Edit : Hannah
Một bữa ăn mà Bạch Thần và Đoạn Tần ăn ngọt lịm, bọt hồng không ngừng nổi lên, Trịnh Hiên Hạo gần như hoài nghi mắt mình.
Ăn xong, Bạch Thần tự nhiên quay đầu lại nhìn Đoạn Tần, ngẩng đầu bĩu môi.
Đoạn Tần lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết dầu mỡ quanh miệng Bạch Thần
Vẻ mặt dịu dàng thay đổi so với hình ảnh lạnh lùng trước đây, khiến Trịnh Hiên Hạo nhìn anh còn tưởng rằng Đoạn Tần bị một hồn ma cô đơn nhập.
Còn có A Ngạn, A Ngạn của anh ngày thường nhẹ nhàng cười, nhưng thật ra trong xương lại lãnh đạm, nơi nào mềm mại ngọt ngào, ôn nhu.
Trịnh Hiên Hạo càng nghĩ càng cảm thấy kim thiên lôi huyền huyễn, tựa hồ là từ A Ngạn đến Đoạn Tần, lặng lẽ bị đổi hồn cái gì.
Anh nhẫn nhịn, không cam lòng, "A Tần, A Ngạn, các ngươi..."
“Chúng tôi cùng nhau.” Đoạn Tần ngắt lời Trịnh Hiên Hạo, nghiêm túc nhìn Trịnh Hiên Hạo và Đàm Nghị Nhiên, trịnh trọng tuyên bố với bọn họ: “ Tôi và Ngạn Ngạn hiện tại là bạn trai.”
“Hả?” Trịnh Hiên Hạo nhất thời cảm thấy khó tin.
Đoạn Tần dường như cảm thấy bạn trai không thể biểu lộ hết được mối quan hệ của mình với Bạch Thần, phản ánh sự thân thiết của anh với Bạch Thần, anh nắm tay Bạch Thần, siết chặt ngón tay, in lên tay Bạch Thần một nụ hôn: "Ngạn Ngạn ,bây giờ là người yêu của tôi, là người của tôi, và sẽ là một thành viên khác của Tần gia trong tương lai. "
Bạch Thần nhìn ánh mắt sáng lên, rất thích lời tỏ tình của Đoạn Tần, cong mắt toát ra khí thế vui vẻ, bĩu môi hôn lên môi Đoạn Tần tuyên bố quyền sở hữu của mình: "Em cũng là của anh, và luôn luôn sẽ là."
“Ừ.” Đoạn Tần cúi đầu, chạm vào môi Bạch Thần, hứa với Bạch Thần mãi mãi bên nhau.
Không biết là bị lời nói của hai người làm cho hoảng sợ hay là thân thiết của hai người, Trịnh Hiên Hạo hất tay, chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn vang lên một tiếng rõ ràng.
Đôi mắt anh mở to không thể tin được, và lời nói của anh mất đi trong giây lát.
Không chỉ có Trịnh Hiên Hạo sửng sốt, mà Đàm Nghị Nhiên trước đó cũng suy đoán.
Anh không ngờ Đoạn Tần và Bạch Thần còn có kế hoạch kết hôn trong tương lai.
Trong lòng anh có chút lo lắng cho tương lai của hai người bạn.
Mặc dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp ở Z quốc, nhưng trong gia đình họ cũng chưa có trường hợp đầu tiên xảy ra, tư duy của thế hệ lớn tuổi cũng không dễ thay đổi, chưa kể Đoạn Tần còn là người thừa kế duy nhất của Đoạn gia.
Danh tính của Đoạn Tần xác định rằng đối tác tương lai của anh ta chỉ có thể là nữ.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng phải duy trì quyết định của người bạn, và chuyện này liên quan đến hạnh phúc của hai người .
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đoạn Tần và nụ cười ngọt ngào trên mặt Bạch Thần, Đàm Nghị Nhiên dập tắt suy nghĩ, mỉm cười: "Chúc phúc cho hai người."
Đoạn Tần nhìn Đàm Nghị Nhiên, nghiêm túc nói: "Cám ơn."
"Hai người, anh..."
