Ngoan Ngoãn

Chương 18

Editor : Hannah

Trong suối nước nóng làn nước dậy sóng, tâm tình Sở Đồng cũng mười phần dậy sóng, rốt cục. . . Rốt cục cậu cũng cùng Yến Trầm Uyên tiếp xúc thân mật!

Sở Đồng ngồi ở trong lòng Yến Trầm Uyên, có thể nghe được tiếng trái tim không rõ là của ai đập thình thịnh, hoặc có thể là của cả hai người đều đang khẩn trương. Sở Đồng còn có thể cảm giác được hơi thở của Yến Trầm Uyên thổi bên tai cậu, rất nóng, làm mặt của cậu cũng dần nóng lên.

Sở Đồng khẩn trương đến muốn ngất đi, nhưng cậu vẫn kiên cường ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, bộ dáng giả vờ như rất bình thường , không thể để cho Yến Trầm Uyên biết cậu chiếm tiện nghi của anh.

Nhưng Sở Đồng càng che giấu lại càng lộ, gạt được bản thân cậu chứ không gạt được người khác, nhất là Yến Trầm Uyên ở phía sau kỳ thật đã sớm nhìn rõ.

Cái con thỏ nhỏ này a, thật đúng là. . .

Yến Trầm Uyên không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ trong l*иg ngực của mình , tâm tình cũng thập phần vi diệu.

Anh nghĩ a, cái con thỏ nhỏ này nhìn mềm mềm ngây thơ, mà kỳ thật cũng rất mưu mô, ở trước mặt anh còn đùa nghịch lưu manh, đáng tiếc có tâm mà không thể làm, mới chiếm tiện nghi một chút mà đã bắt đầu xấu hổ, nhìn từ đầu đến chân đều hồng hồng, không biết còn tưởng rằng anh lưu manh với cậu.

Yến Trầm Uyên cười cười, trêu ghẹo nói: "Thỏ con , ta chỉ nói tới gần chút nữa, ngươi sao lại an vị trong lòng ta rồi?"

Sở Đồng nghe xong, nội tâm lập tức kêu rên: Xong xong, cậu bị Yến Trầm Uyên phát hiện, làm sao bây giờ?

Đúng rồi, giả chết, giả chết là được.

Con thỏ am hiểu nhất là giả chết, Sở Đồng cũng biết, cậu ôm đầu gối, giả vờ như không nghe thấy, nhưng Yến Trầm Uyên lại đột nhiên tới gần, thanh âm trầm thấp truyền tới, còn cố ý thổi khí vào tai cậu.

"Hỏi ngươi đó, sao không trả lời?" Yến Trầm Uyên nghĩ nghĩ, lại nói: "Không nói, vậy về sau sẽ không mang ngươi tới nơi này nữa."

"Vậy không được." Sở Đồng lập tức phản đối, quay đầu lại vừa vặn đối mặt với Yến Trầm Uyên, bọn họ cách quá gần, Sở Đồng có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương, đôi mắt anh vô cùng thu hút ánh nhìn còn mang theo ý cười nồng đậm .

Mà Yến Trầm Uyên có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mềm mềm cùng đôi môi đỏ hé mở của đối phương, anh muốn tới gần thêm một chút, chỉ một chút nữa là có thể đυ.ng vào đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong.

Mà giờ phút này, hai người đều ăn ý không có động tác, một người là quên, một người khác là đang khắc chế, cho đến khi ánh mắt Sở Đồng né tránh, Yến Trầm Uyên ánh mắt cũng đi theo, không biết qua bao lâu, Sở Đồng mới rốt cục quay mặt qua chỗ khác.

"Ta. . ." Sở Đồng cúi đầu, lúc nói chuyện âm thanh có chút run run, lòng bàn tay hết nắm chặt rồi lại buông ra, nói: "Ta đi ngồi chỗ khác."

"Ai bảo ngươi đi nơi khác?" Yến Trầm Uyên giữ cậu lại, làm như tức giận nói: "Ngươi hiện tại rất giỏi, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngồi yên ở đó, không cho phép đi."

Yến Trầm Uyên nói, lại đem Sở Đồng ôm thật chặt, phòng ngừa cậu chạy mất.

Sở Đồng mặt càng đỏ, choáng váng gật đầu đáp ứng, sau đó giống hai kẻ ngốc ngồi yên cùng Yến Trầm Uyên. Sở Đồng không dám nhúc nhích, đôi mắt nhìn mặt nước bốc hơi nóng lên hoà vào không khí một mảnh trắng xóa.

Yến Trầm Uyên đang vô cùng thỏa mãn, trong ngực ôm thỏ con ôn nhu xinh đẹp là người anh yêu mong nhớ ngày đêm.

"Đinh linh ——" tiếng chuông đồng vang lên, đánh gãy suy nghĩ của hai người .

