Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 15: Bị bạn ngồi cùng bàn ᗪâʍ ᒪσạи trong lớp học

Cảnh báo: Trong chương này có người ngoài dùng tay sờ vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thụ.

---

Trần Dịch phát hiện cảm xúc của mình đối với người đàn ông càng ngày càng kỳ quái.

Những lúc ở một mình, anh luôn ngẩn người ra, nhớ lại cảm giác khi được hắn cᏂị©Ꮒ. Những lúc làʍ t̠ìиɦ với đối phương, anh cũng càng ngày càng thích ôm hắn hôn hắn.

Gần đây mỗi một lần hai người làm xong, hắn đều sẽ ôm anh, thủ thỉ bên tai anh những lời âu yếm da^ʍ dật, lần nào cũng chọc cho anh đỏ bừng mặt mới chịu dừng lại. Trần Dịch ngoài miệng thì oán giận mắng hắn là hạ lưu, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật mà có phản ứng.

Có đôi khi, lúc hắn ngủ say, Trần Dịch sẽ xoay người, ngơ ngác mà nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông. Trần Dịch đã nhìn gương mặt này của hắn rất lâu rồi, cũng cảm thấy không quá đẹp trai. Nhưng chẳng hiểu vì sao mà anh càng ngắm lại càng thích, nhịn không được muốn hôn lên mặt hắn một cái.

Từ trước tới nay, Trần Dịch luôn là một người rất lý trí. Cho dù thế giới này chỉ là một giấc mơ, một thế giới giả tưởng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến thế giới thực, Trần Dịch vẫn cố gắng hết sức để duy trì lý trí của mình.

Anh hiểu, mình có thể phóng túng du͙© vọиɠ của bản thân ở thế giới này, nhưng lại tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với bất kỳ kẻ nào trong thế giới này.

Tuy vậy anh vẫn không rõ cảm giác của mình với hắn bây giờ có tính là yêu hay không, anh thích được ở bên hắn, cũng thích được lên giường làʍ t̠ìиɦ với hắn, thậm chí là cả những chuyện hắn cố ý làm để bắt nạt anh, cũng khiến anh thích.

Càng thích, lại càng tuyệt vọng.

Anh đã ở trong giấc mơ này được một khoảng thời gian rất lâu rồi, không biết đến bao giờ mới kết thúc. Nếu giấc mơ kết thúc, anh không thể gặp được người đàn ông này nữa, vậy thì anh phải làm thế nào đây? Mình là một người có thật, còn hắn lại chỉ là một con người giả tưởng, từ đầu đến cuối, hai người họ đã không thể có kết quả.

Trần Dịch nhắm hai mắt lại, anh quyết định, nhân lúc bản thân vẫn chưa hoàn toàn trầm luân, nhất định phải thoát ra khỏi vòng xoáy ôn nhu của hắn.

Anh bắt đầu cố tình tránh né người đàn ông, cũng may là tuy hắn ngang ngược, nhưng khi đối mặt với sự cố chấp của Trần Dịch, hắn cũng sẽ không làm gì quá đáng. Nhưng sau khi cố tránh xa người đàn ông, Trần Dịch lại càng thêm nhớ hắn. Thân thể anh sớm đã nhớ rõ từng cái ôm và hơi ấm của người đàn ông, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, không có những cái vuốt ve âu yếm của đối phương, anh chỉ có thể bất lực mà dùng hai tay ôm lấy bản thân mình, đè nén lại ham muốn đang từng đợt từng đợt ập tới.

---

Thứ hai, tiết Toán.

Đã một tuần rồi Trần Dịch không làʍ t̠ìиɦ với hắn, du͙© vọиɠ không được giải phóng thoải mái làm cho tinh thần của Trần Dịch cũng uể oải, lúc đi học toàn dùng hai tay chống cằm mà ngẩn người.

Trương Cường ngồi bên cạnh Trần Dịch đã sớm chú ý tới sự khác thường của Trần Dịch, vừa nhìn qua cái bộ dạng ngẩn ngơ của Trần Dịch là gã biết ngay cái đồ đĩ này lại nhớ đàn ông rồi.

Trương Cường đè lại cái chỗ đang căng thành túp lều của mình, ánh mắt tối lại.

Gã giả vờ lỡ tay làm rơi bút máy xuống đất, ngay chỗ ngồi của Trần Dịch, sau đó cong lưng, duỗi tay xuống bên dưới Trần Dịch để nhặt cây bút máy. Lúc rút tay về, gã còn cố tình véo một cái lên mép đùi trong của Trần Dịch.

Trần Dịch vẫn mải ngẩn người, nơi nhạy cảm tự dưng bị véo mạnh một cái, anh liền rên lên "A ~" một tiếng theo phản xạ.

Bây giờ vẫn đang là giờ học, trong phòng học chỉ có tiếng giáo viên giảng bài và tiếng lật sách loạt soạt, một tiếng rên vô cùng quyến rũ của Trần Dịch vừa vang lên, tất cả các bạn học cùng lớp đã lập tức nhìn về phía này.

Toàn bộ phòng học im bặt, ánh mắt mọi người đổ dồn phía Trần Dịch. Trần Dịch lập tức che miệng lại, cúi đầu, không dám nhìn về phía ánh mắt của những người khác.

