Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 14: Ở trong nhà bị tập kích

Từ sau lần đầu tiên của Trần Dịch và người đàn ông, hai người cứ như đống củi bén phải lửa nóng, càng ngày càng không thể vãn hồi.

Chuyện này nói ra thì có chút kinh người, nhưng đây là trong mơ, có kinh khủng hơn nhiều cũng là chuyện bình thường.

Nhưng từ tận đáy lòng, Trần Dịch vẫn có chút khó mà tiếp nhận được mối quan hệ phi đạo đức giữa mình và người đàn ông. Người đàn ông kia chính là thầy giáo của mình, thầy giáo đi dụ dỗ học sinh. Trong hiện thực, Trần Dịch là một giảng viên đại học, điều này làm anh cứ có cảm giác không thoải mái cho lắm, may là anh lại ở vị trí của học sinh, trói buộc đạo đức cũng nhẹ đi không ít.

Sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của hai người tương đối hài hòa, Trần Dịch thường xuyên bị người đàn ông chơi đến liên tục cao trào, mỗi một nơi trong trường học đều để lại dấu vết da^ʍ mỹ của hai người khi trần trụi quấn quýt lấy nhau. Trừ việc thỉnh thoảng người đàn ông lại có vài thú vui ác liệt khiến Trần Dịch khó mà tiếp nhận nổi thì Trần Dịch cũng thật lòng rất thích hắn.

Là một con người không có thật, cao to đẹp trai, dáng người cường tráng, kỹ thuật giường chiếu thì không cần phải bàn cãi, người đàn ông đều thỏa mãn hầu hết mọi ảo tưởng của Trần Dịch. Đặc biệt nữa là ngoại trừ lúc ở trên giường, bình thường người đàn ông đều đối xử với Trần Dịch vô cùng dịu dàng, giống như thực sự coi Trần Dịch thành người yêu của mình vậy, hết sức tận tâm, lấy lòng thỏa mãn anh.

Nhưng có đôi khi, Trần Dịch cũng cảm thấy mọi thứ đã đi hơi quá xa. Cho dù là ở trong thế giới hư cấu, trở thành bản thân mình năm mười bảy tuổi, phần lớn thời gian Trần Dịch vẫn vô cùng lý trí. Cho dù cơ thể trầm luân vào tình yêu, nhưng tâm lý vẫn rất rõ ràng, nơi này chẳng qua chỉ là một giấc mơ, người đàn ông cũng chỉ là một kẻ không có thật mà mình tưởng tượng ra mà thôi, một người chân thật và một người không có thật yêu đương, nghĩ thế nào cũng thấy đây là một chuyện thật vớ vẩn.

Trước những đòn tấn công vừa dịu dàng vừa nịnh nọt của người đàn ông, Trần Dịch vẫn luôn nhớ rõ, bản thân tuyệt đối không thể có một chút rung động nào với hắn.

Cuối tuần, người đàn ông gọi điện bảo Trần Dịch tới nhà hắn, bị Trần Dịch từ chối.

Đời sống tìиɧ ɖu͙© của anh và đối phương trong khoảng thời gian này quả thực rất hài hòa, nhưng lại hài hòa đến quá mức. Một tuần có năm ngày đi học, người đàn ông vừa rảnh là sẽ túm lấy Trần Dịch mà đυ. ȶᏂασ một trận. Toilet, lớp học, văn phòng, phòng chứa đồ thể dục... Chỉ cần là nơi mà người đàn ông nghĩ tới, không cần biết có ai phát hiện ra hay không, người đàn ông đều phải đè anh ra mà ȶᏂασ. Chơi anh thì thôi đi, nhưng mà chỉ cần cây hàng kia của người đàn ông vừa tiến vào trong cơ thể Trần Dịch, hắn sẽ trở nên vô cùng tà ác, nghĩ đủ mọi biện pháp để bắt nạt Trần Dịch.