Trịnh Hiên Hạo rốt cục định thần lại, vừa định nói, Đàm Nghị Nhiên ở bên cạnh cầm lấy một con sò, trực tiếp nhét vào miệng anh: "Đừng nói nhảm."
Trịnh Hiên Hạo tức giận cầm sò điệp xuống, nhìn chằm chằm Đàm Nghị Nhiên: "Tôi là loại người như vậy sao?"
Đàm Nghị Nhiên không quan tâm đến Trịnh Hiên Hạo, nhìn Đoạn Tần cùng Bạch Thần, nghiêm túc nói: "Có thể giúp được gì có thể tìm tôi."
Đoạn Tần gật đầu, tiếp nhận đề nghị này của Đàm Nghị Nhiên.
Trịnh Hiên Hạo bị mặc kệ, ngoài ý muốn cô đơn nói: "Tôi cũng có thể giúp."
—— —— ——
Khi rời khỏi phòng riêng, bàn tay đan vào nhau của Bạch Thần và Đoạn Tần vẫn quấn chặt lấy nhau.
Bạch Thần đi bên Đoạn Tần, mỉm cười ngọt ngào, hơi thở thơm thoang thoảng khắp người.
"Này!"
"cẩn thận!"
Đoạn Tần ôm lấy Bạch Thần, dùng chân dài đá văng, chậu nước đang bay về phía bọn họ đột nhiên quay ngược lại.
"Ồ"
Nước bắn tung tóe trên mặt đất.
“Anh không sao chứ?” Trịnh Hiên Hạo và Đàm Nghị Nhiên đi phía sau lo lắng bước lên phía trước.
Bạch Thần lắc đầu với bọn họ trong vòng tay Đoạn Tần, sau đó nhìn chằm chằm vào hung thủ.
Tuyên Linh Linh xấu hổ ngã xuống đất, ướt đẫm cả người.
Cô mặc một bộ quần áo của người phục vụ màu trắng, bởi vì dính nước, áo khoác trắng trở nên trong suốt, nhàn nhạt lộ ra ánh xuân bên trong, y phục ướŧ áŧ dính chặt vào người, lộ ra dáng người tinh xảo.
Bởi vì hoảng sợ, đôi mi dài và dày cong vυ't bay lên, giọt nước trên mi theo chuyển động của lông mi trượt xuống, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi nhưng vẫn xinh đẹp tựa như một mỹ nhân khóc lóc, khiến người ta thương tâm.
Trịnh Hiên Hạo và Đàm Nghị Nhiên nhìn theo ánh mắt của Bạch Thần, đồng thời nhíu mày.
“A.” Tuyên Linh Linh đột nhiên hét lên một tiếng, hai má ửng đỏ, hai tay ôm ngực, che đi ánh xuân lộ ra.
Cùng lúc đó, tiếng hét của cô ta thu hút ánh mắt của những người xung quanh, ngay lập tức Tuyên Linh Linh và Bạch Thần trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Thực xin lỗi.” Tuyên Linh Linh cắn môi hồng nhìn Đoạn Tần tinh xảo quần áo ướt đẫm, cảm thấy có chút ớn lạnh, thân thể run lên không tự chủ được.
Cô cảm thấy tiếc cho anh.
Đàm Nghị Nhiên nhíu mày càng sâu, anh nhìn Đoạn Tần cùng Bạch Thần trong tay.
Đoạn Tần ôm Bạch Thần, khẳng định Bạch Thần không sợ hãi, cũng không thèm nhìn Tuyên Linh Linh, cùng Bạch Thần đi về phía quầy.
“Xin chào!” Giọng nói của Tuyên Linh Linh vang lên từ phía sau, “ Tôi xin lỗi . Anh làm sao có thể rời đi mà không xin lỗi?
Bạch Thần dừng lại, lạnh lùng nhìn Tuyên Linh Linh, "Tại sao phải xin lỗi?"
Tỏ ra sợ hãi trước sự lạnh lùng trong mắt Bạch Thần, Tuyên Linh Linh rùng mình một cái, nhưng nàng không hề co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi vươn ngón tay về phía Đoạn Tần: "Anh ta đá vào chậu nước làm tôi ướt hết cả và anh không định xin lỗi sao? "
Cảm nhận được Bạch Thần không vui, Đoạn Tần nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh tóc Bạch Thần , tiến lên một bước, đè tay Tuyên Linh Linh một cái, hừ lạnh một tiếng, "Là cô ném cái chậu đi."