Giáo viên dạy Toán cũng nghe thấy âm thanh này, dừng viết bảng, quay người xuống nhìn thoáng qua Trần Dịch.

"Trần Dịch, em đau chỗ nào à?" Giáo viên dạy Toán ân cần hỏi han.

Trần Dịch che miệng, lắc lắc đầu.

"Nếu không khỏe thì cũng đừng nên cố chịu đựng." Giáo viên dạy Toán ý vị thâm trường mà cười cười, quay lên tiếp tục giảng bài.

Trần Dịch mặt mũi đỏ bừng quay mặt sang nhìn kẻ đầu têu - Trương Cường, Trương Cường thì trái ngược, gã làm như không có gì xảy ra mà chán nản lật quyển sách toán trên tay.

Trần Dịch biết cái tên Trương Cường này đang giả ngu, thật ra từ lâu Trần Dịch đã sớm cảm nhận được ánh mắt Trương Cường nhìn mình luôn có gì đó sai sai. Thỉnh thoảng, Trương Cường sẽ dùng một ánh mắt lộ liễu tham lam mà nhìn anh, Trần Dịch cảm thấy thật ghê tởm, chẳng hiểu sao bỗng dưng lại nhớ tới cái lão shipper đáng khinh từng quấy rối mình.

Trần Dịch khẽ cắn môi, không nói gì, cũng mở sách toán ra đọc.

Vài phút sau, một bàn tay không an phận nhẹ nhàng đặt trên đùi anh mà ve vuốt. Thân thể Trần Dịch cứng đờ, lại quay sang nhìn thoáng qua Trương Cường. Trương Cường không nhìn Trần Dịch, vẫn là cái bộ dạng đang nghiêm túc đắm chìm trong bài giảng, nhưng cái tay kia lại càng ngày càng càn rỡ, chui vào mép đùi trong của Trần Dịch, sờ cây hàng dưới lớp quần đồng phục của Trần Dịch.

Trần Dịch dùng cả hai tay muốn đẩy Trương Cường ra, nhưng năm anh 17 tuổi trông y như cây giá đỗ vậy, anh thật sự quá gầy yếu, căn bản là không thể đẩy được một tên to khỏe như Trương Cường. Sự phản kháng của anh còn bị phản tác dụng, khiến Trương Cường bắt đầu hưng phấn.

Cách một lớp quần đồng phục, Trương Cường vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ Trần Dịch cho cứng lên, thân thể nhạy cảm bị đàn ông dạy dỗ nhanh chóng bắt đầu phát nứиɠ.

"Chậc chậc, cứng hết lên rồi này." Cảm nhận được sự thay đổi bên dưới lòng bàn tay, Trương Cường sáp tới bên người Trần Dịch, bàn tay to càng không khách khí chui tọt vào quần Trần Dịch dùng sức xoa nắn. Mà một bàn tay khác của gã còn cực kỳ đáng khinh vói vào trong quần của mình, từ từ sục ©ôи ŧɧịt̠.

Trần Dịch tức giận trừng Trương Cường một cái, lại không có cách nào đối phó với cái gã đang công khai dâʍ ɭσạи mình ở lớp học này.

Trương Cường sờ soạng một lúc lâu, bàn tay to lại muốn thò vào đằng sau Trần Dịch để sờ c̠úc̠ Ꮒσα anh. Nhưng Trần Dịch giữ chặt thắt lưng, liều chết bảo vệ lỗ sau của mình, Trương Cường không thực hiện được, chỉ tấn công từ đằng trước, hơi trượt tay một cái, liền đυ.ng trúng một cái miệng lỗ ướŧ áŧ kỳ quái.

Trương Cường ngẩn người, nhìn khuôn mình trắng bệch của Trần Dịch, gã toét miệng cười.

"Cậu có đến hai cái lỗ?" Trương Cường thổi khí, hỏi Trần Dịch một cách mờ ám.

Trần Dịch cắn răng không trả lời, Trương Cường cũng không trông mong anh sẽ đáp lại, chỉ nhẹ nhàng cắm ngón tay vào cái l*и kia, lỗ nhỏ co rút kịch liệt, cắn chặt lấy ngón tay gã.

Cái động đói khát vội vã như thế đã khơi dậy du͙© vọиɠ bạo ngược của Trương Cường, gậy thịt sưng to nay lại càng thêm khó chịu. Gã thật sự rất muốn ở ngay trong cái lớp này, đè Trần Dịch lên bàn rồi ȶᏂασ vào cái l*и da^ʍ của anh, nhưng dù sao bây giờ cũng đang trong giờ học, gã cũng không thể làm gì quá phận. Vì thế gã rút tay về, liếʍ liếʍ phía sau tai Trần Dịch, uy hϊếp Trần Dịch: "Chắc cậu cũng không muốn bị người ta biết mình có một thân thể khác người đâu nhỉ. Chiều nay, sau khi tan học, đến phòng chứa đồ thể dục, đừng nên nói cho bất cứ kẻ nào. Nếu không thì bí mật của cậu chắc có lẽ sẽ không còn là bí mật nữa."