Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 17: Uống thuốc ᛕích Ŧhích chơi xe chấn, phá trinh lỗ Huyệt

"Là thầy Ngụy đấy à." Nhìn thấy người vừa tới, hiệu trưởng Hạ thở phào một hơi. Lão giơ chân đá đá vào Trần Dịch đang nhũn người nằm bên chân lão, mời mọc Ngụy Triết Tích: "Hôm nay có hàng ngon, thầy Ngụy có muốn làm một phát không? Nghe nói là người song tính trong truyền thuyết đấy." Nói đến vế sau, lão cúi đầu cười cười, còn nháy mắt với chủ nhiệm Hồ.

"Nếu thầy Ngụy đã lên tiếng, thì có thể để cậu chơi trước." Chủ nhiệm Hồ nịnh nọt Ngụy Triết Tích.

"Thế à? Vậy tôi đây thật sự rất cảm ơn các người!" Ý cười bên khóe môi Ngụy Triết Tích ngày càng sâu, hắn đi đến trước tủ để bóng chày, cầm một cây gậy bóng chày cỡ lớn lên ước lượng một chút: "Để tôi cảm tạ các người đàng hoàng một chút --"

Lời còn chưa dứt, gậy bóng chày của Ngụy Triết Tích đã đáp ngay xuống mặt của hiệu trưởng Hạ......

Trần Dịch nằm trên mặt đất, vì trúng phải thuốc kí©ɧ ɖụ© mà cả người cứ mơ mơ màng màng, anh mơ hồ cảm thấy có người đến cứu anh. Nhưng thân thể khô nóng và du͙© vọиɠ đang bùng lên khiến anh không thể tập trung tinh thần để xem người vừa xông vào rốt cuộc có phải là người đàn ông nọ hay không.

Anh nghe thấy âm thanh nặng nề khi gậy bóng chày va đập vào thân thể người, nghe thấy có người đang nói: "A -- thầy Ngụy, cậu điên rồi hả? Cậu đánh bọn tôi làm gì?" Cũng nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo giận dữ và lạnh lẽo của người đàn ông: "Dám đυ.ng đến người của tôi, các người đúng là chán sống rồi!"

Không biết qua bao lâu, Trần Dịch cảm thấy có người ôm lấy mình, động tác của người nọ rất dịu dàng, rất cẩn thận, như sợ rằng sẽ làm tổn thương tới anh vậy. Anh cố mở to mắt, nhìn thấy gương mặt đầy máu của người đàn ông.

"Máu..." Anh giơ tay lau đi vệt máu trên thái dương hắn, không có khí phách mà khóc nức nở.

"Không phải máu của anh." Người đàn ông săn sóc giải thích, nhưng giây tiếp theo, dường như hắn nhớ tới cái gì đó, gương mặt tuấn tú đen sì, bế Trần Dịch lên rồi rời đi.

Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, Trần Dịch bị hắn bế công chúa không có cách nào nhịn được nữa, cũng mặc kệ xung quanh có người hay không, ôm cổ người đàn ông, khó nhịn rướn người lên, còn phát ra những tiếng thở dốc rêи ɾỉ không khỏi khiến người ta suy nghĩ bậy bạ. Cũng may trường học ở thế giới này không có người mấy, Ngụy Triết Tích cũng rất cẩn thận mà tránh trái né phải, vậy nên dáng vẻ quyến rũ của Trần Dịch mới không bị những người khác nhìn thấy.

Người đàn ông tránh né bờ môi của Trần Dịch, sắc mặt hắn xanh mét, cũng không nhìn Trần Dịch, chỉ bế anh cắm đầu đi. Hắn bế Trần Dịch đi tới chiếc Maserati đỗ bên cạnh sân thể dục của mình, thả Trần Dịch vào ghế sau, lúc chuẩn bị đóng cửa xe để lên ghế trước thì góc áo lại bị Trần Dịch túm chặt.

"Cho, cho em..." Trần Dịch vốn là một người có ham muốn cao, sau khi bị rót cho thuốc kí©ɧ ɖụ© thì cả người đều ngứa ngáy khó chịu, chỗ nào cũng không thoải mái, anh khát khao được người khác vuốt ve, được xoa nắn mạnh bạo, được tiến vào bên trong.

"Trước mặt thằng khác em cũng đĩ như thế này à?" Người đàn ông cắn răng gầm nhẹ: "Không cần biết kẻ đó là ai, cũng có thể lắc đít cho nó ȶᏂασ sao?"

