Không biết làm bao lâu, ©ôи ŧɧịt̠ của Trần Dịch đã bắn rất nhiều lần, bây giờ chỉ có thể phun ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, bụng của anh, trực tràng của anh đều rót đầy hạt giống của Ngụy Triết Tích. Ngụy Triết Tích còn chưa dừng lại, ©ôи ŧɧịt̠ lớn không ngừng va chạm vào c̠úc̠ Ꮒσα mềm xốp, phát ra tiếng ‘òm ọp’ dâʍ đãиɠ, chất lỏng sền sệt màu trắng từ chỗ kết hợp của hai người rơi xuống mặt đất.
Mãi cho đến khi đυ. Trần Dịch tới ngất xỉu, Ngụy Triết Tích mới cảm thấy thỏa mãn dừng lại, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα Trần Dịch, theo động tác ©ôи ŧɧịt̠ lớn đi ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp không ngừng run rẩy chảy ra khỏi miệng da^ʍ.
Ngụy Triết Tích đỡ cơ thể mềm như bông của Trần Dịch lên, nghĩ thầm thật sự là quá sung sướиɠ, trước nay hắn chưa từng ȶᏂασ cái lỗ nào mà dâʍ đãиɠ đến như vậy, làm hắn thiếu chút nữa là không nỡ rút ©ôи ŧɧịt̠ mình ra khỏi cái miệng nhỏ ấm áp này.
Ma xui quỷ khiến, Ngụy Triết Tích bỗng nhiên nổi lên ý tưởng muốn nhìn xem cái c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ đã kẹp mình tới sảng kia có bộ dáng như thế nào, vì thế hắn đặt Trần Dịch lên mặt đất, nâng hai bắp đùi trắng bóng của anh lên, xem xét dưới háng anh.
Làn da của Trần Dịch vô cùng trắng, lông tóc trên người thưa thớt, dưới háng cũng không có quá nhiều lông, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hạ thể dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trần Dịch bày ra một loại vẻ đẹp mê người. Ngụy Triết Tích chán ghét nhìn thoáng qua ©ôи ŧɧịt̠ mềm như bún của Trần Dịch, tầm mắt dời đi, chú ý tới phía dưới ©ôи ŧɧịt̠ Trần Dịch lại có một cái động nho nhỏ không nên tồn tại trên cơ thể của đàn ông, hình dạng có chút giống với âʍ đa͙σ còn chưa phát dục của mấy bé gái 13 14 tuổi.
Ngụy Triết Tích vô cùng kinh ngạc, hắn duỗi một bàn tay chọc chọc bên cạnh lỗ nhỏ một chút, l*и non đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức phun ra lượng lớn nước da^ʍ. Tuy rằng Ngụy Triết Tích kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được, đây là một cái miệng nhỏ khác của Trần Dịch. Hắn dùng ngón tay cắm vào trong lỗ nhỏ, vừa mới cắm vào, lỗ l*и vẫn luôn trống rỗng bị xem nhẹ lập tức vội vàng cắn chặt ngón tay hắn, không ngừng co rút lại, muốn nuốt thứ đồ lạ đang xâm nhập này vào sâu bên trong.
Ngụy Triết Tích giống như là phát hiện ra một đại lục mới, dùng ngón tay nhợt nhạt thọc vào rút ra trong lỗ l*и vài cái, lỗ nhỏ không ngừng chảy nước, lúc ngón tay Ngụy Triết Tích tiến vào chỗ sâu bên trong, l*и non không chút do dự mυ'ŧ chặt ngón tay nghịch ngợm này, Ngụy Triết Tích dùng sức kéo một chút mới có thể rút tay ra khỏi lỗ l*и Trần Dịch.
Cái l*и nứиɠ dâʍ đãиɠ vội vàng lấy lòng, Ngụy Triết Tích hắn không khỏi cảm thán: “Còn cắn chặt hơn so với cái lỗ phía sau nữa.” Côи ŧɧịt̠ lớn dưới thân giống như là cảm nhận được lỗ l*и đói khát, vừa mới trải qua một trận cuồng phong bão táp trong c̠úc̠ Ꮒσα Trần Dịch, bây giờ lại cứng rắn đứng thẳng, tắp muốn ȶᏂασ vào trong cái l*и non đáng yêu dâʍ đãиɠ này.