“Ừ, là tôi không cẩn thận, nhưng tôi đã xin lỗi.” Tuyên Linh Linh tự tin nói, “Bây giờ đến lượt anh xin lỗi."
Đoạn Tần lạnh lùng nhìn Tuyên Linh Linh, cũng không muốn cùng Tuyên Linh Linh lung tung, ôm Bạch Thần lại rời đi.
Thấy bọn họ rời đi, Tuyên Linh Linh tức giận đứng lên.
“ Tôi muốn các anh phải xin lỗi.” Tuyên Linh Linh đỏ mặt trừng lớn hai mắt nhìn Đoạn Tần cao hơn nàng, “Anh nếu không xin lỗi, liền không thể rời đi. Là phú đại gia sao? ? Người giàu thì sao chứ ? Anh có thể không xin lỗi dù làm sai sao? "
Bạch Thần bước chân, vươn tay che mắt Đoạn Tần, rất độc đoán: "Đừng nhìn! Đừng nói chuyện với cô ấy!"
Đoạn Tần liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không nói nữa.
“Anh!” Tuyên Linh Linh hoài nghi nhìn chằm chằm Bạch Thần, “Anh làm sao có thể như vậy? Nhan đồng học, tôi còn tưởng rằng anh là người tốt.”
Bạch Thần bỏ qua Tuyên Linh Linh, đưa tay xuống nhìn Đoạn Tần hài lòng, trước khi đưa mắt nhìn Tuyên Linh Linh.
“Nhà giàu rất tốt đấy.” Bạch Thần lạnh lùng nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn quản lý vội vàng chạy tới, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn: “Nhân viên phục vụ ở đây đều có thái độ phục vụ như vậy sao ?."
Trên người quản lý đổ mồ hôi lạnh đột nhiên sợ hãi, bốn người trước mặt không phải là thứ mà quản lý nhà hàng nhỏ có thể xúc phạm, ngay cả ở trường quý tộc Hoa Phủ cũng không có ai xúc phạm đến bốn người này.
Hắn không khỏi thầm mắng Tuyên Linh Linh trong lòng.
Quản lý bước nhanh đi tới trước mặt bốn người: "Nhan Thiếu Gia, thật xin lỗi, là sơ suất về phía cửa hàng, chúng tôi liền xử lý, bữa cơm này chúng tôi bồi thường cho các anh . "
Nói xong, quản lý lấy trong túi ra một tấm thẻ vàng, đưa cho Bạch Thần, "Thật xin lỗi, xin anh có thể nhận lấy."
“Không cần.” Bạch Thần toát ra hơi thở lãnh đạm, “ Tôi hy vọng lần sau tới, sẽ không gặp phải loại chuyện này nữa.”
Quản lý bị thẻ vàng từ chối vừa nhắc tới một hơi, liền thoải mái trở lại, gật đầu cúi đầu nói: "Nhất định là chắc chắn."
Tuyên Linh Linh bị mặc kệ, tức giận nói: "Ý của anh là?"
Quản lý nóng lòng không bao giờ thuê Tuyên Linh Linh, anh ta lạnh lùng nói: "Cô bị đuổi việc."
Tuyên Linh Linh trợn to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ không tin, "Các người mới là người làm sai. Tại sao lại sa thải tôi?"
Quản lý cũng lười giao tiếp với Tuyên Linh Linh, trực tiếp vẫy tay để người phục vụ ở bên đem Tuyên Linh Linh đuổi ra ngoài.
"Đồ nhà giàu ác độc, đồ ... ừm ..." những lời chửi bới ầm ĩ bị người phục vụ thông minh bóp nghẹt.
Quản lý lau mồ hôi lạnh trên đầu, khó chịu: "Nhan Thiếu Gia..."
"Đi xuống."
Người quản lý thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quản lý rời đi, Bạch Thần nhấc chân hôn lên môi Đoạn Tần, hơi thở lãnh đạm trên người bỗng nhiên biến mất, "A Tần, anh có thể mở mắt ra."