Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 18: Tài xế già lái xe tốc độ cao

Maserati không lâu sau đã chạy ra đường cái.

Vì để xe chạy vững, Ngụy Triết Tích không dám làm động tác quá mạnh, cố gắng duy trì bình tĩnh để nhìn đường. Trần Dịch bị tác dụng của thuốc tra tấn căn bản chẳng thèm quan tâm Ngụy Triết Tích có phải lái xe hay không, nếu Ngụy Triết Tích không động thì anh sẽ tự động, anh liên tục run mông nhún nhún trên ©ôи ŧɧịt̠ bự của Ngụy Triết Tích.

Anh rêи ɾỉ động tình bên tai Ngụy Triết Tích, hơi thở ấp áp phả vào sau cổ Ngụy Triết Tích. Động tác của anh không có trình tự gì, hơn nữa bây giờ hai chân anh đã gập ra sau lưng Ngụy Triết Tích, căn bản không dùng lực được, động tác chậm hơn nhiều so với những lúc Ngụy Triết Tích đè anh ra mà ȶᏂασ.

Đối với cả hai người thì đây chẳng khác nào như tra tấn.

L*и mập của Trần Dịch ngậm ©ôи ŧɧịt̠ lớn, cho dù không thể giao hợp kịch kiệt nhưng vẫn có thể giảm bớt chút ngứa ngáy. Nhưng c̠úc̠ Ꮒσα lại rất đáng thương, đến tận giờ vẫn chưa có ai đến an ủi nó, khó chịu vô cùng. Ban nãy phía trước của Trần Dịch được đυ. kịch liệt, đầu óc đểu để hết lên lỗ l*и, cho nên cũng không chú ý đến sự trống rỗng ở lỗ hậu, bây giờ động tác chậm lại, l*и nhỏ không được hoàn toàn thỏa mãn, cảm giác khó chịu ở c̠úc̠ Ꮒσα cũng bị phóng đại lên rất nhiều.

Trần Dịch chỉ có thể khó chịu mà ôm Ngụy Triết Tích cọ xát, muốn làm nhanh hơn, thế nhưng tư thế này quả thực có độ khó rất cao. Anh gặm gặm cắn cắn nửa ngày trên cổ Ngụy Triết Tích, cuối cùng vẫn dán vào tai Ngụy Triết Tích nức nở: "Hưm a ~ lỗ sau khó chịu, dùng tay, tay anh, giúp em với..."

Từ lúc xe lên đường cái, Ngụy Triết Tích đã bắt đầu hối hận, sao hắn lại muốn giữ tư thế này mà bế Trần Dịch lên ghế lái chứ, đây quả thực là một trận tra tấn ngọt ngào!

L*и non của bảo bối nhỏ của hắn cắn chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn, anh còn ôm hắn, nhiệt tình nhún trên người hắn. Động tác không nhanh không chậm này cọ cho ©ôи ŧɧịt̠ hắn vừa cứng vừa đau, hơn nữa tiểu bảo bối còn không ngừng rêи ɾỉ ngọt ngào bên tai hắn, và cả đôi môi ngọt ngào như mật đang hạ lên cổ hắn từng cái hôn... Mãnh thú trong cơ thể hắn đang gầm gừ rít gào như phát cuồng, thúc giục mình mau đè bảo bối này lên ghế, ra sức xoa nắn anh, cắn xé anh.

Nhưng hắn vẫn phải tập trung tinh thần để nhìn đường, giữ tay lái, đạp chân ga ổn định vững vàng để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ tiểu bảo bối của hắn lại tiếp tục câu dẫn hắn, muốn ngón tay hắn thò vào móc đít nứиɠ cho anh ngay tại đây, ngay lúc này.

Ngụy Triết Tích không đành lòng từ chối yêu cầu của Trần Dịch, đành phải một tay giữ vô lăng, một tay rút lại, sờ dọc theo eo Trần Dịch xuống đến mông anh, banh gò thịt ra, hai ngón tay cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα cô đơn của anh.