"Cho em... Mau cho em..." Trần Dịch bị cơn nứиɠ tra tấn, đầu óc đã loạn cào cào, căn bản chẳng nghe được người đàn ông đang nói cái gì. Anh chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào vẻ mặt của người đàn ông mà phát hiện ra hắn đang tức giận, nhưng giờ phút này anh vốn không có tâm trạng quan tâm vì sao hắn lại tức giận, anh chỉ biết mình muốn người đàn ông này, muốn bàn tay to ấm áp mang theo vết chai mỏng của hắn âu yếm, muốn để cho thân thể cường tráng kia đè mình, muốn gậy thịt thô to ngăm đen của người đàn ông cắm vào bên trong mình, điên cuồng nắc dập.

Anh uốn éo thân mình mềm mại không xương, bò tới bên cạnh Ngụy Triết Tích, như một con rắn mà trườn lên eo Ngụy Triết Tích.

"Bé đĩ muốn... muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh, muốn cho ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ vào trong cái lỗ của đĩ da^ʍ..." Anh mê man nói ra những câu từ dâʍ đãиɠ mà người đàn ông dạy cho anh, anh nhớ là hắn rất thích nghe những câu như thế này, lần nào nghe anh nói những lời này, súng thịt đều sẽ hưng phấn mà phình trướng lên thêm một vòng.

Nhưng lúc này đây, sau khi nghe được những lời đó, người đàn ông không những không hưng phấn, ngược lại còn buồn bực ném Trần Dịch lại ghế sau xe.

"Em chỉ muốn ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông thôi à?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ngồi vào ghế sau, tiện tay đóng cửa xe lại. "Em muốn thì tự mình tới, dùng cái miệng nhỏ của em liếʍ cho nó thoải mái thì anh sẽ cᏂị©Ꮒ em."

Hắn kéo khóa quần, rút ©ôи ŧɧịt̠ nặng trĩu kia ra, Trần Dịch đang khom lưng ghé vào bên ghế như một con cɧó ©áϊ lập tức dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm con chim bự kia, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Anh dùng cả hai tay vội vàng bò lại, dùng thân dưới chảy nước đến mức qυầи ɭóŧ ướt sũng kẹp lấy khẩu súng thịt mang đến cho anh sung sướиɠ vô biên kia. Nhưng người đàn ông túm anh lại, ghì gáy anh xuống trước cây ©ôи ŧɧịt̠ lớn dựng đứng hừng hực khí thế.

"Bú cho anh mau lên, hôm nay em không bú cho anh sướиɠ thì đừng mơ anh sẽ ȶᏂασ cái lỗ của em!"

Trần Dịch phát ra tiếng nức nở hức hức, anh thè lưỡi liếʍ một chút lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ như thăm dò, sau khi nhấm nháp được hương vị tanh nồng, anh cứ như đang nếm một món mỹ vị mà si mê liếʍ dọc từ qυყ đầυ xuống, liếʍ hai hòn trứng nặng trĩu, dùng bàn tay nhỏ của anh xoa vuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn, ngậm một bên tinh hoàn vào trong miệng, dùng lưỡi đảo qua đảo lại.

"Miệng lưỡi không tệ, em từng bú cho bao nhiêu thằng rồi hả?" Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, chất giọng khàn khàn gợi cảm. Tuy một Trần Dịch không còn chút lí trí vì bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khống chế khiến cho du͙© vọиɠ của hắn tăng vọt, nhưng hắn vẫn không quên mấy ngày nay hắn đã đau khổ thế nào vì bị anh lạnh nhạt, cũng không có cách nào bỏ qua bộ dạng Trần Dịch khi bị mấy lão già kia đạp dưới chân.

Trong mê loạn, Trần Dịch nghe mà chẳng hiểu hắn đang nói cái gì hết, khó nhịn vặn vẹo mông, anh vốn đang chổng đít ghé vào bên người hắn như một con cɧó ©áϊ, giờ còn lắc lắc mông, quyến rũ dâʍ đãиɠ không biết bao nhiêu.

Trần Dịch càng da^ʍ dật, người đàn ông lại càng phẫn nộ. Hắn muốn đối xử với anh thật tốt, nhưng người này cứ hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện khiến hắn không thể chịu đựng được để chọc hắn tức giận! Ngay từ đầu hắn đã biết Trần Dịch dâʍ đãиɠ, hắn vốn tưởng rằng bản thân mình có thể thỏa mãn anh, nhưng không ngờ, người này vậy mà lại dám ra ngoài tìm thằng đàn ông khác.