Vất vả lắm mới tới cuối tuần, Trần Dịch không muốn tiếp tục bị người đàn ông đè không quản nơi chốn địa điểm nữa.

Mấy ngày qua Trần Dịch đã rất mệt mỏi, anh lên giường ngủ bù. Đang sắp thϊếp đi, anh bỗng có cảm giác như ai đó vẫn luôn theo dõi mình. Mở to mắt, Trần Dịch liền thấy được khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông phóng to trước mắt mình.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Trần Dịch sợ tới mức suýt nữa thì hét lên, nhưng ngay giây tiếp theo, tất cả âm thanh đều bị miệng của người đàn ông chặn lại.

Nam nhân cắn môi anh, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng của anh điên cuồng càn quét, hút đi tất cả dưỡng khí của anh. Sau khi hôn đến mức anh không thở nổi, cuối cùng người đàn ông mới buông lỏng anh ra. Nhưng hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, quỳ gối ngay mặt Trần Dịch, nhét cây hàng vừa thô to vừa đen đúa kia vào miệng Trần Dịch.

Trần Dịch đột nhiên bị tập kích còn đang mơ mơ màng màng, trong miệng bị ©ôи ŧɧịt̠ to lớn căng đầy, hương vị tanh nồng khiến nhịp thở của anh rối loạn. Anh muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng sức lực của hắn rất lớn, còn túm được tay anh đè lại lên giường, anh chỉ trợn to đôi mắt vô tội trừng lại người đàn ông.

Bị đôi mắt đen láy ướt sũng của Trần Dịch nhìn chòng chọc, khỏi cần nói cũng biết người đàn ông hưng phấn như thế nào.

"Cục cưng, dáng vẻ lúc ngủ của em thực sự rất đáng yêu đấy." Miệng hắn vừa dứt câu ngọt ngấy, dưới thân cũng không khách sáo mà bắt đầu đâm thọc. Côи ŧɧịt̠ bự sưng to của hắn liên tục nắc ȶᏂασ trong khoang miệng của Trần Dịch, lần nào cũng nắc tới tận yết hầu, làm cho cằm Trần Dịch tê dại, nước mắt chảy ròng, nước miếng dọc theo khóe miệng lộp bộp nhỏ xuống ga giường.

Trần Dịch bị người đàn ông chơi đùa đến choáng váng, không biết rốt cuộc anh đã bị chơi bao lâu, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang.

Người gõ cửa là mẹ Trần Dịch, mẹ Trần đứng ngoài cửa lo lắng hỏi han: "Trần Dịch, sao trong phòng con lại có tiếng vang thế, xảy ra chuyện gì à?"

Giọng của mẹ làm Trần Dịch sợ tới giật nảy mình, lập tức tỉnh táo lại, luống cuống đẩy người đàn ông đang đè trên người mình xuống. Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng Trần Dịch.

Trần Dịch được thả ra liền há to miệng hít vào từng ngụm không khí trong lành, thuận tiện còn trừng mắt oán giận hắn.

Mẹ Trần đứng ngoài cửa không nghe thấy con trai trả lời thì bắt đầu nóng nảy, liên tục gõ cửa cộc cộc, hỏi: "Trần Dịch, rốt cuộc là làm sao vậy? Con mở cửa ra, để mẹ vào xem xem."

"Bảo bối, sao không trả lời mẹ em đi kìa." Người đàn ông cúi xuống, áp hờ lên người Trần Dịch, vừa tham lam liếʍ khóe miệng của Trần Dịch, vừa trêu đùa anh.

Trần Dịch hận không thể hung hăng đấm hắn một cái, nhưng trước mắt tốt nhất vẫn phải làm mẹ bình tĩnh lại đã. Anh điều chỉnh lại cảm xúc một chút, hô lên: "Mẹ, con không sao. Con ngủ mơ, đợi lát nữa rồi con ra ngoài."