Ngón tay hắn thọc vào rút ra cào quấy theo nhịp một sâu một nông, Trần Dịch vốn tưởng rằng chỉ cần như thế thì anh sẽ có thể thỏa mãn, nhưng ngón tay của hắn không đủ để khiến cái c̠úc̠ Ꮒσα đang nứиɠ phát điên trở nên hài lòng. Ngón tay thọc ngoáy trong lỗ da^ʍ mang đến sự run rẩy cùng càng nhiều khát vọng, điều này không thể thỏa mãn cơn nứиɠ của anh, đồng thời cũng khiến l*и da^ʍ cảm thấy trống vắng khó chịu.

Trần Dịch không muốn nhịn nữa, cái cảm giác này quả thật là muốn mạng của anh, anh ôm cổ Ngụy Triết Tích, chẳng thèm ngó ngàng gì nữa, bắt đầu nhún lên nhún xuống.

Vốn dĩ tư thế vừa ôm Trần Dịch vừa lái xe đã rất khó, bây giờ Trần Dịch còn nhún liên hồi trên ©ôи ŧɧịt̠ mình, Ngụy Triết Tích thoải mái mà rêи ɾỉ ra tiếng, bỗng hơi mất tập trung, dưới chân dùng sức, Maserati phóng vọt lên hơn trăm thước, đúng lúc phía trước có đèn đỏ, tất cả xe cộ đều dừng lại.

May là hắn kịp thời phản ứng đạp phanh lại mới không xảy ra sự cố.

Dừng xe lại, Ngụy Triết Tích nâng mặt Trần Dịch lên, si mê mà nhìn gương mặt lả lướt bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ và tìиɧ ɖu͙© hun đến đỏ bừng của Trần Dịch: "Nhóc hư hỏng này, suýt nữa là có chuyện rồi đấy, biết không hả?"

"Hưʍ... A a, biết... biết cái gì?" Động tác của Trần Dịch chậm lại, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn người đàn ông trước mắt.

Bây giờ anh chỉ biết mình đang ôm người đàn ông mà anh thân thuộc nhất, trước giờ vẻ mặt xấu xa đó anh cũng chỉ nhìn thấy ở mỗi người này. Còn cả gương mặt này của hắn, anh yêu hắn chết đi được, lúc nào cũng khiến anh có xúc động muốn ôm hôn vuốt ve hắn. Động tác dưới mông Trần Dịch hoàn toàn dừng lại, nhịn không được mà sán tới, hôn lên mặt người đàn ông.

Cái hôn đầu tiên rơi vào trên mũi của hắn, lúc anh chuẩn bị hạ xuống cái hôn thứ hai, người đàn ông đã chuẩn xác cắn cái miệng nhỏ của anh, gáy cũng bị hắn giữ chặt, ghì về phía hắn.

Đầu lưỡi của người đàn ông tàn sát bừa bãi trong khoang miệng anh, cướp đoạt tất cả dưỡng khí và nước bọt, còn cắn đầu lưỡi của anh, liếʍ láp mυ'ŧ vào.

Đèn đỏ chỉ còn mười giây, ở ghế sau của một chiếc ô tô con dừng phía trước Maserati của Ngụy Triết Tích, một cô bé khoảng bảy tám tuổi đang tì lên cửa kính xe để nhìn chiếc Maserati đằng sau, bỗng nhiên cô bé "Oà" một tiếng khóc lên, người mẹ trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhanh chóng an ủi cô bé.

"Bảo bối, sao thế? Sao con lại khóc?"

Cô bé chỉ vào chiếc Maserati đăng sau, nói: "Có người đang bắt nạt cái chú kia kìa."

Người mẹ nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thì thấy một người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang cưỡi trên thân một người đàn ông, đôi tay của người đàn ông còn đang đặt trên eo của người nam tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia. Hai người kia đang nhiệt tình hôn nhau như giữa chốn không người, chàng trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia còn cong eo, không ngừng nhùn lên nhún xuống...

Mẹ cô bé vừa thấy thì cả khuôn mặt như bị thiếu đốt, đỏ bừng đến tận mang tai.

Làm một bà mẹ trẻ, tất nhiên là cô biết hai người ở chiếc xe đằng sau đang làm cái gì. Nhưng giữa ban ngày ban mặt, lại còn ngay trên đường, đôi nam nam này hứng quá quất luôn, thế này cũng to gan quá rồi... Nhưng mà, hình như cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

Cô che mắt bé gái lại, bảo cô bé xoay người lại, không được nhìn về phía sau nữa, nhưng chính cô lại không nhịn được mà liên tục quay đầu nhìn về phía sau.

