Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Năm Chồng Một Vợ

Chương 66

Editor: Cung Quảng Hằng

"Nương tử, thật sự nhớ nàng muốn chết". Tống Tam Lang hôn thiên hạ ngày đêm mong nhớ, thân mình càng gắt gao dán sát, giống như muốn đem người nhu tiến vào trong thân thể của mình, trong đôi mắt xếch hẹp dài tràn đầy có tình ý không thể nói ra, dù là ai thấy được đều sẽ không hoài nghi tình cảm của Tống Tam Lang đối với Vương Nhị Ny.

Ánh mắt Vương Nhị Ny mê mang, như si như mê, chỉ cảm thấy một loại hơi thở quen thuộc cực nóng quay xung quanh nàng, đầu lưỡi trong miệng linh hoạt kéo nàng cùng nhau vũ động, thân mật như vậy, gần sát như vậy, thân thể giống như gắn liền với nhau... nàng nhịn không được ‛ưm" một tiếng, cảm thấy từng đợt choáng váng hoa mắt, lay động kia mang đến tê dại, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, nàng có chút khó nhịn giật thân thể.

Tống Tam Lang nhìn thấy ánh mắt Vương Nhị Ny mê mang, trên mặt che kín đỏ ửng, giống như hai đóa phù dung phấn nộn, thật sự là quyến rũ đến cực điểm, hắn vốn đã yêu người đến tận xương tủy, lúc này càng yêu thương vô cùng, cảm thấy trái tim nhảy lên càng thêm nhanh, bàn tay của hắn luồn vào trong vạt áo của Vương Nhị Ny, cầm phần đẫy đà mềm mại, một đoàn nhuyễn ngọc dường như càng lớn hơn, nắm ở trong tay cảm thấy thật nõn nà trắng mịn thơm ngát, hai mắt Tống Tam Lang đỏ bừng, nhịn không được khát vọng, cúi đầu hôn...

Vương Nhị Ny bị cảm giác bất thình lình khiến cả người run run: "Tam Lang ca ca... Đau quá"

"Nương tử, chỗ này của nàng thật đẹp... nha, đừng che, để nhìn xem". Tống Tam Lang kéo hai tay của Vương Nhị Ny ra, lại hướng về phía phần đẫy đà còn lại.

Trong phòng một mảnh xuân sắc khôn cùng, chỉ có thể nghe được tiếng ngâm của nữ cùng tiếng thở của nam tử...

Hôm sau, trên bàn cơm của Tống gia thường rất náo nhiệt, nhưng mà hôm nay mọi người lại không hé răng, Vương Nhị Ny càng dè dặt cẩn trọng uống canh, không dám phát ra một tiếng vang, nàng dùng ánh mắt trộm ngắm Tống Đại Lang, chỉ thấy biểu cảm hắn nhàn nhạt, một bộ dạng vân đạm phong khinh, văn nhã ăn cơm...

Trong lòng nàng thầm kêu hỏng bét, Tống Đại Lang tức giận nàng hiểu rõ nhất, càng tức giận thì càng đạm mạc, đối với người khác xa cách, cái loại ngạo khí này giống như một loại ngạo mạn của công tử thế gia xuất thân cao quý, làm cho người có loại cảm giác xa cách khó có thể thân cận, nàng hít sâu một hơi, vẫn cố lấy dũng khí gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Tống Đại Lang.

"Đại Lang ca ca, huynh ăn nhiều một chút củ cải đi, thanh nhiệt giải độc..."

"Phụt... A, xin lỗi". Tống Nhị Lang thật sự nhịn không được bật cười, nghe thấy Vương Nhị Ny nói, làm gì có cảm giác khuyên giải an ủi, mà giống như đang lửa cháy đổ thêm dầu.

Quả nhiên, Tống Đại Lang nghe xong lời này, hơi hơi nheo mắt lại: "Nương tử, ý nàng nói Đại Lang ca ca giận quá rồi lố rồi phải không?"

