Editor : Hannah
Bãi triều, Yến Trầm Uyên mang Sở Đồng trở lại trong phòng, đem đối phương từ trong lòng ra, hỏi: "Thanh Điểu cùng ngươi nói cái gì?"
Sở Đồng kinh ngạc, hỏi: "Làm sao ngươi biết nàng cùng ta nói chuyện?"
"Ta có thể nghe hiểu được lời của ngươi nói, nhưng lại nghe không hiểu những yêu thú khác." Nhắc tới chuyện này cũng kỳ quái, từ khi Yến Trầm Uyên mới quen Sở Đồng , anh liền có thể nghe hiểu con thỏ nhỏ nói gì, đối phương chi chi một tiếng anh liền có thể tự động nghe hiểu, nhưng về phần những yêu thú khác, lại không thể.
"Nàng chỉ nói gần đây kinh thành không yên ổn, thường thường có yêu thú biến mất, để ta chú ý an toàn nhiều hơn ." Sở Đồng nói.
" Câu đầu tiên nàng nói là gì, ngươi đã trả lời "phải"?" Yến Trầm Uyên lại hỏi cậu.
". . . Nàng, nàng nói thỏ yêu thú quá hiếm thấy, còn tưởng rằng trăm năm trước đã biến mất nha." Sở Đồng nói láo lại sợ Yến Trầm Uyên không tin, liền nói bừa một câu, nói: "Tổ tiên tộc thỏ đã từng cứu bọn hắn, cho nên nàng hôm nay cũng không có vạch trần ta."
"Thì ra là vậy." Yến Trầm Uyên sờ sờ đầu Sở Đồng , nhớ lại một chút, mới hỏi cậu: "Vậy cuối cùng ngươi , vì sao còn leo lên người nàng?"
"Ta. . ." Sở Đồng cũng không thể nói thật, chỉ đành phải nói: "Đây là phương thức tộc thỏ cảm tạ người khác ."
"Nha." Yến Trầm Uyên nhàn nhạt đáp lại, trên mặt không quá cao hứng, anh nguyên bản cho rằng con thỏ nhỏ chỉ thân cận đối với mình , hôm nay xem ra, thì ra đối phương đối với người nào cũng như vậy.
Không ngoan.
"Hôm nay ăn thịt chim ." Yến Trầm Uyên nói, anh còn muốn, về sau trong cung không cho phép nuôi chim, nhìn thấy liền bực bội.
Anh có nên nuôi thêm mấy con thỏ, mỗi ngày từ từ ôm một con, để xem con thỏ nhỏ có tâm tình gì.
Yến Trầm Uyên hiện tại đang uống một bình dấm chua của Thanh Điểu ,mà Sở Đồng một chút cũng không tự biết, còn nghĩ xem thịt chim nên ăn như thế nào mới ngon.
Sở Đồng nói: " Ta cảm thấy nướng ăn ngon, hầm cũng không tệ, chính là thịt có chút ít, nên chọn mấy con mập mạp."
"Giống như Thanh Điểu ?" Yến Trầm Uyên hỏi.
"Ngô. . . Mặc dù nói như vậy không tốt lắm, nhưng thịt của yêu thú hẳn là sẽ rất thơm . . ." Sở Đồng nhịn không được nghĩ nghĩ, thấy Yến Trầm Uyên nhìn nhìn cậu lập tức giật mình.
"Thịt ta không thể ăn, thịt chim ăn ngon, thịt chim ăn ngon." Sở Đồng vội vàng nói.
"Tốt, không ăn thịt thỏ." Yến Trầm Uyên tâm tình lại chuyển biến tốt đẹp, dù sao nghĩ tới tình địch bị Sở Đồng chủ động muốn mang đi làm cơm , trong lòng liền thấy vô cùng thoải mái, bởi vậy anh nói: "Ngươi hôm nay biểu hiện rất nhiều tốt, "
"Vậy có ban thưởng không?" Sở Đồng hỏi.
"Ngươi muốn cái gì?" Yến Trầm Uyên cười nói.
"Ta, ta muốn thân thân. . . Không không, hiện tại ta vẫn là bộ dáng con thỏ , cách lông không cảm giác được." Sở Đồng nghĩ nghĩ, cũng nghĩ không ra chuyện gì thú vị , đành phải ôm lấy cái đầu nhỏ, vô cùng rối rắm .
Yến Trầm Uyên nhìn cậu, chợt nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua Sở Đồng liếʍ lông rửa mặt , anh biết đối phương thích sạch sẽ, liền nói: " Buổi tối dẫn ngươi đi ngâm suối nước nóng , được không?"