Nói không chừng anh cũng đã từng bị một kẻ khác hung hăng cᏂị©Ꮒ như vậy! Anh cũng sẽ phô bày thân thể mình, phát ra những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, lộ ra vẻ mặt si mê dưới thân một kẻ khác.

Nghĩ đến đây, hắn liền hận không thể bóp chết cái người hiện tại đang ra sức "tác nghiệp" trên người mình - Trần Dịch. Nhưng hắn lại không nỡ, đây là bảo bối của hắn, cho dù anh có từng bị kẻ khác làm bẩn, thế thì cũng là do mình không bảo vệ tốt cho anh.

Căm hờn và hối hận không ngừng đan xen, con thú hoang trong lòng Ngụy Triết Tích phát ra từng tiếng rít gào đau đớn. Hắn vốn không phải là một người rộng lượng, hắn ích kỷ, khát máu, như một con dã thú vĩnh viễn không có cách nào chế ngự, hắn muốn xé nát người đàn ông đang ghé bên chân hắn đây, lại càng muốn nuốt chửng anh vào bụng.

Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, xốc Trần Dịch lên, thô bạo xé rách đồng phục của Trần Dịch, để thân thể non nớt ngây ngô của Trần Dịch hoàn toàn lộ ra dưới ánh nhìn của mình. Trong thùng xe nhỏ hẹp, hắn đùa nghịch thân thể Trần Dịch, hắn để Trần Dịch ngồi dựa vào cửa xe, trói ngược hai tay anh ra sau lưng, để anh không thể bò về phía mình.

Trần Dịch khom người, hai chân bị hắn kéo ra, dang rộng làm lộ ra nơi xấu hổ dưới háng.

Côи ŧɧịt̠ như bạch ngọc sưng cứng dựng thẳng, hai cái lỗ nhỏ cách nhau không xa liên tục co rút. Trong đó, cái lỗ nhỏ đáng yêu phía trước càng dâʍ đãиɠ hơn, nước l*и phun ra ngoài từng đợt từng đợt một.

"Mới thế đã cao trào rồi?" Người đàn ông hơi kinh ngạc, duỗi tay đâm thọc lỗ nhỏ của Trần Dịch, chỉ mới móc móc nhẹ nhàng bên ngoài mà lỗ l*и như chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn, chảy ra càng nhiều nước hơn.

"Da^ʍ như này, chắc chỗ này của em cũng bị chúng nó cắm vào rồi nhỉ!" Sắc mặt người đàn ông sầm sì đến đáng sợ, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm tàn bạo. Hắn dùng ngón tay kẹp lấy môi l*и của Trần Dịch, ra sức vân vê như đang bạo hành chúng nó.

Trần Dịch đau đến hét lên, nhưng ngoài đau đớn, anh cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà mình chờ mong đã lâu, hai má ửng hồng, hai mắt đẫm lệ mông lung đầy mong chờ mà nhìn người đàn ông.

"Đừng... Đừng nghịch nữa, xin, xin anh --" Anh rấm rứt khóc nấc lên, hai chân dạng rộng nhưng không có thứ gì lấp đầy anh khiến cơ thể lại càng thêm trống rỗng, anh muốn khép chân lại nhưng người đàn ông lại túm lấy không cho phép anh cử động.

"Không cho anh chơi, lại nằm dưới háng thằng khác mà ngứa l*и? Cái đồ đê tiện này, hôm nay anh... hôm nay anh phải ȶᏂασ em cho đã để cả đời này em cũng không dám chạy đi tìm thằng khác nữa! "

Ngụy Triết Tích ngay cả quần cũng chưa cởi, quỳ trên ghế, nắm lấy đôi chân trắng trẻo của Trần Dịch kéo anh lại gần, ©ôи ŧɧịt̠ hắn chọc lên mép bướm Trần Dịch, nước l*и liên tục trào ra tẩm ướt đầu khấc.

Ngụy Triết Tích cuối cùng cũng không nhẫn nại nổi nữa, dùng sức thúc về phía trước.

L*и non còn trinh bị thô bạo mở ra, cơn nứиɠ điên người như có hàng ngàn con kiến bò đi bò lại trong lòng lập tức được thay thế bởi sự đau đớn khi thân thể bị xé rách. Sắc mặt Trần Dịch tái nhợt, không ngừng vặn vẹo, muốn đẩy vật lạ trong lỗ bướm mình ra ngoài.