Vương Nhị Ny nói xong đã sai rồi, nàng kỳ thật muốn nói mùa xuân ăn cải củ đối với thân thể rất tốt... Sao lại nói thành như vầy a? nàng ảo não cau mày: " không phải, Đại Lang ca ca, bình thường huynh không rất nóng sao"

"Cho nên nàng muốn giúp dập lửa?" Tống Đại Lang "phách" một tiếng đem đũa đặt ở trên bàn cơm.

Trong lòng Vương Nhị Ny lộp bộp, vội vàng cúi đầu rụt lui vào hõm vai, nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tống Đại Lang tức giận: "Đại Lang ca ca..."

Tống Nhị Lang chịu không nổi bộ dạng quẫn bách của Vương Nhị Ny, vội khuyên: "Đại ca, nương tử cũng không phải cố ý, huynh cũng đừng tức giận"

"Nhìn hai bọn họ làm chuyện đó, có thể không tức giận sao?" Nói xong ánh mắt lợi hại liền trừng về phía Tống Tam Lang ngồi ở bên kia.

Tống Tam Lang cũng biết bản thân làm sai, nhưng mà đêm qua hắn thật sự rất nhớ nương tử, nếu cho hắn một cơ hội, hắn vẫn sẽ nhịn không được: "Đại ca, sai rồi, huynh muốn phạt thì phạt đi, đừng nổi giận với nương tử"

"Lúc này mới biết đau lòng? Sao đêm qua không biết tiết chế?" Tống Đại Lang lạnh lùng nói.

Tống Tam Lang đầu cúi càng thấp: " ... Chỉ là nhất thời kích động, đại ca, sau này không dám nữa, huynh xem, nương tử sắp khóc rồi, huynh đừng nói nữa"

Tống Đại Lang quay đầu nhìn, trên mặt Vương Nhị Ny đã mang theo nghẹn khuất, quả nhiên một bộ dạng khổ sở, thần sắc hắn hòa hoãn, trong lòng quan sát nửa ngày, vẫn không lại nhịn được đau lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng, yêu thương hôn hôn cái trán của nàng nói: "Nương tử, buồn sao?"

Vương Nhị Ny gật gật đầu, Tống Đại Lang cho tới bây giờ đều ôn nhu săn sóc, chưa từng nghiêm khắc như vậy, tất nhiên trong lòng nàng có chút khó chịu

"Bây giờ nàng cũng đã gần ba tháng, nếu không cẩn thận một chút có khả năng... Hôm qua hai người còn hoang đường như vậy... Tam Lang, đệ nói đi, hôm qua rốt cuộc đã làm đến tình trạng gì rồi?" Tống Đại Lang nói câu kế tiếp là nói với Tống Tam Lang.

Dù da mặt Tống Tam Lang có dầy đến đâu cũng chống đỡ không được cái nhìn chăm chú như vậy, ho khan hai tiếng nói: "Thật không có làm, vẫn biết nặng nhẹ"

Tống Nhị Lang không thể tin nói: "Vậy trên cổ nương tử đều là dấu hôn... Tam Lang, vậy mấu chốt, đệ đừng nói dối"

"Thật sự không có làm, nương tử cũng sợ làm đứa bé bị thương... nàng giúp ..." Tống Tam Lang nói đến đây, bỗng nhiên đỏ mặt, giống như đang nghĩ đến cái gì đó làm cho người khó có thể khắc chế.

"Giúp đệ?" Tống Nhị Lang cực kỳ hâm mộ hỏi.

Tống Tam Lang nhìn Tống Đại Lang, thấy một bộ dạng truy hỏi kỹ càng mọi chuyện của hắn, biết lời này khó có thể nói ra, hít sâu một hơi, lớn gan nói: "Chính là... Chính là dùng miệng..."

