Editor : Hannah
Trên đường trở về , cả ba người một đường không nói chuyện, đồng thời sắc mặt đều rất khó coi.
Về đến trong nhà, đi vào thư phòng , Cha Nhạc vỗ bàn mắng "Quả thực khinh người quá đáng! Cái gì mà thời đại mới xã hội mới, người với người bình đẳng, đều là đánh rắm! Chúng ta dù chỉ là người bình thường,nhưng coi như có tiền nữa thì thế nào? Bọn họ cho rằng bản thân làm to thì muốn làm gì thì làm sao? !"
Ông Nhạc ngồi sau bàn làm việc, nhắm mắt không nói gì, nhưng trong lòng lại đảo lộn.
Từ xưa đến nay đều phân giai cấp rõ ràng nho sĩ, nông dân, thương nhân luôn là thấp nhất, Nhạc gia tuy rằng giàu có, nhưng người giàu không bằng người làm quan, dân đen không thể đọ được với quan lại, nói chỉ là quân đội.
"Ông ơi, ba đừng giận nữa, dù sao con cũng không muốn kết hôn với Ninh Hạo Bá, anh ta không thích con, con cũng không thích anh ta, sau khi có lấy được thì con sẽ không hạnh phúc. Chuyện vừa rồi,chúng ta cũng không cần nhắc lại. "Đào Nguyện lo lắng hai người sẽ phát cáu nên an ủi." Bọn họ nói cũng có lý. Hôn nhân không tình yêu có thể sẽ khiến người ta không hạnh phúc trong đời. Bây giờ đã giải trừ hôn ước , con cũng yên tâm. "
"Con còn nhỏ không hiểu chuyện. Mấu chốt không phải bọn họ muốn giải trừ hôn ước, mà là bọn họ hôm nay..."
"Như Thanh," Ông Nhạc đột nhiên mở mắt, ngắt lời nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi."
Đào Nguyện biết ông không muốn để mình nghe thấy những lời đó nên chỉ có thể đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Đào Nguyện đóng cửa lại, ông Nhạc nói với cha Nhạc: "Đừng nói chuyện này với tiểu Thanh nữa. Chắc trong lòng nó không thoải mái. Từ khi nó còn nhỏ đã thích thằng nhà họ Ninh ,sao có thể không khó chịu?. "
"Ba, Ninh gia bọn họ thật quá đáng, con chỉ là không thể nuốt trôi cơn giận này!"
“Không nuốt được cũng phải nuốt” Ông Nhạc nói, “Ta đã chăm chỉ làm ăn cho gia tộc này, không biết đã nhận bao nhiêu tức giận, nuốt không trôi cũng vẫn phải nuốt , không thì gia đình này sao có thể được như bây giờ? "
"Nhà chúng ta năm đó, tốt xấu là cũng có tiền của, đem phần lớn tài sản ra giúp nhà bọn hắn . Về sau nhà bọn hắn quân hàm càng ngày càng cao, quan chức càng lúc càng lớn, chúng ta cũng không có nghĩ qua để bọn hắn hồi báo. Là chính bọn hắn đưa ra yêu cầu thông gia, nói sẽ cưới Như Thanh đến nhà bọn hắn, hắn sẽ đem Như Thanh coi như cháu trai. Hiện tại trở mặt không quen biết, còn không phải vì thanh danh của mình, diễn một màn như thế. Chúng ta bị bọn họ qua mặt như vậy, mặc cho bọn hắn tùy ý xoa nắn sao?"
Có tiếng gõ cửa, ông Nhạc đáp "Mời vào."
Quản gia bước vào nói: "Chủ nhân, Ninh gia đến rồi, cũng mang theo không ít đồ, nói không chừng tới xin lỗi."
"Nói với họ, chúng ta chấp nhận lời xin lỗi, những thứ khác đều không cần ." Ông Nhạc nói, "Nói lại với họ, nhà bọn họ quá cao chúng ta với không nổi."
Quản gia được lệnh rời khỏi phòng làm việc.
Ông Nhạc nói với con trai, "Gia tộc chúng ta tuy chỉ là người bình thường, không thể động đến nhà bọn họ làm quan, nhưng chúng ta vẫn phải có cốt khí . Nhà ta sẽ không liên quan đến Ninh gia trong tương lai."
Ông Ninh nghe hồi đáp, biết đồ nhận lỗi đã bị gửi trả lại, thở dài một hơi, biết lần này hoàn toàn đắc tội đến Nhạc gia.
