Edit : Hannah
Lúc này bọn họ vẫn đang ở trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía họ, cảnh tượng Bạch Thần hôn Đoạn Tần đột nhiên khiến những người xung quanh phải hít thở không thông.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được là hai vị thiếu gia trong tứ đại gia tộc lại thực sự ở cùng nhau.
Đây chỉ đơn giản là tin sốc !!!
Đàm Nghị Nhiên trong lòng thở dài, hai người bằng hữu quá tùy hứng.
Nhưng anh không lo lắng, những người này vẫn không dám truyền ra bên ngoài.
Bạch Thần không quan tâm đến ánh mắt của những người đó, có chút lo lắng nhìn Đoạn Tần.
Không biết A Tần có giận không?
Anh có nghĩ rằng cậu quá độc đoán và vô lý?
Nhưng cậu chỉ không muốn A Tần của mình bị Tuyên Linh Linh lợi dụng.
Cho dù liếc mắt nhìn Tuyên Linh Linh nói một tiếng với nàng, cậu cũng không muốn.
A Tần là của cậu.
và...
Một tia sáng lờ mờ xẹt qua mắt Bạch Thần, lần này Tuyên Linh Linh đã có dự tính trước để thu hút sự chú ý của Đoạn Tần.
Đoạn Tần bị Bạch Thần ra lệnh nhắm mắt không nói, chẳng những không có tức giận như Bạch Thần lo lắng , mà trong lòng anh cũng có ngọt ngào.
Nhưng khi nghĩ đến việc bán thân của Tuyên Linh Linh bị Bạch Thần nhìn thấy, Đoạn Tần trong lòng không khỏi tức giận, muốn cho Tuyên Linh Linh biến mất ngay lập tức.
Khi Tuyên Linh Linh ném chậu nước hù dọa Bạch Thần, Đoạn Tần muốn quản lý xử lý Tuyên Linh Linh, nhưng bây giờ Bạch Thần đã làm được.
Đoạn Tần tim đập loạn xạ, tốt nhất là sau này nàng đừng xuất hiện trước mặt đứa bé của anh nữa, nếu không thì ...
Đoạn Tần mở mắt ra, ánh mắt nghiêm nghị đột nhiên sinh ra vẻ dịu dàng vô hạn khi chạm vào Bạch Thần, nhìn Bạch Thần liền nhận thấy được sự lo lắng cùng cố chấp dưới ánh mắt của Bạch Thần, nhất thời hiểu được suy nghĩ của Bạch Thần ,cảm khái trong lòng có chút đau.
Anh cúi người, dán môi lên mắt Bạch Thần, nói nhỏ với Bạch Thần: "Bé cưng, anh rất vui."
Thật vui vì đứa nhỏ của anh rất chiếm hữu anh .
Vì anh cũng có tâm như vậy.
Cảm xúc dưới mắt Bạch Thần trong phút chốc tan biến, cậu nhướng mày cười ngọt ngào với Đoạn Tần, "A Tần, em sẽ chiều chuộng anh như thế này."
Cậu không thể không ngày càng quá đáng.
Đoạn Tần dường như nở nụ cười trên khuôn mặt băng giá quanh năm, "Bé con, đây cũng là điều anh muốn của anh."
Gặp phải cậu, anh đã nở ra vô số bông hoa rực rỡ trong cuộc đời chỉ có hai màu đen và trắng trong nhiều năm.
Anh sẵn sàng dành tất cả sự dịu dàng, tất cả những lời nói ngọt ngào và tất cả tình yêu của mình cho đứa nhỏ của anh.
Hàng ngàn yêu thương , sủng nịch chỉ dành cho cậu.
"Tiếng xì xì"
Lần này không chỉ có người xem đông đúc mà ngay cả Đàm Nghị Nhiên và Trịnh Hiên Hạo cũng không khỏi trợn mắt ngoác mồm.
Khi lớn lên cùng nhau, họ chưa từng thấy sắc mặt tảng băng của Đoạn Tần thay đổi, lúc này anh đang mỉm cười.
Cả hai rất sốc nhưng cũng mừng cho những người bạn của mình.
Đoạn Tần ôm lấy Bạch Thần, lòng bàn tay rộng chạm vào đầu Bạch Thần, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng.
Đột nhiên, những người xem quay đầu lại run rẩy.
Đoạn Tần thu hồi ánh mắt, cùng Bạch Thần bước ra khỏi nhà hàng.
—— —— ——
Tuyên Linh Linh, người bị đuổi ra khỏi nhà hàng và cũng bị đuổi khỏi khu ẩm thực, trở về ký túc xá trong ấm ức.
Cô nghĩ đến cảnh mình bị lôi ra khỏi nhà hàng và khu ăn uống vừa rồi.
Tuyên Linh Linh nhấp nhô l*иg ngực, hung hăng nhìn chằm chằm một điểm trong hư không, nghiến răng nghiến lợi một hồi nói: "Nhan Ngạn..."
Trong hơn nửa học kỳ, Tuyên Linh Linh cố gắng dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của Đoạn Tần, nhưng Đoạn Tần lại không dễ tiếp cận, cho dù ở trường hay sự hiện diện của cô xung quanh anh , Đoạn Tần vẫn không thể để ý đến cô, chứ đừng nói đến một lời nói, ngay cả một cái nhìn Đoạn Tần cũng không ném cho cô .
Em gái đế vương anh hùng, cao lạnh, cố ý vấp ngã trước Đoạn Tần, nhìn thấy lẽ phải và dũng khí xung quanh Đoạn Tần ... Tất cả các phương pháp đều không có kết quả. Tuyên Linh Linh im lặng vài ngày trước khi quyết định đi sử dụng phương pháp nay.
