Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 13: Trong văn phòng bị Thao đến mất hồn

"Tôi không muốn!" Mặc dù đã biết trước rằng người đàn ông có hứng thú với cơ quan sinh dục nữ của mình, kết quả của việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn chính là sẽ bị hắn xâm phạm nơi phía trước. Nhưng đến lúc này, Trần Dịch mới thực sự bắt đầu sợ hãi, anh nức nở cầu xin người đàn ông: "Cầu xin anh, đừng sờ vào nơi đó nữa."

Cho dù đây chỉ là một giấc mơ, cho dù anh mang theo suy nghĩ dâʍ đãиɠ không muốn ai biết tiến vào thế giới này, nhưng đối với Trần Dịch mà nói, cái lỗ nhỏ phía trước vẫn là một vết sẹo, một bộ phận làm cho anh đau khổ và không muốn để bất kỳ ai chạm vào.

Nếu có thể, anh thà rằng bản thân mình chỉ là một đồng tính nam bình thường, không có lỗ nhỏ khó nói phía trước kia.

Ngụy Triết Tích vốn cũng không muốn quan tâm đến sự phản kháng của Trần Dịch, trực tiếp đút vào cái lỗ bướm đáng yêu của anh. Nhưng mà từng giọt nước mắt liên tục chảy dài của Trần Dịch thật sự khiến cho hắn rất đau lòng, hắn không nhịn được mà lấy tay gạt nước mắt nơi khóe mắt Trần Dịch, rồi hôn lên lông mi anh, cất giọng khàn khàn dỗ dành: "Bảo bối đừng khóc, nếu em không đồng ý thì tôi sẽ không chạm vào phía trước của em."

Lời hứa hẹn của người đàn ông làm cho Trần Dịch ngừng khóc, anh vốn cũng chẳng phải là một tên thích khóc, nhưng sau khi tiến vào thế giới này, anh như bị bản thân mình của năm mười bảy tuổi đồng hóa, tâm lý và cách suy nghĩ hoàn toàn y hệt một học sinh cấp 3.

Nếu anh vẫn còn là vị giáo sư trưởng thành chững chạc kia, chắc chắn anh sẽ không dao động chỉ vì một câu nói của người đàn ông. Nhưng bây giờ anh chỉ là một học sinh cấp ba, vì một câu nói này của người đàn ông, anh lại không nhịn được mà cảm thấy ấm áp.

Anh vịn vào cánh tay cường tráng của người đàn ông rồi ngồi xuống, sau đó thò tay đỡ lấy khẩu súng thịt căng trướng của hắn. Cây gậy của người đàn ông vừa thô vừa to, gân xanh gồ lên trên cán ©ôи ŧɧịt̠, gậy thịt nóng bỏng nằm trong tay anh, giật giật theo từng nhịp thở. Đây không phải là cái sεメtoy lạnh như băng, mà là ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông làm anh mong chờ đã lâu, một ©ôи ŧɧịt̠ thật sự.

Vừa nhìn thấy cây súng này, Trần Dịch đã lập tức cảm thấy cơ khát khó nhịn, cái lưỡi không tự chủ được mà liếʍ liếʍ bờ môi hồng nhuận. Dường như cảm giác được ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng này sắp sửa ȶᏂασ vào bên trong mình, lỗ sau bỗng dưng càng trở nên ngứa ngáy hơn, cứ như có vô số con kiến chui vào bò khắp nơi, ngứa đến mức anh không nhịn được mà lắc lắc mông, nghĩ thầm, chỉ khi nào cây gậy thịt lớn này cắm vào trong thì cái cảm giác ngứa ngáy đến tận xương này mới ngừng lại.

Trần Dịch kéo ©ôи ŧɧịt̠ người đàn ông kề vào mép lỗ của mình, ngượng ngùng mời mọc: "Tiến... vào đi."

Vẻ mặt thẹn thùng và hành vi chủ động của Trần Dịch đã hoàn toàn khơi dậy thú tính trong Ngụy Triết Tích, hắn không hiểu vì sao bảo bối trước mặt mình lại đáng yêu đến như vậy. Một giây trước còn chảy nước mắt cầu xin mình, ngay sau đó lại có thể dâʍ đãиɠ dạng chân, mời hắn thưởng thức.

Đứng trước cục cưng đáng yêu như vậy, cứ nhịn nữa thì hắn phát điên mất!

Ngụy Triết Tích gầm nhẹ một tiếng, nâng mông Trần Dịch lên, dồn lực đâm thẳng vào lỗ nhỏ vẫn còn ngậm trứng rung của anh.

