Editor : Hannah
Mấy ngày sau, người Hạ gia đột nhiên tới Nhạc gia, mà còn là ông Hạ tự mình đến, ông cùng ông Nhạc ở trong thư phòng trò chuyện thật lâu mới rời khỏi.
Tiễn người Hạ gia tiễn về , cha Nhạc mới hỏi "Cha, ông Hạ sao tự nhiên lại tới nhà mình ? Là có chuyện quan trọng gì sao?"
Ông Nhạc trầm mặc đi vào trong khách ngồi xuống, mở miệng nói "Hạ Lập Viễn từ khi đưa về đến này đã hôn mê hơn một tháng, có thể tỉnh lại hay không còn chưa rõ. Nhà bọn họ lão thái thái bị bệnh, nói là trước đó sớm đã tìm đại sư tính qua bát tự xứng đôi, giúp cậu ta vượt qua đại kiếp. Mà Như Thanh nhà chúng ta vừa vặn hợp với lời đại sư nói, bọn họ muốn cưới Như Thanh nhà ta để xung hỉ ."
"Xung hỉ? !" Cha Nhạc khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn, kích động nói "Đây không phải hồ nháo sao? ! Hiện tại mà có còn phong kiến mê tín như vậy, bọn họ còn muốn làm trò xung hỉ a? !"
"Anh ngồi xuống, nghe tôi nói cho xong."
"Dù sao con không đồng ý." Cha Nhạc thở phì phò nói "Văn Gia hối hôn, liền để Như Thanh nhà ta đi xung hỉ, dựa vào cái gì a? Bọn họ những người này, sao có thể ức hϊếp người quá đáng như vậy a? !"
"Nhà bọn họ cũng không có muốn cưỡng ép chúng ta? Bọn họ lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng lão thái thái nhà họ không ăn không uống, nhất định phải để cho bọn họ tới nói. Bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn lão thái thái chết , chỉ có thể tới cùng chúng ta thương lượng. Còn có một việc, lúc trước ta không có nói với anh, ta lúc còn trẻ từng được ông Hạ cứu về một mạng."
Cha Nhạc miệng mở rộng nửa ngày nói không nên lời , hắn sững sờ hồi lâu, mới lên tiếng "Cho nên bọn họ mục đích là để chúng ta gả Như Thanh đi báo ân? Chuyện này là sao a? Nhà chúng ta có ân với Ninh Gia, bọn hắn nói bội ước liền bội ước. Hạ gia có ân với nhà chúng ta, liền phải gả đi báo ân?"
"Bọn họ không có nhắc tới việc này, là tôi đem chuyện này nói cho anh biết."
"Vậy bọn họ rốt cuộc là có ý gì? Đã không cần chúng ta báo ân, vì cái gì còn muốn Như Thanh đi xung hỉ?"
"Ý bọn họ là làm cái giấy hôn thú, để lão thái thái yên tâm, sẽ không thật sự để Như Thanh gánh chịu trách nhiệm vợ chồng . Mặc kệ Hạ Lập Viễn có thể tỉnh lại hay không , hai năm sau khẳng định để hai người bọn họ ly hôn. Bọn họ cũng nói, chúng ta không đồng ý cũng không có sao, nhưng hi vọng chúng ta có thể suy nghĩ một chút, về sau nhất định sẽ không bạc đãi Như Thanh, sẽ đem nó như con của mình đối đãi."
Cha Nhạc châm chọc nói ". Ninh gia cũng đã nói, sẽ đem Như Thanh coi như con mà đối đãi, hiện tại thì như thế nào?"
Ông Nhạc thở dài nói "Lúc trước nếu không phải ông Hạ cứu ta một mạng, ta cũng không thể sống đến bây giờ, cũng không có các ngươi. Đã nhiều năm như vậy, người ta khả năng đã quên, dù sao ông Hạ năm đó đã cứu không ít người. Chỉ là trong lòng ta một mực nhớ ơn ông ấy chuyện này."
Cha Nhạc nhắm lại hai mắt "Bọn họ nói kết hôn giả hữu danh vô thực , nhưng những người khác sẽ nghĩ như thế nào? Đã cưới qua một lần, Như Thanh về sau còn có thể tìm được người càng tốt hơn sao?"
"Con nguyện ý gả đi." Đào Nguyện đứng trên cầu thang nói.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cậu.
Đào Nguyện đi xuống thang lầu, đứng ở trong phòng khách nói "Ông, ba, có nguyện ý gả cho Hạ Lập Viễn. Dù sao chỉ là lĩnh cái giấy hôn thú mà thôi, vừa có thể thay ông báo ân, vừa có Hạ gia làm chỗ dựa, vẹn toàn đôi đường, vì cái gì không đồng ý?"
"Con cái đứa nhỏ ngốc này, sự việc không có đơn giản như con nghĩ đâu." Cha Nhạc nói "Hiện tại người người đều đang nói cái gì xã hội mới,tư tưởng mới, nhưng muốn hoàn toàn nghĩ theo cách mới, hiện tại còn không có khả năng. Con kết hôn lại ly hôn, khẳng định sẽ bị người tại nói xấu sau lưng , về sau liền khó lại tìm được người càng tốt hơn để kết hôn."
"Thế nhưng có cảm thấy, nếu như con lại tìm một người kết hôn, nhất định phải tìm một người yêu con, sao có thể chịu đựng người khác cả đời? Chân chính yêu có sẽ không để ý con đã từng kết hôn hay không. Còn những người khác mặc kệ bọn họ nói cái gì làm cái gì, con sống vì bản thân con, cũng không phải vì bọn họ mà sống, như vậy quan tâm bọn hắn làm gì?"
"Như Thanh a, " Ông Nhạc nói "Ông biết con là đứa bé hiểu chuyện, nhưng là ông thiếu ân tình, không nhất định phải là con đến trả. Con còn nhỏ, không nên tùy tiện quyết định, về sau nói không chừng sẽ hối hận."
"Ông, con biết ngài cùng ba ba đều là vì tốt cho con, nhưng con cũng có suy nghĩ của mình." Đào Nguyện ngồi xuống, nói nghiêm túc "Con cảm thấy, con nếu có thể đạt được hảo cảm người nhà họ Hạ , về sau nếu có gả đi cũng tốt hơn. Bởi vì Hạ Lập Viễn như thế nào mọi người đều biết, anh ấy có lẽ đời này cũng sẽ không tỉnh . Con coi như đã ly hôn, nhưng người vẫn trong sạch, lại có người nhà họ Hạ làm chỗ dựa, điều kiện lựa chọn không phải cao hơn sao?"
Ông Nhạc cùng cha Nhạc liếc nhau một cái, cũng không có nghĩ tới, Nhạc Như Thanh hướng nội nhút nhát sẽ nói ra những lời có chủ kiến như vậy.
"Ông, ba, hai người yên tâm, con nhất định sẽ càng ngày càng tốt, không để bất kỳ người nào xem thường con."
Người một nhà thương lượng rất lâu, cuối cùng dưới sự kiên trì của Đào Nguyện , ông Nhạc cùng cha Nhạc cũng chỉ có thể đồng ý, để cậu cùng Hạ Lập Viễn kết hôn. Chẳng qua đối với bên ngoài đương nhiên sẽ không nói là xung hỉ, mà là hai nhà thông gia.
Người nhà họ Hạ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ đáp ứng, nhưng bọn họ có thể đồng ý, đối người nhà họ Hạ mà nói, đương nhiên là việc không thể tốt hơn . Chí ít lão thái thái cũng sẽ nhẹ lòng hơn.