nói không chừng chờ anh trở về , con đang sống rất hạnh phúc đấy?"
"Chỉ cần con cảm thấy tốt, thế nào cũng được." Cha Nhạc cầm tay cậu nói "Nhất định phải ghi nhớ, trong nhà mãi mãi là chỗ dựa cho con, chúng ta sẽ không mặc kệ con khi bị ủy khuất , đừng chịu đựng về nhà nói với cha, cha nhất định sẽ nghĩ biện pháp để con kết thúc đoạn hôn nhân này. Coi như về sau không kết hôn cũng không sao, cha nuôi con cả một đời."
"Dạ." Đào Nguyện thật sự cảm thấy xúc động có chút muốn khóc, cậu chịu đựng không rơi nước mắt nói "Con nhất định sẽ không để cho mình phải chịu ủy khuất, cũng nhất định sẽ càng ngày càng tốt, cha yên tâm."
Vài ngày sau, Hạ gia cho xe tới đón Đào Nguyện.
Mặc dù không cử hành hôn lễ, nhưng cũng không thể thiếu quá trình, Hạ gia đồng dạng cũng gửi không ít sính lễ. Xe đi đón Đào Nguyện đến bảy tám chiếc, ở niên đại này mà nói, xem như tương đối có bối cảnh, mà cha mẹ Hạ Lập Viễn đích thân đi đón.
Ông Hạ đích thân đi đón , con người ta cũng là vàng là bạc, cũng đã giúp đỡ gia đình ông việc xung hỉ, nhất định không thể bạc đãi con nhà người ta.
Đào Nguyện lên phía sau xe, ngồi ở bên cạnh mẹ Hạ tên Tô Lan, cầm tay cậu nói "Con trai ngoan, về sau chúng ta chính là người một nhà. Đến nhà nếu như muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì đều có thể nói với mẹ , người một nhà không cần khách khí."
"Vâng." Đào Nguyện gật đầu "Con cảm ơn mẹ."
"Con yên tâm, chúng ta đều đã an bài tốt, không cần con đi chiếu cố Lập Viễn. Về sau con cứ ở trong nhà, bồi bà nội trò chuyện là được."
"Con cũng có thể giúp một tay, dù sao cũng đã kết hôn, cũng là vợ chồng hợp pháp, con luôn muốn ra thêm chút sức lực." Đào Nguyện nói.
"Con có phần tâm này là được, mẹ thật lòng cám ơn con, có thể dưới tình huống như vậy còn đồng ý đến Hạ gia ." Tô Lan vừa nghĩ tới tình huống của con trai, liền nhịn không được đỏ vành mắt.
"Mẹ ,người đừng thương tâm, hết thảy đều sẽ tốt, anh Lập Viễn nhất định có thể tỉnh lại." Đào Nguyện an ủi nàng nói "Anh ấy là anh hùng, bởi vì có chiến công của anh,trận chiến lần này mới có khả năng thắng lợi lớn hơn. Con làm một người bình thường, hưởng thụ sự bảo hộ của anh cùng những binh lính kia , bởi vì có bọn họ tắm máu chiến đấu hăng hái, chúng ta mới có sinh hoạt bình an như bây giờ . Con không thể cùng anh và những binh lính ngoài kia đi chiến đấu, nếu như việc bọn con kết hôn thật sự có thể làm anh tỉnh lại, như vậy con cũng coi như vì quốc gia cống hiến sức lực của mình."
Tô Lan che miệng, cố gắng không khóc ra thành tiếng.
Ngay cả tài xế lái xe khi nghe Đào Nguyện nói chuyện, cũng có xúc động muốn rơi lệ . Hạ Lập Viễn đúng là anh hùng quốc gia , nhưng lại không có cách nào tỉnh dậy tiếp nhận vinh dựa anh nên nhận được , những binh lính ngoài kia, đều đang cầu mong anh có thể tỉnh lại.
Đào Nguyện vốn định muốn an ủi nàng, để nàng biết, mình đến Hạ gia là cam tâm tình nguyện. Ai biết nàng khóc càng lợi hại hơn, cậu chỉ có thể cầm tay nàng không nói lời nào.
Xe tiến vào khu biệt thự quân đội , đến cửa nhà Hạ gia ,khi xuống xe Tô Lan lôi kéo tay Đào Nguyện , đi gặp ông Hạ cùng bà Hạ .
Bà Hạ nằm trên giường đã lâu, nhưng là hôm nay khí sắc cùng tinh thần đặc biệt tốt, cùng ông Hạ ngồi trong đại sảnh, chờ Đào Nguyện tới kính trà.
Thân thích Hạ gia đều đến, kỳ thật Hạ gia cũng không có ý tứ mở tiệc , dù sao Hạ Lập Viễn còn hôn mê bất tỉnh. Nhưng các thân thích Hạ gia , đều biết người nhà họ Hạ coi trọng cuộc hôn nhân này, cho nên đều đến đưa lên gặp mặt.
Đào Nguyện kính trà cho ông bà Hạ , nhận được hai cái hồng bao lớn, lại kính trà cho cha mẹ Hạ, lại lấy được hai cái hồng bao.
Thân thể bà Hạ không tốt, không thể ngồi lâu, thế là Đào Nguyện theo bà trở về phòng, lưu lại một phòng khách thân thích nói chuyện phiếm với nhau.
Bà Hạ ngồi dựa vào trên giường, lôi kéo tay Đào Nguyện , nhiều lần ngắm nhìn cậu, sau đó gật đầu nói "Đại sư nói quả nhiên không sai, bà vừa nhìn liền biết, con quả nhiên là người nhà chúng ta ."
Bà Hạ quay đầu nhìn vợ chồng con trai phàn nàn nói "Mấy người nếu sớm nghe theo lời của ta , dựa theo lời tính toán của đại sư thật sớm liền đem người đã định ra cưới về, mà không phải nhất định phải cùng Văn gia đính hôn, nói không chừng Lập Viễn cũng sẽ không xảy ra chuyện."
"Mẹ, chuyện trên chiến trường . . . ."
"Mẹ nói rất đúng!" Tô Lan tranh thủ thời gian ngăn lời nói của chồng , đối với mẹ chồng nói "Lần đầu tiên con thấy Như Thanh đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng cảm thấy như là người trong nhà."
Hạ Hoài Dân làm quân nhân hơn nửa đời người , lại đọc qua rất nhiều sách có văn hóa có tri thức , cũng phản đối sự mê tín. Lần này mẹ ông nói muốn xung hỉ, ông cũng là người đầu tiên đứng ra phản đối nói mê tín hại người, trọc tức mẹ ông đến khóc lớn một hồi.
Khó có được hôm nay bà cao hứng như vậy, tinh thần còn rất tốt, Tô Lan lo lắng chồng chọc tức đến bà, tranh thủ thời gian ngăn chồng lại, kể một ít chuyện để bà vui vẻ.
Hàn huyên một hồi Đào Nguyện lại cảm thấy, bà nội Hạ rất thú vị. Cậu nghĩ, nếu như không phải bởi vì bà thương cháu trai đang hôn mê bất tỉnh, bà khẳng định sẽ càng có tinh thần hơn.