"Tốt, quá tốt!" Sở Đồng lại hỏi : "Ngươi sẽ bồi ta sao?"
"Bồi." Yến Trầm Uyên nghĩ đến đối phương vẫn là bộ dáng con thỏ nhỏ , nếu như không cẩn thận rơi vào trong nước, liền càng không yên tâm cho nên tự nhiên muốn bồi.
Nhưng Sở Đồng lại nghĩ, hiện tại còn sớm, đợi đến ban đêm cậu nhất định khôi phục hình người, liền có thể cùng Yến Trầm Uyên ngâm suối nước nóng. Nếu như cậu lại bán manh một chút, nói không chừng còn có thể để cho đối phương hôn hôn a ôm ôm . .
Ai nha! Con thỏ nhỏ quả thực xấu hổ muốn chết rồi. Mặt ửng hồng, cái đuôi nhỏ lắc loạn, cậu đầu để trong ngực Yến Trầm Uyên, nghĩ thầm, mau mau đến ban đêm nào a?
Nhanh lên đến nhanh lên đến, để có thể cùng Yến Trầm Uyên ngâm chung một chỗ . Tắm tắm ~
Sở Đồng lẩm bẩm ca hát, thấy Yến Trầm Uyên lại muốn bận bịu, liền chủ động nhảy trở lại giường. Vụиɠ ŧяộʍ lật ra bản thoại lần trước trộm được từ tiểu tỷ tỷ cung nữ, chuẩn bị cẩn thận học tập một phen.
"Cái này hay!" Sở Đồng nhìn thấy một đoạn, cảm thấy mười phần vi diệu.
Cậu não bổ bộ dáng của mình cùng Yến Trầm Uyên , liền cảm giác càng vi diệu.
Sở Đồng lại bắt chước một phen, đứng trước gương làm dáng.
Ài hắc hắc. Sở Đồng ở trên giường lăn vài vòng , chờ Yến Trầm Uyên mau lại đây .
Tàng Thư Các.
Yến Trầm Uyên lật trang sách cổ, anh từ khi bãi triều liền đến đây, bất tri bất giác đã đến xế chiều.
Lư hương đã đốt hết, một tiểu thái giám lại châm lên một cái khác, mặt trời dần dần lặn về tây, khói bếp lượn lờ dâng lên, Yến Trầm Uyên buông xuống quyển sách cầm trong tay , lông mày vẫn như cũ khóa chặt. Hắn từ lúc bắt đầu đọc đã đọc vô cùng cẩn thận , không có chút nào lướt qua, nhưng vẫn chưa tra được điều anh muốn tìm.
Thân phận Sở Đồng quả thực kỳ quặc, có rất nhiều điểm đáng ngờ chưa giải được, trước kia Yến Trầm Uyên chưa thấy qua con thỏ yêu thú nào, còn tưởng rằng mình quá lạc hậu, nhưng mà cho đến hôm nay, anh mới phát hiện xác thực không có bất kỳ ghi chép nào liên quan tới thỏ yêu , duy nhất một loại giống như thỏ yêu thú, gọi là "Lừa bịp" .
Nhưng mà yêu thú đã tên là "Lừa bịp", danh tự như vậy thường thường cũng không phải yêu thú tốt, chưa từng nói thật, điểm ấy lại khác biệt với Sở Đồng .
Huống hồ theo lý mà nói, yêu thú hóa hình người không nhiều, tu vi cao, linh lực dư thừa, lớn tuổi mới có thể hóa thành người, mà Sở Đồng trái lại , bất quá cũng chỉ là con non, sao có thể hóa thành người? Dù cho có cơ duyên xảo hợp được tiên nhân hóa thành, cũng sẽ hoá khi đã lớn, vì sao lại là thiếu niên bộ dáng mười tám mười chín tuổi?
Huống hồ thái độ của Thanh Điểu đối với Sở Đồng cũng có chút kỳ quái, kêu to còn cúi đầu, nhìn qua. . . Rất cung kính?
Yến Trầm Uyên suy nghĩ nửa ngày, những vẫn không nghĩ ra điều gì, anh cũng không phải không có cân nhắc qua bách thú chi linh, nhưng mà ghi chép liên quan tới đối phương thực sự quá ít, chỉ có một cái danh từ, còn lại chính là: Nó giống như quỷ, nó giống như trâu, nó giống như hổ. . . Duy chỉ không có nó giống như thỏ.
Cho nên Yến Trầm Uyên cũng chỉ biết: Hoặc là bách thú chi linh , hoặc là yêu thú hung mãnh , duy chỉ có yêu thú đáng yêu như Sở Đồng là không có.
Cho nên. . . Đến cùng là cái gì đây?