Buổi chiều, sau khi tan học, Trần Dịch vẫn nghe theo lời bạn cùng bàn Trương Cường đi tới phòng chứa đồ thể dục.
Nơi này chỉ là thế giới giả tưởng trong giấc mơ, Trần Dịch hoàn toàn không cần phải nhịn Trương Cường. Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn không phản kháng, không phải bởi vì anh yếu đuối, mà bởi vì anh không muốn lại để mình chìm đắm trong sự ngọt ngào mà người đàn ông kia mang lại.
Con người ấy mà, sau khi nếm được thứ tốt, quen mùi bén vị thì sẽ không nỡ từ bỏ, Trần Dịch không muốn để bản thân cũng vướng phải khuynh hướng nguy hiểm này.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Dịch vẫn luôn cô độc mà lớn lên. Thân thể khác người, tính cách lầm lì đã định trước anh khó có thể vượt qua rào cản trong lòng để đi kết giao nhiều bạn bè. Ngay cả bạn còn chẳng có, càng không nói đến những chuyện yêu đương. Ở trong giấc mơ, anh có thể nhận được yêu thương của người đàn ông một cách dễ dàng, nhưng trong hiện thực, anh vẫn chỉ là một kẻ cô đơn.
Một người đã cô độc quá lâu, sau khi nhấm nháp được sự ân cần ngọt ngào tựa mật của hắn, lại càng dễ dàng chìm đắm trong đó không thể tự kìm chế.
Không cần biết sự quyến luyến của mình với người đàn ông ấy là ảo tưởng do bản thân trong hiện thực quá cô đơn nên mới sinh ra, hay là sự ỷ lại đến từ du͙© vọиɠ thể xác. Lý trí Trần Dịch vẫn luôn biết rõ, đây là một loại cảm xúc nguy hiểm, anh không thể để mặc bản thân mình bị cảm giác nguy hiểm này chi phối.
Bởi vậy, Trần Dịch muốn thử làʍ t̠ìиɦ với người khác, xem xem bản thân nếu không có hắn thì sẽ ra sao.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Trần Dịch đẩy cửa phòng chứa đồ ra.
Cánh cửa gỗ nặng nề chầm chậm mở ra, tiếng thở dốc thô nặng của đàn ông và tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của phụ nữ truyền ra từ khe cửa.
Tay Trần Dịch cứng lại, dựa theo âm thanh phát ra thì bên trong chắc chắn không chỉ có một người. Trong lòng Trần Dịch nảy sinh một cảm giác kỳ lạ khó miêu tả, do dự một lúc, cuối cùng Trần Dịch vẫn lựa chọn mở toang cửa ra, đi vào.
Cửa gỗ nặng trịch "rầm" một tiếng đóng lại sau lưng Trần Dịch, khi Trần Dịch nhìn thấy toàn bộ những chuyện đang xảy ra trong phòng chứa đồ thể dục thì kinh ngạc đến không khép được miệng.
Phòng chứa đồ thể dục rất rộng, chất đầy dụng cụ thể thao mà học sinh thường dùng hàng ngày. Dưới ánh đèn sáng trưng, Trần Dịch nhìn thấy rõ những người đang nằm trên dụng cụ thể dục, hoặc nên nói, là những người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Có năm người, Trần Dịch rất nhanh đã nhận ra những người đó.
Người đàn ông bụng phệ, đầu trọc đang cưỡi trên người Trương Cường trần như nhộng là hiệu trưởng Hạ, ông ta lấy qυầи ɭóŧ đội lên đầu, ghì vòng eo thon gầy săn chắc của bạn cùng bàn Trần Dịch -- Trương Cường, hệt như máy đóng cọc va chạm liên tục "bạch bạch bạch" vào bờ mông trắng nõn ít bị mặt trời chiếu tới của Trương Cường, sức lực rất lớn như hận không thể nhét luôn hai hòn dái vào trong lỗ thịt của Trương Cường.
Trương Cường quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó, trong miệng cũng bị nhét một ©ôи ŧɧịt̠. Điều khiến Trần Dịch càng kinh ngạc chính là cây súng thịt kia còn là của thầy giáo Toán mới dạy tiết sáng nay của lớp anh. Ở phía sau thầy dạy Toán là thầy Hồ - chủ nhiệm giáo dục - càng già càng dẻo dai, không cam lòng yếu thế, đang "phạch phạch phạch" mà cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα của thầy dạy Toán.
Côи ŧɧịt̠ thì ȶᏂασ miệng Trương Cường, sau đít còn được đυ. liên tục nên thầy dạy Toán đang phê vô cùng, vừa đong đưa theo tần suất của chủ nhiệm Hồ đằng sau mà ȶᏂασ miệng Trương Cường, vừa "ưm ưm a a" mà rên da^ʍ không ngừng.
Quần áo đồ lót bị ném đầy đất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bắn đầy sàn. Trên mặt đất còn có một cô gái đang nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dường như cô gái kia đã bị chơi đùa một cách tàn nhẫn, khắp người toàn là những dấu vết bị tra tấn, trong lỗ l*и và mông của cô ta đều bị cắm hai cây ©ôи ŧɧịt̠ giả cỡ lớn. Hai ©ôи ŧɧịt̠ rung lắc điên cuồng trong hai cái động của cô ta, cô gái nghệt mặt ra nhìn bốn người đàn ông đang chồng chéo dính chặt lên nhau, trên mặt lộ ra biểu cảm thèm khát vì bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn.
