Sinh Hoạt Tính Phúc Của Thầy Giáo Dâm Đãng

Chương 12: Rốt cuộc có Ꮯɦịƈɦ hay không?

“Hình như bạn Trần hơi sốt, tôi dẫn em ấy tới phòng y tế, các em tự học trước nhé.”

Ngụy Triết Tích ôm eo Trần Dịch, đỡ anh rời khỏi lớp học.

Các học sinh ngồi dưới bục giảng châu đầu ghé tai xì xào, có một cô nữ sinh khinh thường nói chắc chắn là Trần Dịch cố tình ngã vào lòng thầy Ngụy, cách nói của cô rất được các bạn nữ khác tán đồng. Dù sao tuy ngày thường Trần Dịch âm trầm, không thích nói chuyện, nhưng hành vi nhìn lén mấy tên học sinh nam trong phòng thay đồ cũng chẳng phải lần một lần hai, các bạn trong lớp cũng sớm nghi ngờ tính hướng của anh.

Chỉ có bạn cùng bàn Trương Cường của Trần Dịch biết đã xảy ra chuyện gì.

Cái tên đĩ nhỏ này chắc chắn vừa cao trào. Trương Cường cắn răng nghĩ, thầy Ngụy cũng may mắn gớm, cắp luôn nhóc lẳиɠ ɭơ này đi rồi, lát nữa thể nào hắn cũng được thưởng thức một ‘bữa tiệc lớn’ cho xem.



Ngụy Triết Tích không đưa Trần Dịch xuống phòng y tế, mà đưa anh tới anh tới thẳng văn phòng. Văn phòng của hắn là phòng cho hai người nên có hơi nhỏ, vị giáo viên còn lại cũng không có ở đây. Ngụy Triết Tích khóa trái cửa, rồi bế Trần Dịch, để anh ngồi lên bàn làm việc.

Trần Dịch cắn môi dưới, dùng đôi mắt sũng nước vô cùng đáng thương như nai con mà nhìn Ngụy Triết Tích, anh thản nhiên dạng chân ra, phơi cái qυầи ɭóŧ đang gồ lên trước mặt hắn.

“Khó chịu lắm à?” Ngụy Triết Tích cười xấu xa, hỏi: “Cởi ra cho em có được không?”

Trần Dịch không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Ngụy Triết Tích dứt khoát lột quần anh ra, để lộ cái qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng bảo thủ bên trong.

“Thật sự rất giống phong cách của em.” Ngụy Triết Tích không hề bất ngờ khi nhìn thấy một người lẳиɠ ɭơ như Trần Dịch lại mặc cái qυầи ɭóŧ thuần khiết như vậy. Trong ấn tượng của hắn, Trần Dịch nên là như thế này mới đúng. Hắn xấu xa thò tay ra búng một cái lên cái chỗ đang gồ lên trên qυầи ɭóŧ của Trần Dịch, thỏa mãn nghe được tiếng rên nức nở của anh.

“Ưm… Đừng… Đừng mà…” Trần Dịch rùng mình một cái, theo bản năng khép hai chân lại, kẹp chặt tay Ngụy Triết Tích vào giữa.

Ngụy Triết Tích cười nhạo ra tiếng, bàn tay to nhéo nhéo đùi trong của Trần Dịch hai cái, mỉm cười nói: “Ướt dầm dề, còn kẹp chặt như vậy, em đói lắm à?”

“Đừng có mà trêu tôi nữa!” Trần Dịch khó chịu nói. Anh nhoài ra, cả người nghiêng về phía trước, bổ nhào vào trên người người đàn ông, vừa khóc vừa lên án: “Tên khốn kiếp nhà anh, anh đã không muốn ȶᏂασ tôi thì đừng có trêu tôi nữa có được không?”.

Anh sờ xuống ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu anh không được thì cứ nói, tôi thấy gã Trương Cường ngồi cùng bàn cũng rất muốn chơi tôi đấy, dù sao các người cũng đều giống nhau cả thôi…”

“Bọn tôi đều giống nhau?” Mấy câu khích tướng của Trần Dịch làm cho Ngụy Triết Tích rất tức giận, còn cả cái tay của Trần Dịch đang không nặng không nhẹ mà sờ nắn cũng làm hắn không chịu nổi. Bản mặt Ngụy Triết Tích đen như than. Hắn hất toàn bộ đồ trên bàn làm việc xuống đất, đẩy Trần Dịch lên bàn làm việc, lập tức cúi người đè xuống.

“Tôi vốn định đối xử dịu dàng với em một chút, coi em như bảo bối mà nâng trong tay, thế mà em lại dám có suy nghĩ như vậy! Hình như tôi chiều em quá rồi thì phải.”