"A --" Côи ŧɧịt̠ của người đàn ông thật sự quá lớn, hắn hung mãnh vọt vào trực tiếp đẩy trứng rung đến tận cửa trực tràng. Tuy là lỗ nhỏ của Trần Dịch đã vô cùng ướŧ áŧ, nhưng dù sao trong giấc mơ Trần Dịch vẫn chỉ mới là một nhóc trai tân 17 tuổi, căn bản chưa trải sự đời. Năm 17 tuổi anh cũng rất ít khi tự thủ da^ʍ, lỗ sau vừa nhỏ lại vừa chặt, bị banh ra một cách mạnh mẽ, đau đến mức khiến anh suýt ngất.

Nhưng cũng chỉ đau đớn lúc mới vào, người đàn ông nâng mông anh, để chân Trần Dịch quấn quanh thắt lưng cường tráng của hắn, nửa thân dưới nắc dữ dội vào lỗ nhỏ, rồi lại rút ra, cứ như vậy mà chọc ngoáy càng ngày càng kịch liệt, lập tức mang đến cho Trần Dịch kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Thật sự là quá nứиɠ, quá thỏa mãn.

Côи ŧɧịt̠ bự mà mình khát vọng đã lâu tiến vào trong thân thể, đút kín lỗ nhỏ của anh. Còn cả quả trứng rung bị ©ôи ŧɧịt̠ đẩy vào sâu bên trong đang rung động, chọc vào tuyến tiền liệt của anh. Tất cả những cảm giác này đều không phải là thứ mà ©ôи ŧɧịt̠ giả và ngón tay có thể mang đến cho anh.

Trần Dịch sung sướиɠ rêи ɾỉ: "A... Ư... Thích lắm, muốn nữa, em muốn nữa --"

"Bé lẳиɠ ɭơ, hôm nay thầy giáo nhất định phải dạy cho em một bài học." Ngụy Triết Tích vừa đυ. ȶᏂασ liên tục, vừa bế Trần Dịch đi về phía bức tường, hắn đè Trần Dịch lên vách tường, mượn lực của tường, giã vào lỗ nhỏ mềm mụp ướŧ áŧ kia càng ngày càng mạnh hơn.

Trần Dịch nứиɠ đến nhũn cả người, đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng, hai tay không chủ được mà cào ra vài vệt máu trên lưng Ngụy Triết Tích. Nước da^ʍ chảy xuống theo động tác đυ. ȶᏂασ không ngừng nghỉ, vẩy ra tung tóe khắp nơi.

"Đĩ da^ʍ, cái miệng nhỏ bên dưới của em thật là thoải mái." Người đàn ông cất giọng khàn khàn cảm khái, sau đó lại cười xấu xa hỏi: "Nói mau, thầy đυ. bé có sướиɠ không? Bé có thích thầy giáo dạy học cho em không?"

Trần Dịch bị ȶᏂασ đến mụ đầu, nghe thấy người đàn ông hỏi mình cũng chỉ biết há miệng rên "Ưm ưm a a...". Người đàn ông dừng động tác lại, ép hỏi: "Thầy đυ. em có sướиɠ không hả?"

Sau khi súng thịt của người đàn ông dừng lại, lỗ nhỏ của Trần Dịch lập tức cảm thấy vô cùng trống vắng. Cái cảm giác trống trải này làm anh khó có thể chịu được, anh chỉ có thể vặn eo kêu da^ʍ: "Không, đừng có ngừng, mau cᏂị©Ꮒ em! Mau cᏂị©Ꮒ em đi!"

"Bé da^ʍ muốn ai cᏂị©Ꮒ em nào?"

"Bé da^ʍ muốn thầy giáo cᏂị©Ꮒ em! Thầy mau chơi em đi, mau đυ. đi, ȶᏂασ bé da^ʍ đi!"

Người đàn ông hài lòng tiếp tục nắc hông, vừa ȶᏂασ vừa suồng sã hỏi: "Chỉ là thầy giáo thôi sao? Nhóc dâʍ đãиɠ có nhớ tôi là thầy giáo nào không?"

Trần Dịch sợ người đàn ông sẽ dừng lại, nhanh chóng nhớ lại những lời mà người đàn ông từng nói, lập tức đáp lại thật to: "Thầy Ngụy! Ưʍ... a a, thầy Ngụy đừng dừng lại, mau cᏂị©Ꮒ chết bé dâʍ đãиɠ đi, đĩ dâʍ đãиɠ thích tiết của thầy Ngụy nhất."

