Hệ Thống Bật Hack Yêu Đương

TG2 - Chương 19: Cùng Ảnh Đế yêu đương

Edit : Hannah

Nhiệm vụ thứ hai là dùng thanh gỗ vót nhọn câu cá dưới suối, ê-kíp chương trình cảm thấy câu cá bằng thanh gỗ là một nội dung rất khó đối với người hiện đại và họ phải mất một khoảng thời gian.

Trịnh Huyên Lâm cởi giày và tất, xắn ống quần, cho chân vào nước thử xem nước có lạnh hay không, Đào Nguyện cũng vào nước, đưa tay ra đỡ.

“Cẩn thận, chân có lạnh không?” Trịnh Huyên Lâm hỏi.

“Nước hơi lạnh, may mà không lạnh lắm.” Đào Nguyện cẩn thận quan sát xem trong nước có con cá nào không.

Trịnh Huyên Lâm cũng cẩn thận quan sát, nghĩ muốn bắt cá sớm đi lên sớm.

Nếu họ tiếp tục di chuyển trong nước sẽ làm cá sợ hãi, vì vậy hai người đứng bất động, trong suối này có khá nhiều cá, Đào Nguyện không nghĩ đây là một nhiệm vụ khó khăn, chỉ cần đợi cá bơi đến.

Trịnh Huyên Lâm vốn là muốn bắt cá càng sớm càng tốt, giao cho Đào Nguyện sau đó sẽ bắt được con cá khác.

Sau vài phút chờ đợi, một con cá cuối cùng cũng bơi đến, và cả hai giơ chiếc gậy lên gần như cùng lúc, rồi đập nó xuống.

“Bắt được rồi!” Trịnh Huyên Lâm giơ một thanh gỗ có gắn con cá lên.

“Em cũng bắt được.” Đào Nguyện cũng giơ cây gậy lên.

Trịnh Huyên Lâm nhìn hắn cười nói: "Em làm rất tốt."

Đào Nguyện giả bộ nghiêm túc nói "cùng nhau, anh cũng rất tốt."

Trịnh Huyên Lâm không nhịn được cười.

Tất nhiên, đạo diễn của chương trình cũng không nhịn được cười, sau khi cả hai nắm tay nhau lên bờ, anh đã tiến đến giao lưu với họ.

“Các bạn diễn quá nhanh nên không cắt được nhiều cảnh, các fan sẽ có ý kiến.” Đạo diễn nói.

Đào Nguyện sững người một lúc, sau đó nhìn Trịnh Huyên Lâm.

Trịnh Huyên Lâm nói: "Ekip đặt nhiệm vụ quá đơn giản, muốn chúng tôi giả bộ làm không tốt sao?"

"Chúng tôi cũng xem xét khả năng của mọi người. Nếu đặt ra quá khó, người khác chắc chắn sẽ không làm được. Không phải ai cũng tốt như anh." Đạo diễn cảm thấy rất bất lực, anh cho rằng Trịnh Huyên Lâm sẽ rất giỏi nhưng anh không ngờ rằng Đào Nguyện lại mạnh mẽ đến vậy, anh nghĩ rằng Đào Nguyện là một người kéo, và nhóm nhiệm vụ của họ không nên hoàn thành nhanh như vậy.

“Vậy thì bắt lại đi.” Đào Nguyện nói với Trịnh Huyên Lâm, “Chậm một chút, để bọn họ chụp thêm, lát nữa sẽ cắt.”

Trịnh Huyên Lâm hỏi đạo diễn "Sẽ bị hoãn bao nhiêu thời gian?"

Giám đốc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hãy trì hoãn cho đến khi nhóm người khác đến, để cắt bớt bầu không khí đuổi theo và hồi hộp hoàn thành nhiệm vụ."

“Đi thôi.” Đào Nguyện kéo Trịnh Huyên Lâm đang bất đắc dĩ.

Cả hai lại đi xuống nước, vì sắp trì hoãn thời gian nên họ không phải lo lắng về việc xua đuổi con cá trong lúc này mà đi bộ trực tiếp trong nước.