"Đừng cử động!" L*и nhỏ vô cùng khít chặt ướŧ áŧ, Ngụy Triết Tích mới đút qυყ đầυ vào đã cảm giác mình không thể tiến thêm được nữa. Nhưng cái cảm giác này thực sự quá thoải mái, mềm ấm, ướŧ áŧ, bót, Ngụy Triết Tích không muốn làm Trần Dịch bị thương, nhưng hắn không thể nhịn được, trong tình huống như này mà còn nhịn được thì không phải đàn ông, mà là thánh nhân!

Mà Ngụy Triết Tích chưa bao giờ cảm thấy mình là thánh nhân.

Hắn nắm đùi Trần Dịch, tàn nhẫn nắc ©ôи ŧɧịt̠ vừa đen vừa thô của mình vào trong lỗ sò bé nhỏ. Trong lúc đâm sâu vào, hắn cảm nận được gậy thịt của mình hình như đã đâm thủng thứ gì đó, ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy ra từ chỗ kết hợp của ©ôи ŧɧịt̠ với l*и.

Ngụy Triết Tích lập tức hiểu ra đó là cái gì, hưng phấn nói không ra lời, huyết dịch trong người như bị đốt lên, bùng cháy hừng hực.

"Bảo bối, em là của anh, tất cả của em đều thuộc về anh... Anh rất yêu em, anh yêu em chết đi được!" Hắn nói lung ta lung tung, nắm hai đùi Trần Dịch ghì lỗ bướm vào ©ôи ŧɧịt̠ mình, ra sức nắc, máu chảy ra càng nhiều, phần đùi trong trắng nõn của Trần Dịch bị nhuốm hồng.

"A a... Hưm a ~" Trần Dịch bị đâm cho rêи ɾỉ không ngừng, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này. Cả thân lẫn tâm của anh đều đang đặt hết vào lỗ l*и đang không ngừng bị thúc vào, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.

Chiếc Maserati đỗ bên cạnh sân thể dục bị bao phủ bởi hương vị tìиɧ ɖu͙© đang không ngừng rung lắc, mấy cô giáo tan làm đến gần nhìn thấy chiếc Maserati lắc lư đều đỏ bừng mặt, nhanh chóng chạy đi.

Thùng xe quá nhỏ hẹp, Ngụy Triết Tích không thể dùng hết sức, cho dù nhìn ©ôи ŧɧịt̠ mình đang ra ra vào vào trong l*и Trần Dịch làm hắn vô cùng hưng phấn, nhưng với tư thế này hắn căn bản không thể thỏa thích hưởng thụ Trần Dịch, hắn nhớ tới một chỗ, nơi đó có rất nhiều thứ để cho hắn có thể tận tình đùa giỡn cục cưng của hắn.

Hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi lỗ bướm Trần Dịch, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ lập tức trào ra.

Trần Dịch đang đắm chìm trong khoái lạc bỗng cảm thấy người đàn ông muốn rút ra, lập tức nhào đến ôm lấy eo hắn, cả người nhún xuống, bướm mập lại lần nữa tham lam nuốt ©ôи ŧɧịt̠ vào. Ban đầu, hai tay anh bị trói chặt, nhưng trong lúc giao phối, mảnh vải trói anh đã bị lỏng ra.

"Đừng, đừng mà... Bé đĩ còn muốn!" Trần Dịch vừa nói vừa lắc eo, tự giác nhún lên nhún xuống trên ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Ngụy Triết Tích.

"Em da^ʍ thành như thế này, sau này rời khỏi đàn ông thì biết làm sao." Ngụy Triết Tích khẽ cười thành tiếng, nâng gương mặt nhỏ nhắn tinh tế của Trần Dịch lên gặm gặm.

Thuốc chưa hết tác dụng, Trần Dịch không chịu buông Ngụy Triết Tích ra, Ngụy Triết Tích chỉ có thể gian nan bế Trần Dịch, để hai chân anh quặp lên eo mình, thân dưới hai người dính liền với nhau, bước xuống xe, sau đó bế anh ngồi vào ghế lái.

Tư thế ngồi khiến ©ôи ŧɧịt̠ bự cắm vào càng sâu, Trần Dịch ôm Ngụy Triết Tích, tự mình động eo. Ngụy Triết Tích bất đắc dĩ cười, đè đầu Trần Dịch lên vai mình, để anh không ngăn trở tầm mắt của hắn, sau đó khởi động xe.