Ngụy Triết Tích thô bạo cởϊ áσ đồng phục của Trần Dịch ra, tiếp đó lại không chút lưu tình xé nát áσ ɭóŧ giữ nhiệt bên trong.

Động tác thô bạo của hắn làm Trần Dịch rất hài lòng, Trần Dịch biết hắn thích kiểu này, bèn tùy tiện nói lung tung kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

“Đừng… Đừng tưởng chỉ cần có sức lớn là được, nếu bên dưới của anh hỏng rồi thì để tôi đi tìm một cái gậy mát xa tự chơi mình cũng chẳng sao, chắc chắn sẽ còn sướиɠ hơn anh…”

“Anh cũng chỉ được như vậy… Ngay, ngay cả cái trứng rung cũng không bằng, vô dụng… Vô dụng thế thì đừng cᏂị©Ꮒ nữa, để người khác tới thay… Trương Cường, thầy Lý, thầy Hạ, thầy Thành, hiệu trưởng… Ai cũng được……”

“Câm miệng!” Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, cắn môi Trần Dịch, hắn cắn rất mạnh, Trần Dịch bị cắn đau rên lên một tiếng, lại không nỡ đẩy hắn ra, ngược lại còn vươn lưỡi nhiệt tình đón ý nói hùa với hắn.

Ngụy Triết Tích bá đạo quấn lấy đầu lưỡi Trần Dịch, mυ'ŧ hết nước bọt và oxy trong khoang miệng anh. Tay hắn cũng chẳng nhàn rỗi, kéo cái qυầи ɭóŧ duy nhất trên người Trần Dịch xuống, ©ôи ŧɧịt̠ Trần Dịch bật ra khỏi quần, trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ còn rỉ ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.

Ngụy Triết Tích nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Trần Dịch, cúng áp cán ©ôи ŧɧịt̠ mình lên, vỗ về chơi đùa chúng một cách mạnh bạo. Gậy thịt đã sớm khát khao muốn giải phóng được an ủi, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xông thẳng lên não Trần Dịch.

Trần Dịch hưng phấn há to miệng thở dốc, l*иg ngực liên tục phập phồng, sống lưng kéo căng thành một đường cong.

Nhận ra Trần Dịch sắp bắn, người đàn ông quyết đoán dừng tay lại, túm lấy đầu khấc của Trần Dịch, bịt lỗ tiểu lại, không cho anh bắn ra. Hắn lấy một cái vòng khóa từ trong túi ra tròng lên gậy thịt của Trần Dịch.

“Tôi không muốn cái này!” Côи ŧɧịt̠ bị cái vòng thít chặt lại, Trần Dịch lập tức hét lên: “Để cho tôi bắn, tôi khó chịu, tôi muốn bắn…”

“Tôi còn chưa bắn thì sao em có thể bắn được?” Ngụy Triết Tích động tình liếʍ lên khóe môi bị cắn rách của Trần Dịch, liếʍ dọc theo khuôn mặt anh, liếʍ đến cổ rồi đảo qua hai quả anh đào nhỏ trên ngực. Hắn cắn cắn kéo kéo viên anh đào đáng yêu bên phải, rồi lại dùng tay vân vê viên anh đào bên phải.

“A… Đừng, đừng chơi ngực nữa, mau… mau ȶᏂασ vào đi mà!” Hai tay Trần Dịch ôm chặt Ngụy Triết Tích, khó nhịn hẩy eo lên, dùng hạ thân của mình cọ lên ©ôи ŧɧịt̠ sưng to của Ngụy Triết Tích: “Nếu anh không, không được thì vẫn còn rất nhiều người muốn…”

“Cái đồ đĩ thõa này, còn muốn để thằng nào tới đυ. em nữa hả?” Ngụy Triết Tích nổi giận đùng đùng cắm ngón tay vào trong l*и nhỏ của Trần Dịch, ngón tay mới đút vào đã lập tức bị lỗ thịt ấm áp bọc hút vào trong. Ngụy Triết Tích bị hành động của lỗ nhỏ lấy lòng, cười nhẹ: “Nước l*и tràn lan như thế này, đúng là dâʍ đãиɠ không chịu được.”

Hành động tiến công trực tiếp của người đàn ông làm cho Trần Dịch sợ tới mức mặt mày tái nhợt, anh lập tức khép chân lại, kéo tay Ngụy Triết Tích định đẩy hắn ra.

“Đừng nghịch nơi đó ——” Trần Dịch hơi mất tự nhiên: “Chơi mặt sau đi, chỗ đó ngứa.”

“Tôi thích nơi này của em này.” Ngụy Triết Tích tách hai chân Trần Dịch ra, cúi đầu hôn lên môi l*и ướt dầm dề của anh. Hắn thâm tình nhìn Trần Dịch, dùng chất giọng từ tính tràn đầy dụ hoặc nói: “Nó đáng yêu giống hệt như em vậy.”