Editor : Hannah
Nhưng anh vừa đặt cậu xuống, con thỏ nhỏ liền lảo đảo ngồi dậy . Xoay tròn một vòng, lại bị té ngã một cái, Yến Trầm Uyên nhìn không được, đành phải giữ chặt cậu lại, nói: " Đi ngủ trước đi, ngủ xong thì sẽ tốt hơn."
"Không, không được. . ." Sở Đồng chân ngắn nhỏ đạp đạp, bộ dạng muốn đứng lên, cậu nói: "Ta. . .Ta còn chưa tắm rửa, ta muốn tắm rửa rồi mới ngủ tiếp."
Con thỏ nhỏ sinh ra tới giờ vẫn luôn thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải chải vuốt thân mình mềm mại mao mao, cho dù có uống say cũng không thể từ bỏ, phải làm xong mới có khả năng đi ngủ.
Dù sao cậu cũng là một con thỏ tốt nha!
Sở Đồng kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ, lỗ tai cũng muốn dựng thẳng lên. Yến Trầm Uyên nghe thấy cậu nói như vậy, liền buông lỏng tay, ngồi xuống trên giường giúp đỡ Sở Đồng rửa mặt xong nằm ngủ.
Thỏ con nhỏ lúc rửa mặt luôn luôn muốn đứng lên, trước dùng hai chân ngắn nhỏ chạm đất, lại dùng hai bà tay nhỏ trảo xoa xoa gương mặt.
Khuôn mặt mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm bị vò vò cọ cọ đến đỏ bừng, lỗ tai nhỏ thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận mà rơi xuống ,Sở Đồng say mơ mơ hồ hồ nửa ngủ nửa tỉnh, từ từ liền thành ngủ gật, cái đầu nhỏ gật lên gật xuống kém chút muốn té lăn trên đất.
Mà lúc này Yến Trầm Uyên liền sẽ duỗi bàn tay ra ngăn cậu lại, có khi lại nhịn không được ngoắc ngoắc cằm nhỏ Sở Đồng , đối phương còn thoải mái dễ chịu ngẩng cái đầu nhỏ để anh sờ sờ. Đại khái bởi vì uống say , thỏ con đáng yêu sẽ đem ngón tay Yến Trầm Uyên thành gối ôm ôm lấy, có khi còn thân thân liếʍ liếʍ.
Thỏ con Sở Đồng rửa mặt xong lại bắt đầu liếʍ liếʍ lông trên người mình , có khi gặp được địa phương không dễ dàng đυ.ng đến liền lắc lắc thân mình, bày ra đủ loại tư thế một hồi mân mê cái mông nhỏ , một hồi lật lên bụng nhỏ, một hồi nằm nghiêng ôm lấy chân nhỏ , một hồi lại co tròn như quả cầu tuyết.
Trải qua đầy đủ quy trình tắm rửa thỏ con rốt cục mới vừa lòng thỏa ý nằm trên giường thoáng nghỉ ngơi, lại chậm rãi leo lên trên thân Yến Trầm Uyên .
Sở Đồng đi lòng vòng, tìm chỗ ngủ thích hợp ngậm quần áo đối phương ,tạo thành một cái ổ nhỏ sau đó đem cái đầu nhỏ cùng thân mình rúc rúc vào.
Yến Trầm Uyên buồn cười, cuối cùng không có bỏ được đem Sở Đồng đưa về giường. Dứt khoát đem đối phương dùng khăn bao bọc, nhét vào trong l*иg ngực của mình, cùng nhau đi ra ngoài làm việc.
Rạng sáng ngày kế tiếp , kinh thành lại phát sinh một vụ án mạng, người dân trong thành bàng hoàng, thiên tử tức giận, Lục hoàng tử dâng tấu chương, nói Thất hoàng tử Yến Trầm Uyên gần đây nhặt về một con thỏ trắng, hình như có linh khí, không biết. . .
"Yêu thú không thích gϊếŧ chóc, huống chi là một con thỏ, Lục đệ cũng không thể suy đoán lung tung, nếu đem yêu thú Thất đệ sủng hạnh ngộ nhận là yêu nghiệt, sẽ làm Thất đệ sinh lòng khổ sở." Tứ hoàng tử nói.
"Nhưng Tứ hoàng huynh lại chưa thấy qua, sao biết con thỏ kia đến cùng là yêu thú hay là yêu nghiệt, ta nhớ hình như Thất đệ tu vi cũng chưa đột phá qua cấp ba, sao có thể có yêu thú chủ động cùng hắn ký khế ước, trừ phi là tà đạo ngoại đạo."
Hai người này kẻ xướng người hoạ, dẫn tới tất cả mọi người nhao nhao tin phục.
Thập Bát thực sự nhịn không được, liền đứng ra nói: "Các ngươi đừng nói bậy, con thỏ kia của Thất Ca là ở bãi săn nhặt được, các ngươi đều rõ ràng, ai mà không biết đấy chẳng qua chỉ là một con thỏ bình thường, huống hồ án mạng kia đã tiếp diễn một tháng, thời gian đều không khớp, làm sao có thể đổ trên đầu Thất Ca ?"