Là ám vệ có việc bẩm báo.

Giờ đã là giờ Tuất (19:00 – 21:00 tối) , nếu không phải có chuyện thiết yếu, ám vệ sẽ không chọn thời gian này đến báo, Yến Trầm Uyên nghĩ nghĩ, liền buông Sở Đồng ra, nói: "Ta có chút việc, trước tiên cần phải đi ra ngoài một chuyến."

"Vậy ngươi lúc nào thì trở về?" Sở Đồng hỏi.

"Không biết, nếu ngươi chờ lâu mà ta vẫn chưa về, ngươi hãy tự mình trở về, được chứ?" Yến Trầm Uyên nói.

"Được rồi ." Sở Đồng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Yến Trầm Uyên thay y phục, đẩy cửa đi ra, nói: "Có chuyện gì?"

"Bẩm chủ nhân, hôm qua thuộc hạ đi xem xét hiện trường, ngoài ý muốn phát hiện cái này." Đối phương đem một phong thư giao cho Yến Trầm Uyên.

Yến Trầm Uyên mở ra xem, là một cái lông vũ dài một tấc, lông vũ màu xanh biếc, phía trên nhiễm vết máu, anh càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cẩn thận nhớ lại rõ ràng đã thấy trên triều ngày hôm nay.

"Cái lông vũ này phát hiện ở đâu ?" Yến Trầm Uyên hỏi.

"Trong quần áo người chết, ở phía sau gáy, thuộc hạ hoài nghi do yêu nghiệt kia không cẩn thận lưu lại." Ám vệ nói

"Là lông vũ của Thanh Điểu , giống con chim của Lục ca." Yến Trầm Uyên đem lông vũ thu hồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Có cần thuộc hạ đi thăm dò động tĩnh của Lục Hoàng Tử không ạ?" Ám vệ hỏi.

"Không cần, chuyện này không có quan hệ gì với hắn." Lục ca của anh dù có ngu xuẩn, cũng sẽ không để yêu thú của mình đi gϊếŧ người, huống hồ yêu thú lúc đầu không thích gϊếŧ chóc, nếu bọn chúng đã có sát tâm, nhất định là bị người nào đó khống chế, vô luận là dùng phương pháp gì, để có thể làm đến bước này, thực lực nhất định phi thường cường đại, vậy càng không khả năng là Lục Hoàng Tử.

Yến Trầm Uyên nghĩ đến đây, liền nói: "Gần đây ai cùng Lục Hoàng Tử tiếp xúc, hoặc cùng hắn tranh chấp, đều nhìn chằm chằm, một khi có động tĩnh liền lập tức đến báo cho ta, còn có tất cả tư liệu của người chết chậm chút cũng cùng nhau đưa đến thư phòng của ta."

Anh hơi suy tư một lát, lại nói: "Tối nay ngươi trước theo ta đi nhà xác một chuyến"

"Vâng." Ám vệ đáp.

Nửa đêm nhà xác cơ hồ không có người trông coi, gần như chỉ ở ngoài cửa lớn có hai tên thị vệ tuần tra, Yến Trầm Uyên nhẹ nhàng tiến vào trong phòng, cả phòng chỉnh chỉnh tề tề bày hơn hai mươi cỗ thi thể, mỗi một thi thể đều như cây khô, không hề hư thối, không có bất cứ mùi hương gì.

Linh hồn bị hút đi, Yến Trầm Uyên còn có thể lý giải, từ xưa đến nay có người dùng tà thuật tu luyện linh hồn thành đan dược dùng để tăng cao tu vi, nhưng đến máu cũng bị hút đi, vậy hẳn là do yêu nghiệt tự chủ gây nên.

Anh vận chuyển linh lực, tìm kiếm chung quanh một phen, bách thú lệnh chớp lên, xác thực có thể cảm nhận được khí tức của đông đảo yêu thú , nhưng loại khí tức này cùng rất khác biệt linh khí, cảm giác như bị ăn mòn hoặc bị trói lại.

Quả thật là bị điều khiển.

Yến Trầm Uyên nghĩ lại lời Sở Đồng cùng anh nói qua, trong tộc Thanh Điểu có đồng bạn bị lạc đường, chắc hẳn đã bị người ta điều khiển tới làm việc này, trên đời tà thuật tuy nhiều, nhưng nguyên lý chẳng qua có mấy loại, loại thủ đoạn này không tính là cao minh, nếu đã muốn tìm, bày ra thiên la địa võng rất nhanh có thể tóm được.

Chỉ là còn cần một chút thời gian. Yến Trầm Uyên từ nhà xác rời đi, lại đến thư phòng bận bịu một hồi, đến khi về phòng đã là nửa đêm. Yến Trầm Uyên vòng qua bình phong, thấy trên bàn còn đốt đèn, Sở Đồng mặc ào choàng của anh, gục xuống bàn ngủ.