Editor : Hannah
Yến Trầm Uyên đang miên man suy nghĩ, lại bị một trận tiếng bước chân dồn dập nhiễu loạn, anh lắng nghe xem xét, thì thấy là Yến Phi.
"Thất Ca Thất Ca, cuối cùng cũng tìm được huynh ." Yến Phi chạy thở không ra hơi, vịn ngăn tủ nói: "Huynh bây giờ có thể hay không trước cùng ta về phủ một chuyến ."
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Yến Trầm Uyên đem sách cất đi, hỏi.
"Nơi này không tiện nói, huynh trước theo ta trở về đi." Yến Phi yên lặng viết hai chữ : Yêu thú.
Yến Trầm Uyên có chút kinh ngạc, cũng không có từ chối nữa cùng Yến Phi trở về.
Trong phủ Yến Phi cũng có ám vệ, đều là Yến Trầm Uyên cho hắn mượn , giữa hai người không có khoảng cách, dù sao Yến Phi từ khi sinh ra đã không hiểu thế sự, chỉ muốn an ổn sống qua, trong phủ trên dưới đều giao tất cả cho Yến Trầm Uyên quản lý, hắn cũng yên tâm.
Mà Yến Trầm Uyên thiếu Tĩnh phi ơn dưỡng dục , cũng nguyện ý chiếu cố dòng máu duy nhất còn lại của đối phương, có chuyện gì cũng sẽ để tâm nhiều hơn
Đợi khi Yến Trầm Uyên tạo kết giới xong, Yến Phi từ trong phòng mang ra một chậu nước, bên trong có đồ vật giống như con rắn đang di chuyển.
"Đệ giữa trưa nằm mơ, thấy bộ dáng bản thân hồi bốn năm tuổi ,lúc mẫu phi còn sống, ngoài cửa sổ trời mưa, sau đó sấm sét vang dội, dường như có một con rồng rơi vào trong viện, kết quả vừa tỉnh đã thấy thứ này nằm ở bên cạnh."
Yến Phi đem bàn tay vào trong chậu nước , liền thấy bóng đen kia quấn ở trên cổ tay hắn, giống như con rắn, nhưng có sừng có chân, bộ dáng giống con rồng con.
"Nó cùng đệ ký khế ước rồi?" Yến Trầm Uyên hỏi.
"Không có, đệ còn không biết nó rốt cuộc là thứ gì ." Yến Phi thu hồi tay lại , Tiểu Long cũng bơi về trong nước : "Đệ vừa tỉnh, liền thấy nó đang quấn tây đệ , hơi hoảng nên ném nó đi. Chờ đệ ăn trưa xong trở về xem xét, nó lại trở lại giường. Đệ liền tạm thời để nó ở trong chậu nước, rồi chạy đi tìm huynh, khi trở về thấy nó càng lớn hơn, chậu nước cũng sắp không chứa nổi."
Yến Phi buồn rầu cực, hắn sợ nó còn tiếp tục lớn lên, thì cái phủ nhỏ này của hắn cũng không nuôi nổi. Kỳ thật có con yêu thú cũng không tính là gì, nhưng mấu chốt dáng dấp của nó cũng quá giống rồng, chắc chắn sẽ bị người ta mơ ước bàn tán.
Yến Trầm Uyên không nói chuyện, chỉ đem bách thú lệnh lấy ra, hơi dùng linh khí, cảm giác được trên người nó tràn ngập linh khí , lại giống như bị nhốt trong một cái l*иg, đem linh khí tràn ngập nhốt lại.
Tiểu Long cũng đang dần dần thu nhỏ, nhưng chung quy linh lực cường đại, cũng không áp chế được hết. Yến Trầm Uyên đành phải nín hơi ngưng thần, chuẩn bị tiếp tục tạo áp lực áp chế linh khí xuống.
Đúng lúc này, kết giới bỗng nhiên bị va chạm, Yến Trầm Uyên không thể phân thân, Yến Phi liền chạy tới tu bổ, đáng tiếc hắn còn chưa kịp ra tay, liền thấy một người mặc áo choàng chạy vào.
"Tại sao lại là ngươi?" Yến Phi mười phần chấn kinh,kết giới của Thất Ca từ trước đến nay kiên cố, chưa hề bị bất luận kẻ nào đột phá qua, làm sao thiếu niên này lại có thể dễ dàng xông vào, còn không hề bị ngăn cản?
Sở Đồng đã chạy tới sau lưng Yến Trầm Uyên , Yến Phi trong lòng căng thẳng, vội nói: "Hỏng bét, đừng đυ.ng huynh ấy!"