Trần Dịch bị cảnh tượng giao hợp tập thể này dọa sợ rồi, đần người ra mà đứng như trời trồng ở cạnh cửa.
Giờ này phút này, những người ở trước mắt anh đều là những người mà anh vô cùng quen thuộc, là hiệu trưởng và thầy giáo mà anh tôn kính. Nhưng anh không ngờ, hiệu trưởng Hạ, chủ nhiệm Hồ - những kẻ thường ngày ra vẻ đạo mạo sẽ làm chuyện ấy với học sinh và đồng nghiệp ở một nơi như thế này.
Mặc cho nội tâm vô cùng kháng cự, nhưng thân thể Trần Dịch lại rất thành thật, dần dần nổi lên phản ứng vì cảnh tượng da^ʍ mỹ tới cùng cực trước mặt.
Hiệu trưởng Hạ đã sớm chú ý tới Trần Dịch, lão gầm nhẹ một tiếng, xả tinh vào trong lỗ của Trương Cường, rút ©ôи ŧɧịt̠ mềm oặt ra, cặp mắt tam giác nheo lại, cười tủm tỉm đi về phía Trần Dịch.
"Em Trần, em đến rồi đấy à."
Trần Dịch theo bản năng muốn mở cửa chạy trốn, lại bị hiệu trưởng Hạ xông tới, đè lên cửa.
"Em Trần, sao vừa mới tới đã định đi rồi?" Ánh mắt da^ʍ tà của hiệu trưởng Hạ quét qua quét lại trên người Trần Dịch, cuối cùng dừng lại trên quần đồng phục của Trần Dịch. Lão trực tiếp thò tay ra, sờ lên hàng họ của Trần Dịch cách một lớp quần, đáng khinh nói: "Nghe nói chỗ này của em cũng có một cái lỗ giống của đàn bà, thầy sống hơn nửa đời người rồi nhưng chưa từng nhìn thấy bao giờ, hay là em Trần cởϊ qυầи ra cho thầy nhìn một cái được không?"
Trần Dịch đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng quyết định, cho dù mình có phải chết ở đây, cũng tuyệt không thể cho một lão già đầu óc toàn cᏂị©Ꮒ với đυ. đè anh được. Anh hất bàn tay đang sờ nắn đũng quần mình của hiệu trưởng Hạ ra cái "bốp", nâng đầu gối định thúc vào cái cần gia tăng dân số của lão.
Hiệu trưởng Hạ nhìn qua vừa già vừa béo mà lại rất nhanh nhẹn, lập tức túm được đầu gối của Trần Dịch rồi đè anh xuống. Lúc này, chủ nhiệm Hồ và thầy dạy Toán đang mải quần nhau cũng dừng lại, giương nanh múa vuốt mà nhào về phía Trần Dịch, vây anh lại.
Trần Dịch vừa đấm vừa đá, cuối cùng vẫn bị áp chế, đè lên bục nhảy ngựa.
"Cái thứ đĩ thõa này cũng khỏe gớm, đá đau hết cả chân bố." Chủ nhiệm Hồ liếʍ môi, cười cười đầy bỉ ổi mà càu nhàu.
"Đợi lát nữa ông cắm lỗ sau, tôi ȶᏂασ lỗ trước, lúc sướиɠ lên rồi thì sẽ không thấy đau nữa, khà khà." Hiệu trưởng Hạ nói, quay sang ra hiệu cho thầy Toán đi lấy đồ: "Lấy thuốc ra đây, hôm nay ông mày nhất định phải lôi hết bản tính dâʍ đãиɠ của con phò non này ra ngoài."
Thầy Toán lập tức làm theo, đi cầm thuốc đến, nghe lệnh hiệu trưởng Hạ rót hết vào miệng Trần Dịch.
Trần Dịch giãy giụa, chết cũng không muốn uống, hiệu trưởng Hạ ở đằng sau thúc một khuỷu tay vào eo anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, thầy Toán vội vàng rót nước thuốc vào miệng anh.
Nước thuốc lạnh lẽo đổ vào trong yết hầu, Trần Dịch lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Anh chán ghét sự đυ.ng chạm của những người này, nhìn thấy những kẻ này đã cảm thấy ghê tởm, nhưng điều khiến anh càng tuyệt vọng hơn chính là, cơ thể của anh lại vô cùng hưng phấn, mỗi một tấc da, mỗi một sợi thần kinh đều đang gào thét, khát vọng được vuốt ve được chơi đùa.
Thấy Trần Dịch đã uống thuốc xong, hiệu trưởng Hạ với chủ nhiệm Hồ mới buông lỏng anh ra. Mất đi chống đỡ, Trần Dịch mềm như bông mà ngã xuống đất.
"Lột quần áo nó ra, hôm nay tôi nhất định phải thử xem ȶᏂασ l*и đàn ông có cảm giác như thế nào!" Hiệu trưởng Hạ cười ha ha, sai thầy dạy Toán lột quần áo Trần Dịch.
Lúc này, "cạch" một tiếng, cửa phòng chứa đồ lại một lần nữa mở ra.
Ngụy Triết Tích đi vào, nhìn thấy những kẻ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và cả Trần Dịch trên mặt đất, ánh mắt hắn lập tức trở nên thâm trầm hệt như mực Tàu.
"Hiệu trưởng Hạ, chủ nhiệm Hồ, mấy thầy tinh thần hăng hái thật đấy."