Mẹ Trần đứng ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là được rồi, mẹ ra ngoài mua ít đồ, bữa sáng đặt ở trên bàn, nhớ phải ăn đấy."

"Vâng... A - - -"

"Sao thế?" Trần Dịch bỗng nhiên hét lên khiến mẹ Trần bị dọa sợ, bà vội vàng truy hỏi.

Trần Dịch cắn răng đáp lại: "Không... Không sao ạ, con ngã xuống đất, ưʍ. . . Ư ha, không, không phải lo, không sao đâu..."

"Cái thằng bé này, phải cẩn thận vào chứ." Mẹ Trần lại dặn thêm mấy câu, cuối cùng cũng rời đi.

Lúc này đây Trần Dịch không chỉ muốn đấm hắn, mà còn có ý nghĩ muốn gϊếŧ quách hắn đi cho rồi. Người đàn ông nhân lúc Trần Dịch trả lời mẹ, bèn kéo hai chân anh ra, trực tiếp cắm vào cái lỗ sau đang cơ khát đóng mở của anh. Côи ŧɧịt̠ lớn lúc ở trong miệng anh đã sưng nóng lên, giờ lại bị thịt đít ấm nóng ướŧ áŧ bọc lấy, người đàn ông khó mà nhịn nổi. Hắn ôm lấy Trần Dịch, để anh ngồi lên người mình. Hắn áp mặt lên bộ ngực trần của Trần Dịch, môi dán lên làn da trắng mịn trước ngực Trần Dịch, phát ra một tiếng thở dài đầy kiềm nén.

"Bảo bối, em chặt quá, tôi sướиɠ chết mất." Người đàn ông ôm Trần Dịch, phần eo ra sức nắc thật mạnh vào c̠úc̠ Ꮒσα nứиɠ của Trần Dịch.

"Đồ khốn nạn... Em sẽ bị anh hại chết mất!" Trần Dịch không hề khách khí mà cắn thẳng lên bả vai người đàn ông.

Người đàn ông kêu "Shh" một tiếng, nụ cười trên mặt càng sâu, động tác dưới háng cũng càng thêm kịch liệt, mỗi lần đều thúc thẳng vào điểm nứиɠ nhất của Trần Dịch. CᏂị©Ꮒ đến hăng, hắn còn dứt khoát đẩy Trần Dịch ngã xuống giường, nâng hai chân anh vác lên vai, rồi ra sức mà ȶᏂασ lỗ nhỏ của anh.

"A... A, nhẹ, nhẹ thôi... Khốn kiếp, anh nhẹ thôi, phải chơi chết em anh mới chịu hả? Ư haa..."

"Tôi không những muốn cᏂị©Ꮒ chết em, mà tôi còn muốn cᏂị©Ꮒ em đến mang thai, ȶᏂασ cho em to bụng, sinh cho tôi mấy bé Tiểu Dịch, mấy bé Tiểu Tích." Người đàn ông càng nói càng hưng phấn, sức lực dưới háng lại càng không biết nặng nhẹ.

Trần Dịch đã sớm quen với tần suất đυ. ȶᏂασ của hắn, không lâu sau đã sướиɠ rơn, nhưng nghe thấy người đàn ông nói muốn cậu phải sinh em bé, Trần Dịch vẫn bất mãn mà phản bác: "Em là đàn ông... Ư ha, em, em không sinh em bé được đâu..."

"Chuyện này cũng không đến lượt em quyết định! Bảo bối, trong phòng đều là mùi vị của em, tôi rất hưng phấn, rất thích..." Người đàn ông lại dùng tốc độ nhanh hơn mà nắc mạnh, nắc cho Trần Dịch liên tục rên da^ʍ "Ư a a", cuối cùng hắn gầm nhẹ một tiếng, hai người đồng thời bắn ra.