Trong phòng một mảnh yên tĩnh... Hai đương sự đều đỏ mặt không nói chuyện, Tống Nhị Lang nghe xong lời này, nhìn cánh môi phấn hồng của Vương Nhị Ny, tưởng tượng cảnh tượng nó hàm trụ vật nam tính của mình, đây chính là cảnh chỉ có nằm mơ mới có... hắn nhịn không được miệng khô lưỡi đắng, cả người khô nóng lợi hại, bưng lên bát canh liền uống ừng ực.

Đồng tử Tống Đại Lang co duỗi, ánh mắt tối xuống... Vật nam tính đang ngủ yên cũng không chịu thua kém mà ngẩng đầu, từ khi Vương Nhị Ny có thai, hắn và Tống Nhị Lang cho tới bây giờ cũng chưa được làm.

Qua một hồi lâu, Tống Đại Lang mới nói: "Khụ khụ, đã như vậy thì thôi, nhưng mà, Tam Lang, sau này không được như vậy"

Tống Tam Lang thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Vương Nhị Ny chớp chớp mắt: "Nương tử, mau ăn cơm, lúc nãy nàng ăn rất ít"

Bây giờ mọi người mới hướng tiêu điểm chú ý về bát cơm của Vương Nhị Ny, Vương Nhị Ny phát hiện lại ở phương diện bắt nàng ăn cơm, huynh đệ Tống gia quả thật giống như đã thương lượng xong rồi, cùng đứng trên một chiến tuyến, ngay cả Tống Tam Lang cũng không ngoại lệ, nàng có chút khóc không ra nước mắt nghĩ, có phải huynh đệ Tống gia nhất định phải nuôi nàng thành heo mới vừa lòng không?

Trong phòng truyền đến thanh âm nữ tử làm nũng: " không ăn, no rồi..."

"Nương tử, lại ăn thêm một miếng, đây là củ cải, không phải lúc nãy còn nói ăn nó giải nhiệt sao?" Đây là Tống Tam Lang.

"Nương tử, lúc nhỏ nàng không được bồi bổ, thân thể yếu ớt, phải cần bồi dưỡng, bằng không sau này sinh con sẽ phải chịu khổ". Đây là Tống Đại Lang

"Nương tử, ngoan a... Mở miềng nào..." Đây là Tống Nhị Lang

***

Thương đội trở về so với Tống Tam Lang tính còn trễ hơn, không phải hai ngày mà là ba ngày sau, trong thôn trấn nho nhỏ náo nhiệt vô cùng, ai ai cũng vui mừng, có người bởi vì trong thôn của mình có thương đội lớn như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, có người lại bởi vì có chồng ở trong thương đội, có người bởi vì con ở trong thương đội, đợi chờ ba năm rốt cuộc cũng gặp lại, hàm chứa nước mắt... Tóm lại đây là một ngày vui mừng.

Thương đội chậm rãi mang theo hàng hóa ở phía nam đi vào trong trấn, hai bên đường đều là người vây xem, rất là đồ sộ.

Một lão nhân mặc trang phục màu đen đi vào trong ngõ vòng vo nửa ngày, lúc này mới tìm được nhà cần tìm, nhẹ nhàng gõ cửa. Một giọng nữ thanh thúy vang ra: "Ai vậy?"

" là Ngô Côn Bằng, Tống Đại Lang có nhà không?" Ngô Côn Bằng có lễ hỏi.

Vương Nhị Ny từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài, tuy rằng ăn mặc bất đồng, nhưng vẫn nhận ra, người này chính là ông lão Tống Tứ Lang đã cứu đêm khuya – Ngô Côn Bằng, trong lòng nàng buồn bực, không biết tìm đến nhà nàng lại có chuyện gì, muốn tìm cũng phải tìm Tống Tam Lang chứ? nhưng mà Tống Tam Lang cùng Tống Nhị Lang bởi vì hôm nay thương đội trở về, đều ra ngoài xem náo nhiệt, không có ở nhà, nàng do dự nửa ngày, vẫn ra mở cửa nói: "Ngô chưởng quầy, sao ông lại đến đây?"