" Nhạc gia thật sự là không biết điều!" Cha Ninh thấy ông Ninh tâm tình sa sút, nhịn không được phàn nàn nói "Lần này là chúng ta thiếu nhà bọn họ một cái nhân tình, về sau bọn họ nếu có chỗ cần hỗ trợ, chúng ta tự nhiên sẽ tận tâm tận lực giúp bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ muốn cùng nhà chúng ta triệt để đoạn tuyệt lui tới, đối với bọn họ có chỗ tốt ?"
Ông Ninh khoát khoát tay " Đúng Là chúng ta làm quá phận trước, phàm là có chút tình người, cũng không thể không thèm để ý. Nếu là nhà chúng ta bị người khác đối xử như thế, cũng sẽ như nhà bọn họ . Nhà bọn họ năm đó có ân cùng chúng ta nhà, phần ân tình này đến bây giờ cũng không thể hoàn lại, lần này lại thiếu người ta . Mặc kệ bọn họ có thái độ gì, chỉ cần bọn họ về sau có cần trợ giúp, các người nhất định phải tận lực cố gắng giúp bọn họ, không thể để đến khi ta chết rồi, còn trả không hết những món nợ ân tình này."
"Cha, ngài nói những điều xấu làm gì?" cha Ninh nói "Ngài thân thể tốt như vậy, chí ít còn có thể sống hai ba mươi năm nữa, chúng ta một nhà còn trông cậy vào ngài ."
Ông Ninh lại thở dài lắc đầu.
"Cha, ngài cũng đừng thở dài." Mẹ Ninh nói "Kết hôn là cả một đời , Hạo Bá đã cùng Văn Hàm yêu nhau, chúng ta cũng không thể bổng gậy đánh uyên ương phải không? Huống chi Văn gia cùng chúng ta mới là môn đăng hộ đối, Văn Hàm tốt như vậy , so với Nhạc Như Thanh tốt hơn nhiều. Về phần thiếu ân tình nhà bọn họ , chúng ta về sau từ từ trả là được, chúng ta là quan, bọn họ là thương, luôn có thời điểm có thể giúp đỡ."
"Chỉ là Hạo Bá đột nhiên cùng Văn Hàm kết hôn, Hạ gia bên kia sẽ không có ý kiến chứ?"cha Ninh vẫn còn có chút lo lắng, bọn hắn không sợ đắc tội Nhạc gia, cũng không dám đắc tội Hạ gia hung ác, dù sao ông Hạ còn ở đây.
"Văn Hàm không phải nói, đã cùng Hạ gia nói qua muốn giải trừ hôn ước, bọn họ cũng đã đồng ý rồi?"mẹ Ninh không quá để ý nói "Lại nói, nhà bọn họ Hạ Lập Viễn, có thể tỉnh lại hay không còn chưa nhất định đâu. Nghe nói xem như tỉnh, cũng hơn nửa là tàn phế, không thể có con nỗi dõi. Chẳng lẽ muốn để Văn Hàm gả đi thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết)? Nhà bọn họ cũng không làm được chuyện thất đức này a?"
"Nhà khác thị phi cũng không cần nghị luận, quản tốt nhà mình đi." Ông Ninh nói " Bọn nó đã lĩnh chứng, liền chọn thời gian, đem hôn lễ lo liệu đi."
Mẹ Ninh lập tức đứng lên, cao hứng đi lấy lịch ra , chuẩn bị chọn lựa ngày tháng tốt.
Người nhà họ Ninh cùng Văn gia liên lạc bàn bạc, hai nhà cao hứng bừng bừng chuẩn bị hôn lễ .
Người nhà họ Văn trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc đầu so với Ninh gia, Hạ gia mới là lựa chọn tốt nhất, dù sao ông Hạ cấp bậc cao hơn, Hạ Lập Viễn cũng càng thêm tuổi trẻ tài cao. Nhưng Hạ Lập Viễn tại chiến trường bị trọng thương, coi như may mắn có thể tỉnh lại, sợ là cũng khó lại tiếp tục mang binh. Mấu chốt nhất chính là, Hạ Lập Viễn không chỉ có mặt hủy, ngay cả thân thể cũng hủy, về sau không có khả năng có năng lực sinh dục , nhà họ đau con , Văn gia cũng không nỡ, để Văn Hàm gả cho Hạ Lập Viễn bị thương thành như thế .