Đôi mắt đen như mực của Ngụy Triết Tích nhìn Trần Dịch đầy mê luyến, động tình dẫn dắt: "Gọi tôi là Tích."

Trần Dịch run rẩy bật ra cái tên này: "Ngụy... Tích, Tích."

Ngay giây phút khi nghe được tên mình được thốt lên từ cái miệng nhỏ xinh của Trần Dịch, chỗ sâu nhất trong nội tâm Ngụy Triết Tích lập tức có được cảm giác hưng phấn khi du͙© vọиɠ được thỏa mãn, du͙© vọиɠ trong mắt hắn càng thêm thâm trầm, mà thứ có thể sánh ngang với du͙© vọиɠ hiện tại của hắn cũng chính là tình yêu tràn ngập cõi lòng.

Hắn phát hiện mình không chỉ muốn ôm thiếu niên vào lòng đυ. ȶᏂασ đủ kiểu để thỏa mãn du͙© vọиɠ một cách đơn thuần, hắn vậy mà lại thích anh, hắn yêu anh.

Hơn nữa loại ham muốn này không phải chỉ mới xuất hiện, mà đã có từ rất lâu, chôn sâu dưới đáy lòng, ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện ra.

Chỉ là, người này cách hắn quá xa, hắn mơ ước anh, lại chẳng có cách nào để có được anh, cho nên hắn mới âm thầm, ở nơi này, giữ lấy anh, xé rách anh...

Ngụy Triết Tích lập tức cúi đầu chặn môi Trần Dịch, ra sức xâm lược, chiếm lấy.

Trần Dịch chìm đắm trong sung sướиɠ bị thọc vào rút ra, bị kɧoáı ©ảʍ được chiếm hữu làm cho mất khống chế. Lúc này, lại có người tới gõ cửa.

"Thầy Ngụy, là thầy phải không? Sao tôi lại nghe như có tiếng học sinh khóc thế nhỉ?" Người gõ cửa là thầy Lý - người làm việc chung phòng với Ngụy Triết Tích, đáng ra lúc này anh ta đang có tiết trên lớp, chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây.

Trần Dịch sợ tới mức run hết cả lên, cả người cứng đờ, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại.

"Tôi đang dạy dỗ học sinh." Ngụy Triết Tích không thèm để ý đến ngoài cửa có một vị giáo viên bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra mình và học sinh đang dâʍ ɭσạи trong văn phòng. Hắn ôm Trần Dịch thọc vào rút ra không biết mệt, cảm nhận được cơ thể Trần Dịch thít chặt lại vì sợ bị thầy giáo đứng bên ngoài phát hiện, hắn còn cố tình hẩy ©ôи ŧɧịt̠, liên tục đυ. vào điểm nứиɠ của Trần Dịch.

"Đừng, đừng..." Trần Dịch cố đè thấp giọng nói, cầu xin người đàn ông: "Sẽ bị phát hiện mất..."

"Nhưng mà thân thể của em lại càng ngày càng nứиɠ." Ngụy Triết Tích cắn tai Trần Dịch, lấy răng nanh nhay nhay nhẹ: "Cưng à, thực ra em cũng rất thích khi bị người ta nhìn mà."

"Ư... Ứm, em không, không thích mà --" Mấy câu biện luận của Trần Dịch lập tức bị người đàn ông dùng miệng chặn lại.

"Thầy Ngụy, thầy đóng cửa dạy dỗ học sinh không tốt lắm đâu. Phụ huynh đến sẽ làm ầm ĩ cho xem, thầy ra mở cửa trước đã, tôi muốn vào lấy một vài thứ." Thầy Lý đứng ngoài cửa tiếp tục nói.

"Bé cưng, em nói xem chúng ta có nên mở cửa ra không?" Thả đôi môi bị chà đạp đến đỏ bừng ra, Ngụy Triết Tích cười xấu xa hỏi Trần Dịch, còn liên tục cᏂị©Ꮒ vào điểm nứиɠ của Trần Dịch, làm cho anh phải che miệng lại, cắn chặt hàm răng mới không làm cho tiếng rêи ɾỉ tràn ra.

Anh hờn giận trừng người đàn ông, cặp mắt như nai con bây giờ đang rưng rưng nước mắt.

Người đàn ông cố tình làm vậy, hắn lại bắt nạt anh nữa rồi.

Trần Dịch dùng sức kẹp chặt chân lại, lỗ sau cũng phối hợp mà co rút thật nhanh. Cú kẹp này quá bất ngờ, khiến cho Ngụy Triết Tích không kịp chuẩn bị há miệng hít một ngụm khí khẽ rên.