“A!” Đào Nguyện thì thào, cậu giẫm phải thứ gì đó rất sắc, còn hơi đau.

“Làm sao vậy?” Trịnh Huyên Lâm lập tức lo lắng hỏi: “Bị xước chân?!

"Không." Đào Nguyện lập tức giải thích, "Em giẫm phải vật nhọn, đột nhiên rất đau. Không có xây xát."

“Để anh xem.” Trịnh Huyên Lâm muốn kiểm tra chân cậu, nhưng bây giờ cậu đang ở trong nước, ngồi xuống cũng không dễ dàng gì, chỉ đơn giản là bế cậu lên rồi đi ngược lên dốc.

“Đừng ôm em như thế này.” Đào Nguyện nói nhỏ và lo lắng, “Họ vẫn đang quay!

“Không sao, sẽ không phát sóng.” Trịnh Huyên Lâm ôm Đào Nguyện đi tới một tảng đá lớn, đặt cậu lên tảng đá, kiểm tra chân cậu thật kỹ xem có vết thương nào không.

Đào Nguyện ngẩng đầu, xấu hổ nhìn cặp kính của mình và nhân viên bên cạnh, anh nói nhỏ với Trịnh Huyên Lâm, "Em thật sự không bị trầy xước, chỉ là một vết chích đột ngột làm em giật mình thôi."

Trịnh Huyên Lâm không tiếng động, đem quần áo lau khô chân, rất nghiêm túc tiếp tục kiểm tra.

Nhân viên nói nhỏ với đạo diễn: "Giám đốc, tôi phải làm sao? Cái này cũng quay à?"

“Không cần quay phim, quay phim cũng không phát sóng được, sau này quay phim đi.” Đạo diễn trong lòng có điểm hối hận, thầm nghĩ nếu là một màn ân ái này quay nhất định sẽ tạo ra rất nhiều fan cp, độ nổi tiếng cũng tăng lên, chủ đề cũng tăng lên, nhất định sẽ được chú ý nhiều hơn, đáng tiếc Trịnh Huyên Lâm nhất định sẽ không cho phát sóng.

Một nhân viên mới khẽ hỏi nhân viên cũ: "Hai người bọn họ đi cùng nhau à?"

"Tất cả đều rõ ràng như vậy, còn phải nghi vấn gì nữa? Bọn họ hẳn là đang hẹn hò, bằng không sao có thể thân thiết như vậy."

"Chính là, có thể cảm nhận được hơi thở tình yêu của bọn họ từ rất xa, Trịnh Ảnh Đế nhìn Đào Nguyện ánh mắt có vẻ rất si mê rồi "

"Hơn nữa, nhìn cách Trịnh Ảnh Đế đối xử với Đào Nguyện vô cùng quan tâm, nếu như bọn họ không ở cùng nhau sẽ rất kỳ quái."

"Nhưng là, trên mạng không phải lúc nào cũng lan tràn, Trịnh Ảnh Đế cùng Trình Dịch là một đôi sao?"

"Đều là tự fan nói. Hai ngày nay Trịnh Ảnh Đế cũng không thèm liếc Trình Dịch, nếu thật sự cùng Trình Dịch là một đôi, làm sao có thể đối với Đào Nguyện ở trước mặt tốt như vậy." "

"Nhưng Trịnh Ảnh Đế có nhiều người hâm mộ như vậy. Nếu bọn họ bị công khai, Đào Nguyện có lẽ sẽ bị mắng chết."

"Nhất định sẽ không công khai. Hai người chênh lệch quá nhiều. Đào Nguyện còn trẻ hơn, mới ngoài hai mươi tuổi. Tôi nghĩ, nếu họ có thể hẹn hò với nhau cả chục năm mà không chia tay thì cũng gần như công khai rồi." . "

Chân của Đào Nguyện quả thực không có trầy xước, Trịnh Huyên Lâm cẩn thận xác nhận rồi mới buông chân ra.

Trịnh Huyên Lâm kêu Đào Nguyện ngồi nghỉ ngơi, anh xuống nước.