Ngô Côn Bằng đánh giá tiểu cô nương đã lâu không gặp ở trước mắt, lúc mới gặp vẫn còn lài một nha đầu, bây giờ đã là đại cô nương, ánh mắt sáng ngời, cười rộ lên mang theo hai lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào, rất đáng yêu: "Nhị Ny? Thật sự đã trưởng thành"

"Ngô chưởng quầy, vâng , vào nhà đi... Đại Lang ca ca, có người tới tìm huynh". Vương Nhị Ny vừa dẫn Ngô Côn Bằng vào nhà vừa hô vào trong phòng.

Tống Đại Lang cầm quần áo trên tay đang muốn ra ngoài... Thì ra hắn là cảm thấy bên ngoài hơi lạnh, đang muốn mang quần áo cho Vương Nhị Ny mặc, lúc này thấy nàng dẫn một người vội vã đi tới, trong lòng sốt ruột, vội đón, chưa đi vào đã nhanh tay lẹ mắt đỡ thắt lưng của Vương Nhị Ny: "Kêu nàng cẩn thận, đi nhanh như vậy... Cẩn thận đứa bé trong bụng."

Ngô Côn Bằng nghe thấy lời này, trong lòng vừa động, khóe mắt liếc đến bụng của Vương Nhị Ny, bất quá mới ba tháng nên vẫn chưa thể nhìn ra cái gì, có chút thất vọng hỏi: "Có thai sao?"

Tống Đại Lang dìu Vương Nhị Ny ngồi xuống mép giường, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Ngô Côn Bằng, thấy hắn tuy rằng so với ba năm trước càng thêm lớn tuổi, nhưng tinh thần vẫn sáng láng như cũ, không khỏi bật thốt lên hỏi: "Ông có khỏe không?"

Ngô Côn Bằng gật gật đầu, đánh giá Tống Đại Lang, thấy hắn tuy rằng tinh thần no đủ, nhưng vẫn là có chút suy yếu tái nhợt, có chút lo lắng hỏi: "Vẫn khỏe, thân mình cậu thế nào rồi? Đúng rồi, ở trên đường gặp được một gốc nhân sâm trăm năm, mang đến cho cậu bồi bổ"

"Điều này sao được... Chúng ta vào trong phòng rồi nói". Tống Đại Lang nhìn Ngô Côn Bằng, thấy bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, biết hắn có chuyện cần hỏi, nhưng lại ngại Vương Nhị Ny, lúc này mới đứng lên.

Vương Nhị Ny có chút không hiểu nhìn Tống Đại Lang, hình như đang nói, hai người có chuyện gì thần thần bí bí như vậy.

Tống Đại Lang yêu thương sờ mái tóc của Vương Nhị Ny, giống như dỗ trẻ con nói: "Nương tử, giữa trưa nàng còn chưa ngủ, ngoan, tự mình đi ngủ một chút, Đại Lang ca ca nói chuyện xong sẽ trở lại."

"Nói chuyện gì? Là chuyện Tứ Lang ca ca sao?" Vương Nhị Ny luôn luôn lo lắng cho Tống Tứ Lang, lúc này thấy hai người thần thần bí bí, tự nhiên cứ thế mà liên tưởng đến Tống Tứ Lang.

Ngô Côn Bằng nghe thấy Vương Nhị Ny nhắc tới Tống Tứ Lang, lộ ra thần sắc áy náy: "Chuyện của Tứ Lang... Ai, cũng không còn cách khác."

Tống Đại Lang vội dùng ánh mắt ngăn cản Ngô Côn Bằng, lôi kéo cánh tay hắn đi ra ngoài: "Chúng ra ngoài nói."

Vương Nhị Ny nằm ở đầu giường, nhìn hai người càng chạy càng nhanh ở ngoài cửa sổ, sắc mặt Tống Đại Lang âm trầm, tựa hồ đang tranh chấp cái gì đó với Ngô Côn Bằng... Kỳ thật nàng rất muốn đi qua nhìn thử hai người họ đang nói cái gì, nhưng mà nàng không muốn làm trái lời Tống Đại Lang, lúc này trong lòng giống như có mèo gào, rất khó chịu, chỉ hận không thể bay ra khỏi phòng.