"Thầy Ngụy, thấy không sao đấy chứ?" Thầy Lý đứng ngoài cửa lo lắng hỏi han: "Mau ra mở cửa đi, để tôi còn vào."

"Thầy Lý, bây giờ tôi không tiện lắm. Đứa nhóc bướng bỉnh này còn dám "đánh" lại tôi, tôi phải dạy dỗ cho em ấy một trận, để cho em ấy biết cái gì là tôn sư trọng đạo." Ngụy Triết Tích cười tà nói ra câu này, sau đó lập tức ấn Trần Dịch xuống đất, hắn khiêng hai chân anh gác lên vai mình, điên cuồng thọc vào rút ra trong c̠úc̠ Ꮒσα Trần Dịch như mưa rền gió dữ.

Người đàn ông hoàn toàn bị chọc giận, cường độ đυ. ȶᏂασ càng thêm hung mãnh, túi trứng nặng trịch bên dưới ©ôи ŧɧịt̠ bự liên tục vỗ vào thịt mông trắng như tuyết của Trần Dịch, tiếng giao phối "phành phạch phành phạch" không ngừng nghỉ quanh quẩn bên tai.

Người đàn ông dùng quá nhiều lực, động tác thô bạo, lỗ sau đau đến mức Trần Dịch kêu lên "A a a...". Tuy vậy, đau đớn lại biến thành kɧoáı ©ảʍ, ập đến như phong ba bão táp, Trần Dịch sướиɠ đến mức chỉ còn biết thét chói tai và rên ư ử, chả còn nhớ gì đến thầy Lý vẫn còn đang đứng ngoài cửa.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng bò lên, cuối cùng hai người cũng lên tới cao trào, Ngụy Triết Tích tưới hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong bụng Trần Dịch.

Trong giây phút cao trào kia, cảm giác sung sướиɠ tận xương của Trần Dịch lập tức bùng nổ trong đầu anh như pháo hoa. Anh mở to miệng thở phì phò, nước dãi chảy dọc khóe miệng, nhỏ xuống mặt đất, hai mắt đờ đẫn nhìn người đàn ông đang cưỡi trên người mình, từ từ nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.

Người đàn ông vẫn đang phun tinh vào bên trong anh, mỗi một đợt sóng tinh phun vào lại làm anh run rẩy giật giật. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập rót đầy trực tràng anh, bụng cũng hơi phình lên.

Ngụy Triết Tích sờ sờ bụng Trần Dịch, cúi đầu cười nói: "Bắn vào cũng nhiều thật, không biết có thể sinh cho tôi một đứa nhóc không đây."

Trần Dịch nghe vậy, đang định phản bác mấy câu thì Ngụy Triết Tích lại ôm lấy anh, hắn ngồi lên ghế, sau đó để Trần Dịch ngồi lên đùi hắn. Trần Dịch có thể cảm nhận được cây gậy thịt chôn trong cơ thể mình đang lên tinh thần một cách rõ ràng, Ngụy Triết Tích giữ thắt lưng anh, nhấc lên, rồi thả tay, để anh ngồi phịch lên ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

Tư thế này khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông tiến vào càng sâu hơn, lần sau lại sâu hơn lần trước, trứng rung đang chạy với tần suất cao như sắp bị đẩy lên tới tận bụng anh.

Chỉ một lúc sau, Trần Dịch đã bị kɧoáı ©ảʍ vây hãm, mơ mơ màng màng kêu.

"Thầy Ngụy, Tích... Tích... Mau ȶᏂασ đĩ nhỏ đi, ȶᏂασ chết đĩ nhỏ..."

....

Thầy Lý vốn đang định vào, nhưng sau đó lại nghe thấy một chuỗi tiếng rêи ɾỉ của đàn ông khiến cho anh ta mặt đỏ tai hồng, anh ta ngay lập tức hiểu ra bây giờ trong văn phòng đang xảy ra chuyện gì. Như muốn chứng thực cho suy đoán của anh ta, tiếng thân thể va chạm "bạch bạch bạch" và tiếng thiếu niên chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© liên tục được truyền đến từ phía bên kia cánh cửa. Đứng nghe một lúc, cả người thầy Lý dần nóng lên, vị trí nào đó ở dưới cũng dần ngẩng đầu.

Cái tay đang giơ lên định gõ cửa cương cứng nửa ngày, cuối cùng anh ta xoay người, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.