Mắt thấy mấy người lại muốn trên triều đình rùm beng, thừa tướng vội vàng hoà giải: "Mấy vị điện hạ chớ nên tức giận, con thỏ kia đến cùng là yêu thú hay yêu nghiệt, bằng ngôn từ không thể phán định ra, không bằng để mấy vị hoàng tử kêu yêu thú khác đến đây thăm dò một phen, là thật là giả, chẳng phải liếc qua thấy ngay?"
Yêu thú từ trước đến nay chưa bao giờ nói láo, điểm ấy tự nhiên có thể tin phục, Thập Bát cũng đành phải đồng ý.
Nhưng sắc mặt Yến Trầm Uyên cũng không tốt lắm, bởi vì anh tất nhiên biết Sở Đồng là yêu thú, có linh lực cường đại, một khi cùng những yêu thú khác gặp nhau, nhất định sẽ bị phát giác .
Anh đã từng nghĩ tới dùng bách thú lệnh đem linh lực của Sở Đồng tạm thời che lại, bách thú lệnh đối với yêu thú bình thường đều có thể sử dụng, nhưng đối với Sở Đồng lại vô hiệu, phải làm sao mới ổn đây.
Yến Trầm Uyên muốn ngăn cản, Sở Đồng lại đột nhiên từ trong ngực anh thò đầu ra, đối phương vừa say rượu vừa tỉnh, chưa thể hoá thành hình người, vẫn là bộ dáng con thỏ nhỏ , nhìn nhìn bốn phía , lại cọ cọ trên cằm Yến Trầm Uyên.
Mọi người đều dò xét Sở Đồng, Sở Đồng lại lảo đảo, phốc một chút nhảy xuống trên mặt đất, thời điểm nhảy lại không cẩn thận té ngã, lật rất lâu mới lật được lại . Bộ dáng này của cậu căn bản làm người khác không thể tưởng tượng con thỏ nhỏ đáng yêu với yêu nghiệt hại người.
Lục hoàng tử vẫn cố chấp vừa nhấc Thanh Điểu trên vai , làm cho đối phương nhanh nhẹn bay đến bên người Sở Đồng .
Thanh Điểu hình thể hơi dài, cái đuôi thật dài quét trên mặt đất, ưỡn ngực mười phần kiêu ngạo , so sánh với con thỏ mềm mềm nho nhỏ còn không bằng một cái móng vuốt của đối phương , lúc này đang run lẩy bẩy dường như hết sức e ngại nó.
Yến Trầm Uyên có chút không chịu nổi, chăm chú nhìn một màn này, nếu như con Thanh Điểu dám động vào Sở Đồng , anh cho dù bại lộ thực lực cũng phải cứu cậu.
Thanh Điểu kêu to một tiếng, Sở Đồng liền trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Thanh Điểu nói: [ Ngài là bách thú chi linh? ! ]
"Chi chi." [ Đúng, cho nên xin đừng vạch trần ta ] Sở Đồng nói với nàng.
Thực tế Sở Đồng mới không có sợ hãi, cậu chỉ là vừa tỉnh rượu , thân thể còn có chút mỏi mệt, cho nên đành phải ngồi mà thôi. Chẳng qua cái này cũng không có quan hệ, dù sao cấp bậc của cậu lớn hơn Thanh Điểu nhiều , nếu cẩn thận mà tính , đại khái còn là lão tổ tông đây này.
Bởi vậy Sở Đồng ngồi Thanh Điểu cũng chỉ có thể đứng, nàng lại kêu to một tiếng, nói: [ Tuân lệnh, nhưng ngài cũng phải chú ý an toàn, gần đây Trường An loạn lạc, dường như có yêu tà tác quái, bên tộc ta đã có mấy tiểu bối thất lạc , hôm nay gặp nhau thực sự vội vàng, đợi ngày sau nhất định sẽ lại đến tiếp ngài, cùng ngài từ từ nói chuyện.]
[ Vậy vất vả cho ngươi ]. Sở Đồng nói.
Thanh Điểu đi về phía trước mấy bước, Sở Đồng bò lên ở trên người đối phương cọ xát, để bách thú chi linh phù hộ nàng. Đối phương vô cùng cảm kích, nhanh nhẹn bay trở về trên vai Lục hoàng tử .
"Như thế nào?" Hoàng đế nói.
Thanh Điểu đập hai lần cánh, lần nữa há miệng lại nói tiếng người, nàng nói: "Hồi bệ hạ, đây chỉ là con thỏ bình thường, không có linh lực."
Trong lúc nhất thời, mọi người sắc mặt khác nhau, nhưng vô luận như thế nào, Thanh Điểu đã mở miệng, vậy chắc chắn là sự thật.
Yến Trầm Uyên cũng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì, anh tiến lên một bước, đưa tay Sở Đồng liền cộc cộc một lần nữa nhảy vào trong ngực anh, vểnh lên cái mông nhỏ tiến vào trong quần áo anh.