Tống Đại Lang ngồi ngay ngắn ở trên giường nhỏ trong phòng bếp rót cho Ngô Côn Bằng một ly trà: "Không phải trà ngon, xin ông đừng chê cười."

Ngô Côn Bằng lắc lắc đầu: "Cái này được rồi."

Trong phòng một trận trầm mặc... Hai người cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng khi chân chính đối mặt, lại không biết phải nói thế nào, một lát sau vẫn là Tống Đại Lang mở miệng đầu tiên nói: "Tứ Lang như thế nào?"

Ngô Côn Bằng thổi thổi lá trà, uống một ngụm, chậm rì rì nói: "Chúng ta một đường đi đến núi Thanh Lao, ở đó thật sự là rất đẹp... Lần đầu đến đó vẫn còn là một cậu thanh niên mười bảy tuổi còn đi theo cha, tuy rằng mười mấy năm chiến loạn, nhưng chỗ đó vẫn không có biến hóa gì, thanh sơn nước biếc, người Thanh tộc vẫn nhiệt tình hiếu khách giống như xưa."

"Thật không nghĩ tới, người bạn Đại Tắc Á khi xưa bây giờ đã là tộc trưởng Thanh tộc, hắn cũng không ngờ chúng còn có thể gặp lại... Tất nhiên rất vui sướиɠ, Tắc Á có một con gái tên Nặc Mã, bây giờ mới mười mấy tuổi, đang ở tuổi xinh đẹp nhất."

Tống Đại Lang nhíu mày chen vào nói: "Chẳng lẽ cái cô Nặc Mã đó coi trọng Tứ Lang? Hay là Tứ Lang thích cô ta?"

"Là Nặc Mã thích Tứ Lang, Thanh tộc bọn họ tôn trọng dũng sĩ, cậu cũng biết Tứ Lang có một thân thần lực, đi đường tịch mịch, lại cần phòng thân, bảo Bác Nhật dạy hắn chút quyền cước công phu, không học thì thôi mới học mấy năm công phu ai cũng không phải đối thủ của hắn... Trong tộc bọn họ có một truyền thống, chính là khi thích cô nương nào thì phải vào trong núi săn hổ để làm lễ vật dâng tặng, đây là lễ ngộ cao nhất đối với cô nương, có một người lên núi... Tứ Lang tất nhiên không thể thấy chết không cứu, gϊếŧ con hổ kia, cứu người trở về... Nặc Mã thấy tâm hoa nộ phóng tưởng là tặng cho mình..." Ngô Côn Bằng chậm rãi nói, kể lại quá trình.

Chén trà có chút lạnh, Ngô Côn Bằng mới nói xong: " ́Đại Tắc Á thật sự thấy con gái dây dưa, liền kêu Tứ Lang làm con rể hắn... Sự tình chính là như vậy"

"Ông nói Tứ Lang vì muốn thương lữ có thể bình yên trở về, bản thân ở lại đó?"

"Đúng... Chúng đã ra ngoài nhiều năm, không thể ở lại nữa, hắn bảo nói với cậu, chỉ cần tìm được cơ hội hắn sẽ trốn về, còn nói sẽ không làm chuyện có lỗi với Nhị Ny, đây là hắn bảo giao cho cậu, nói là cho nương tử". Ngô Côn Bằng lấy ra một khối ngọc tròn khắc áng mây, màu ngọc xanh biếc giống như là trúc xanh thanh thúy nhất... Vừa thấy đã biết không là vật thường.

Mặt trời xuống núi... Chờ lúc Ngô Côn Bằng ra khỏi phòng, Vương Nhị Ny đã đứng chờ bên ngoài, khuôn mặt khổ sở, trong mắt nàng có hơi nước: "Ngô chưởng quầy, ông nói Tứ Lang ca ca..."