......

Đèn đỏ trên đường chỉ kéo dài hai phút, cũng chỉ đủ cho Ngụy Triết Tích và Trần Dịch làm một nụ hôn nồng nhiệt. Xe đằng trước đã nổ máy, xe đằng sau cũng nhấn còi liên tục thúc giục, Ngụy Triết Tích lại đành phải áp đầu Trần Dịch vào bả vai, khởi động xe tiếp tục đi.

Không lâu sau chiếc xe đã chạy vào khu phố sầm uất, bởi vì tư thế ngồi có độ khó quá cao, thân thể Trần Dịch vô cùng tê mỏi, cho dù cơ thể có khát khao đến mấy cũng lười động đậy. Sau khi nghỉ ngơi một lát, đầu óc anh mới hơi tỉnh táo lại, rồi bỗng nhiên nhận ra, anh và hắn vẫn đang ngồi trên xe, hơn nữa còn đang giữa phố xá, người đi đường tới tới lui lui, chỉ cần ai đó để ý ngó vào trong xe một cái là có thể nhìn thấy mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên người hắn.

Trần Dịch vốn là một người rất để ý đến ánh mắt người khác, nhưng từ khi gặp được Ngụy Triết Tích, dường như những chuyện xảy ra với anh đều vô cùng kinh thế hãi tục, cho dù chỉ là trong giấc mơ, Trần Dịch cũng cảm thấy hơi quá sức chịu đựng. Anh dúi đầu vào hõm vai Ngụy Triết Tích, ôm chặt hắn, xấu hổ không dám tiếp tục động đậy.

Ngụy Triết Tích cảm nhận được thân thể cứng đờ của Trần Dịch, đoán chắc Trần Dịch đã hơi tỉnh táo lại, bây giờ chắc đang thẹn thùng nhỉ. Khi Trần Dịch đã khôi phục lại bình thường, Ngụy Triết Tích liền nhịn không được mà chọc ghẹo anh: "Bảo bối à, sao không kêu nữa, là do anh không thỏa mãn em à?" Nói dứt câu, hắn liền động thân hẩy lên vài cái.

Trần Dịch bị thúc mạnh vào điểm nứиɠ liền rầu rĩ rên nhẹ một tiếng, sau đó cắn môi không chịu đáp lại hắn.

"Xấu hổ à?" Ngụy Triết Tích khẽ cười. Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, giả vờ kinh ngạc nói: "Cục cưng ơi, hình như có người đang nhìn về bên này này? Có một đám người, em đoán xem bọn họ có nhìn thấy bộ dạng đĩ đượi của em không?"

Trần Dịch thật sự tưởng rằng có người đang nhìn về phía này, sợ tới mức thân thể càng thêm cứng đờ, sắc mặt ửng hồng cũng trở nên tái nhợt, càng ôm Ngụy Triết Tích chặt hơn nữa, sò nhỏ cũng vô thức siết lại.

"Shh -- bảo bối, em nhẹ một chút!" Ngụy Triết Tích rút ra một bàn tay tát vài cái trên mông Trần Dịch, trách cứ: "Siết hỏng ©ôи ŧɧịt̠ của chồng em rồi thì lấy đâu ra người phục vụ cái đồ đĩ nứиɠ nhà em đây."

Trần Dịch xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, không khỏi cảm thấy tức giận, hắn đang lái xe kia mà, sao lảm nhảm nhiều vậy.

"Bảo bối, anh thấy hình như em càng nứиɠ hơn, kẹp chồng em sướиɠ vãi." Ngụy Triết Tích cười ha ha, thích thú vỗ "bốp bốp bốp" mấy cái lên thịt mông nõn nà của Trần Dịch.

Xe lái ra vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, nhìn đường cái rộng lớn, Ngụy Triết Tích cũng không tiếp tục chiếm tiện nghi của Trần Dịch nữa. Hai tay nắm vô lăng điều khiển xe lao đi, hắn lái lúc nhanh lúc chậm, lúc thì phanh gấp, chiếc xe rung lắc liên tục khiến thân thể Trần Dịch bị xốc lên, sau đó đáp mạnh lên người Ngụy Triết Tích.