Chắc chắn Đoạn Tần nhìn chằm chằm vào cô, nói một lời với cô, nhưng Nhan Ngạn đã phá hủy mọi thứ.
Nghĩ đến đây, Tuyên Linh Linh dùng chân đá cái ghế bên cạnh xuống đất, phát ra tiếng nổ lớn.
Cô thở hổn hển, dựa vào trên giường, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Vẫn còn cơ hội..."
—— —— ——
Bạch Thần khoanh chân ngồi trên giường.
Nguyên chủ và Đoạn Tần cũng như Trịnh Hiên Hạo, Đàm Nghị Nhiên không chỉ là thiếu gia của tứ đại gia tộc, mà còn là bạn bè cùng lứa lớn lên cùng nhau, họ đã đồng ý sống cùng nhau.
Trường quý tộc Hoa Phủ được thành lập tại một thị trấn nhỏ gần Z quốc kinh thị, có diện tích 10.000 mẫu, không chỉ có điều kiện giảng dạy tốt nhất cả nước mà chỗ ở của học sinh cũng là duy nhất trên cả nước Nó không chỉ có dãy nhà ở, mà còn có biệt thự được xây dựng.
Nguyên chủ cùng bốn người chiếm một biệt thự nhỏ trong khu biệt thự.
Lúc này, Trịnh Hiên Hạo đưa Đàm Nghị Nhiên đến phòng trò chơi chơi game, Đoạn Tần ở trong phòng làm việc, video chính là Đoạn gia chủ.
Mỗi tối, Đoạn gia sẽ dành thời gian để kiểm tra những gì Đoạn Tần đã học được trong một ngày, hoặc giao tài liệu của công ty cho Đoạn Tần xử lý, và trau dồi khả năng làm việc của Đoạn Tần.
Cho dù Bạch Thần dính vào Đoạn Tần, cậu cũng biết lúc này không nên quấy rầy.
Sau khi chia tay với Đoạn Tần một cách miễn cưỡng, Bạch Thần trở về phòng, để hệ thống giám sát Tuyên Linh Linh.
Anh quan tâm đến Tuyên Linh Linh.
Sau hơn 20 năm tu luyện ở thế giới vừa rồi, giờ đây hệ thống phát hình ảnh không còn khó khăn nữa, cũng không còn bị giới hạn về khoảng cách do năng lượng không đủ.
Bạch Thần nhìn thân ảnh Tuyên Linh Linh , trong mắt lóe lên: [Hệ thống, điều tra hết quá khứ Tuyên Linh Linh .]
Hệ thống: [ Cậu chủ nhỏ, quá khứ của người bên kia cố tình che giấu, rất khó thu được tin tức, cần thời gian giải mã.]
Bạch Thần: 【Hừ.】
Bạch Thần tắt đoạn video đang phát sóng, vào phòng tắm tắm rửa.
Một lúc sau, cậu bước ra khỏi phòng tắm với đôi chân trần trong bộ đồ ngủ rộng rãi, nước từ đầu tóc chảy ra.
Hệ thống: [ Ký chủ, mau lau tóc sạch sẽ, nếu không sẽ đau đầu.]
Bạch Thần lười biếng đáp lại, nhưng cũng không nhúc nhích mà lăn lộn ở trên giường.
Cậu nắm lấy chăn bông, nằm ở trên giường, trầm mặc một hồi: 【Hệ thống, ta muốn gặp A Tần.】
Cách Đoạn Tần không bao lâu, Bạch Thần không khỏi nhớ Đoạn Tần, muốn nhìn thấy Đoạn Tần, muốn được Đoạn Tần ôm trong tay.
Ở thế giới trước, cậu thực sự rất chiều chuộng Tề Tiêu, bất kể Tề Tiêu đi đâu hay làm gì, cậu đều đem anh kéo qua một bên, bất quá ở thế giới này cậu đã không nhìn thấy Đoạn Tần chưa đến một giờ, và cậu rất nhớ anh.
A Tần, A Tần.
Hệ thống phát lại hình ảnh Đoạn Tần trong thư phòng tới Bạch Thần.
Bạch Thần nằm ở trên giường, hai mắt sáng lên, từ trên giường ngồi dậy.
Cậu trong tiềm thức muốn vươn tay chạm vào Đoạn Tần, nhưng ngón tay xẹt qua màn hình trong video lại chạm phải một mảnh khí lạnh.
Bạch Thần mím môi rũ xuống lông mày, bơ phờ.
Hệ thống có chút đau khổ: [ Ký chủ, ngươi muốn đi thư phòng xem không?]
Bạch Thần hai mắt sáng ngời, lại mờ mịt: 【Sẽ quấy rầy A Tần học tập.】
Hệ thống rống lên: [ Cậu chủ nhỏ, người không muốn đi xem lão công sao.]
Bạch Thần ngồi xếp bằng trên giường nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng hạ quyết tâm phục tùng du͙© vọиɠ trong lòng.
Cậu ra khỏi giường và mở cửa phòng.
Một bóng dáng cao ráo đẹp trai ngoài cửa đã lọt vào tầm mắt.
Bạch Thần ánh mắt lập tức sáng lên vạn vì sao, nhảy dựng lên trèo lên người của người đó, hai chân ôm chặt lấy eo người đó, vùi đầu vào cổ người đó, làm cho anh hít thở không thông, an tâm, ngọt ngào gọi: "A Tần."