Lúc làʍ t̠ìиɦ với Trần Dịch, người đàn ông chưa bao giờ đeo bao, lần nào cũng trực tiếp bắn vào trong cơ thể Trần Dịch, lần này cũng không ngoại lệ, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đều bắn hết vào trong bụng Trần Dịch. Hắn đắc ý vuốt ve cái bụng nhỏ của Trần Dịch, Tựa như thực sự cho rằng nơi này sẽ thai nghén ra bé Tiểu Dịch và bé Tiểu Tích cho hắn.

"Súc... Súc sinh! Bỏ cái tay thúi của anh ra!" Trần Dịch vẫn còn đắm chìm trong dư vị sau cao trào, hai má anh ửng đỏ diễm lệ, anh nhìn người đàn ông đầy oán giận, thấp giọng mắng: "Em là nam, dù sao cũng không sinh em bé được!"

"Tôi đương nhiên biết em là nam rồi, tôi thích em là nam, tôi cứ muốn chơi em đến mức phải sinh con cho tôi đấy."

Bàn tay thô ráp của người đàn ông trượt tư bụng nhỏ của Trần Dịch trượt xuống ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ vừa bắn vẫn còn đang mềm nhũn của anh, hắn nhẹ nhàng đẩy cây gậy ra, ngón tay mò tới cái miệng nhỏ đáng yêu trốn ở phía dưới.

Nếu cái miệng này được nuốt hạt giống của hắn, nói không chừng thật sự có thể sinh cho hắn mấy cục cưng.

Người đàn ông nghĩ miên man, cây hàng dưới háng còn chưa rút khỏi thân thể Trần Dịch lại lên tinh thần.

Trần Dịch mệt đến nhũn cả người đang ghé vào bên giường thì mặt đột nhiên biến sắc, cố chống người dậy, đẩy hắn ra. Người đàn ông nắm lấy tay anh, kéo tới bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên, du͙© vọиɠ trong mắt cũng càng thêm dày đặc.

"Khốn... khốn nạn, cút ra ngoài cho em!"

"Tôi ra ngoài, em nỡ à?" Hắn nắm lấy hai tay Trần Dịch, thân dưới lại bắt đầu đưa đẩy. Trần Dịch nhanh chóng chìm đắm trong sự sung sướиɠ thấm vào tận xương, vứt sạch liêm sỉ mà dâʍ đãиɠ kêu "CᏂị©Ꮒ chết em, cᏂị©Ꮒ chết đĩ nứиɠ đi". Những từ ngữ dâʍ đãиɠ mà hắn dạy anh, chìm chìm nổi nổi giữa từng cơn cao trào theo từng động tác của người đàn ông.

Sau khi Trần Dịch bắn vài lần, cuối cùng người đàn ông cũng phóng tinh vào bụng anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều, tràn ra từ vị trí giao hợp của hai người.

Động tác của người đàn ông hết sức dịu dàng, tỉ mỉ hôn từng thớ thịt trên mặt Trần Dịch.

"Bảo bối, vì sao tôi vẫn cứ cảm thấy không đủ?" Người đàn ông bị cơn cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức ý thức mơ hồ, nhỏ giọng tuyên cáo bên tai Trần Dịch: "Tôi chỉ muốn hòa tan em vào trong cơ thể mình, để cho em vĩnh viễn không thể rời khỏi tôi... Tôi yêu em, còn nhiều hơn so với những gì mà em tưởng tượng..."

. . . . . .

Trần Dịch bị chơi đến mức hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, thân thể đã được lau rửa sạch sẽ, khăn trải giường cũng đã được đổi mới.

Những chuyện lúc trước mà người đàn ông làm trong căn phòng nhỏ này cứ như chưa từng xảy ra, nhưng khi anh hơi nhổm người dậy, thân dưới đau xót đã cho anh biết, người đàn ông quả thật đã tới.

"Súc sinh, khốn nạn..." Trần Dịch lầu bầu mắng vài câu, lời nói mang theo ý cười bất giác để lộ sự ngọt ngào trong lòng anh.