Yến Trầm Uyên đang vận chuyển linh lực xung quanh linh khí vô cùng cường đại, người bình thường tới gần liền sẽ bị bắn ra, thậm chí còn có khả năng chấn thương nội tạng, nhưng khi Sở Đồng ôm lấy Yến Trầm Uyên một chút phản ứng cũng không có.
Yến Phi trợn mắt há mồm nhìn Sở Đồng, đột nhiên cảm giác được trong nước linh quang thoáng hiện, một con rồng bay ra, tiếp theo hóa thành một con rắn, một lần nữa rơi vào trong nước.
Yến Trầm Uyên thu tay lại, quay người nhìn về phía Sở Đồng, đối phương lấy khuôn mặt nhỏ cọ cọ bộ ngực anh: "Ta ở trong phòng chờ ngươi rất lâu, từ buổi sáng một mực chờ đến xế chiều, đã nói muốn ăn chim nướng, còn nói muốn cùng tắm suối nước nóng, ngươi đều không làm được, đại lừa gạt!"
". . . Thật xin lỗi." Yến Trầm Uyên bận bịu đem Sở Đồng ôm ôm, dỗ dành cậu nói: "Ta có một số việc cần làm, đang chuẩn bị về dẫn ngươi đi đây?"
"Nói bậy, ta nếu không đến, ngươi khẳng định còn cùng cái kia. . . Người kia cùng một chỗ, không nhớ tới ta." Sở Đồng ủy khuất nói, nhìn mặt Yến Trầm Uyên một chút , quả thực tức muốn cắn anh một cái .
Sở Đồng nghĩ như vậy, cũng thật sự làm như vậy, đáng tiếc trên mặt Yến Trầm Uyên không có nhiều thịt , cắn không được chút nào hả giận, Sở Đồng tức giận nghĩ, lại ở trên mặt đối phương mài mài răng, lẩm bẩm một lúc mới buông ra , trên mặt Yến Trầm Uyên liền lưu lại dấu răng nhỏ nhỏ .
Đây chính là do cậu cắn! Sở Đồng nhìn dấu răng kia, trong lòng bỗng nhiên thỏa mãn mười phần , thật giống như đóng dấu cho Yến Trầm Uyên thuộc về cậu, cậu nghĩ nghĩ lại đâm đâm gương mặt Yến Trầm Uyên , dữ dằn hỏi anh: "Ngươi biết sai chưa?"
Yến Trầm Uyên không nói chuyện, giống như không kịp phản ứng, Sở Đồng cắn anh một chút cũng không đau, ngược lại hơi ấm đôi môi mềm mại lưu lại trên mặt phảng phất như câu mất hồn phách anh.
Sở Đồng thấy Yến Trầm Uyên không trả lời cậu, tưởng rằng mình cắn quá nặng, làm cho đối phương tức giận, liền có chút sợ hãi, vội vàng đưa tay giúp đối phương xoa xoa, nhưng càng xoa càng đỏ, làm cậu có chút hoảng hốt.
"Ngươi. . . Ngươi làm sao vậy?" Sở Đồng thấp giọng hỏi anh: "Tức giận sao? Đừng giận ta a. . Ta giúp ngươi xoa xoa."
"Tức cái gì?" Yến Trầm Uyên buồn cười, xoa bóp khuôn mặt nhỏ Sở Đồng nói: "Là ta sai, tha thứ cho ta được không?"
"Ngô." Sở Đồng gật gật đầu, ôm lấy Yến Trầm Uyên, nghĩ muốn cùng anh thân cận một chút, lại không muốn nói chuyện khi có người ngoài.
"Thất Ca. . ." Yến Phi chỉ chỉ bên ngoài, nói: "Kết giới bị phá."
"Phá?" Yến Trầm Uyên mắt nhìn kết giới, trong lòng nghi ngờ trùng điệp, trên mặt lại không biểu lộ, anh chỉ đem nó sửa lại, mới nhìn Sở Đồng hỏi: "Ngươi làm sao tiến vào?"
"Hở?" Sở Đồng cũng một mặt mờ mịt, nói: "Có ám vệ nói ngươi ở đây, ta liền thuận đường tìm đến a."
"Thất Ca là hỏi ngươi làm sao từ bên ngoài tiến vào." Yến Phi nói.
Sở Đồng nhìn hắn giống như kẻ ngốc, nói: "Thì đẩy cửa ra, chạy vào a?"
"Không có cảm giác gì sao?" Yến Phi lại hỏi cậu.
"Rất tức giận tính không?" Sở Đồng nói.
Yến Phi nghĩ nghĩ, nói nghiêm túc: "Thất Ca, ta cảm thấy nên để hắn ra ngoài thử lại một chút."
". . ." Yến Trầm Uyên đỡ trán, nói: "Đừng làm rộn, nói chính sự."
Yến Phi đành phải coi như thôi.