Kɧoáı ©ảʍ song song của tốc độ và tìиɧ ɖu͙© khiến Ngụy Triết Tích cảm nhận được sự hưng phấn chưa từng có từ trước đến nay, hắn càng chơi càng điên, xe con bị hắn lái như xe đua. Trần Dịch cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ đến từ cả tốc độ và tìиɧ ɖu͙©, anh như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đang dập dềnh trong mưa rền gió dữ giữa đại dương, cơ thể lên lên xuống xuống theo từng cơn sóng ngọn gió.

Ngụy Triết Tích lái với tốc độ quá nhanh, lúc cuối hắn phanh gấp lại, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của Trần Dịch bị kẹp giữa hai người lập tức phụt tinh đặc.

Kí©ɧ ŧìиɧ suốt dọc đường khiến Ngụy Triết Tích cuối cùng không thể nhịn được nữa, sau khi đỗ xe lại liền gấp không chờ nổi mà bóp eo Trần Dịch, dùng sức nâng anh lên, sau đó dập xuống thật mạnh, nơi giao hợp ướt đẫm của hai người phát ra âm thanh "bạch bạch bạch" đầy da^ʍ dật.

"Nhanh lên... Nhanh nữa! Nhanh lên! Mạnh vào --" Kɧoáı ©ảʍ vụn vặt đọng lại suốt quãng đường như bùng nổ trong khoảnh khắc này, sự nhẫn nại của Trần Dịch cũng đã tới cực hạn. Anh không quan tâm bọn họ đang ở đâu, bên ngoài có người hay không, chỉ biết quấn lấy người đàn ông này, lắc eo theo từng động tác của hắn. Một bàn tay của anh tự tuốt đằng trước của mình, một bàn tay khác nắm lấy tay hắn chơi đùa lỗ sau. Cổ ngửa ra, liên tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ đĩ đượi "ư ư a a".

Không biết cᏂị©Ꮒ nhau bao lâu, Ngụy Triết Tích mới miễn cưỡng nhớ tới mục đích mà mình đưa Trần Dịch đến nơi này.

Hắn cởϊ áσ khoác của mình ra, phủ lên người Trần Dịch, bế anh xuống xe.

Trần Dịch không chịu, nằng nặc đòi mặc quần áo. Nếu mặc mỗi áo khoác của hắn thôi thì quá xấu hổ, tuy là anh năm 17 tuổi không cao như khi đã ngoài 20, nhưng vóc người cũng 1m73. Áo khoác của người đàn ông chỉ dài tới háng anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt chảy dọc bắp đùi, nhỏ xuống.

"Không sao đâu." Ngụy Triết Tích trấn an: "Chỗ này là hội sở tư nhân của anh, ngoại trừ tâm phúc của anh thì không có ai hết -- hơn nữa, quần áo của em đã sớm nát tươm rồi." Hắn khó xử chỉ chỉ quần áo của Trần Dịch trên ghế sau.

Chất lượng đồng phục của trường quá kém, mỗi lần hắn chỉ hơi chút dùng sức là có thể xé rách hết rồi.

"Anh... Tại anh làm mạnh quá đấy." Trần Dịch đỏ mặt chỉ trích Ngụy Triết Tích, thực ra chất lượng của đồng phục cũng không tệ lắm, nhưng lần nào cũng bị hắn xé rách, sức lực của hắn có hơi quá mức rồi.

"Không mạnh thì sao mà hầu hạ em đây?" Ngụy Triết Tích nâng mặt Trần Dịch hôn một cái, sau đó nhân lúc anh không chú ý, bế anh lên theo kiểu công chúa, đi vào trong hội sở.

Người đàn ông thích bế mình, Trần Dịch cũng lười giãy giụa, thoải mái mà nằm trong vòng tay hắn. Bỗng nhiên anh cảm nhận được một luồng ánh sáng rất mạnh làm anh chói mắt, anh nhắm mắt lại, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ chợt trào dâng trong lòng, anh ngoái đầu nhìn lại về phía nguồn sáng kia, đó là một cái đèn quảng cáo, trên đó viết mấy chữ mà Trần Dịch vô cùng quen thuộc -- "Phóng thích chính mình".

"Nơi này là?" Trần Dịch kinh ngạc thốt lên.

Anh ngẩng đầu lên thì chỉ thấy gương mặt tươi cười đầy tà khí của Ngụy Triết Tích càng ngày càng mờ đi.