Ngụy Triết Tích nâng đùi Trần Dịch lên, dùng ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn đáng sợ ôn nhu cọ xát bên ngoài cửa l*и Trần Dịch. Sau đó hơi dùng một chút lực, chỉ nghe thấy Trần Dịch đang hôn mê phát ra một tiếng rêи ɾỉ thống khổ, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đã chen vào trong cái lỗ nhỏ hẹp.
Nhưng cái l*и mềm này thật sự là quá chật chội, tuy rằng vẫn luôn phun nước da^ʍ khiến cho đầu ©ôи ŧɧịt̠ ngoài cửa động dễ chịu, nhưng cái lỗ này còn nhỏ hơn so với đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Ngụy Triết Tích, chỉ nhẹ nhàng cắm vào một chút như vậy thì đã rất khó để đi tiếp.
Bởi vì l*и non quá đáng yêu, Ngụy Triết Tích không nỡ đối xử thô bạo với nó giống như c̠úc̠ Ꮒσα đằng sau, hắn muốn chậm rãi đi vào, chính là bởi vì suy nghĩ như vậy, đầu ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vẫn bị chặn đứng ở vị trí nửa vời ngoài cửa l*и. Bữa tiệc lớn ngon miệng bày ra trước mắt, hắn lại không cách nào thống khoái hưởng dụng, loại cảm giác lơ lửng này giống như là có ngàn vạn con kiến đang bò cắn trong tim hắn, ngứa ngáy làm toàn thân Ngụy Triết Tích vô cùng khó chịu.
Ngụy Triết Tích không muốn ngược đãi chính mình nữa, lúc hắn đang tính toán muốn vọt một hơi vào trong, di động của hắn lại vang lên, là tiếng chuông mà hắn cố ý cài riêng cho cha già nhà mình, lúc này ông già gọi cho hắn, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Đại thiếu gia Ngụy Triết Tích không sợ trời không sợ đất, nhưng cha già trong nhà lại là khắc tinh duy nhất của hắn. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Ngụy Triết Tích mới rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi lỗ l*и, lấy di động ấn nút nghe máy.
Ông già đầu tiên là mắng Ngụy Triết Tích một trận xối xả, sau đó lại mệnh lệnh bảo hắn nhanh chóng về nhà.
Ngụy Triết Tích hung hăng quăng cái điện thoại đi, sau khi đã phát tiết xong, hắn lại không có cách cãi lời ông bố già, chỉ có thể nhặt quần áo lên mặc vào, sau đó cẩn thận tròng từng kiện quần áo lên cho Trần Dịch.
Một bên mặc quần áo, Ngụy Triết Tích còn chưa đã thèm mà nơi nơi ăn bớt ăn xén. Trần Dịch không những chỉ có c̠úc̠ Ꮒσα đυ. sướиɠ, lỗ l*и dâʍ đãиɠ, làn da trên người còn vô cùng trơn trượt mềm mại, khiến Ngụy Triết Tích yêu thích không buông tay. Lúc giúp Trần Dịch mặc quần áo, ©ôи ŧɧịt̠ lớn dưới háng Ngụy Triết Tích vẫn luôn cứng ngắc. Vừa mới phát hiện một cái lỗ l*и non mềm mê người như thế này, lại không thể kịp thời nhấm nháp, Ngụy Triết Tích dùng hết sự nhẫn nại mà mình có mới không đè Trần Dịch đang hôn mê không biết chuyện gì trên mặt đất đυ. một hiệp nữa.
Sau khi mặc quần áo cho Trần Dịch xong, Ngụy Triết Tích ôm Trần Dịch đi tới trong xe thể thao của hắn ở ngoài hẻm nhỏ, sau đó lái xe đi tới một khách sạn mà hắn quen thuộc. Hắn thuê một phòng hai người, sau đó đặt Trần Dịch lên chiếc giường mềm mại.
Sau khi làm xong tất cả, Ngụy Triết Tích vốn nên nhanh chóng rời khỏi, đi tới chỗ cha già ăn mắng. Nhưng lúc ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đoan trang treo đầy nước mắt của Trần Dịch, hắn lại ngoài ý muốn lâm vào say mê.
Cái cặp kính người già luôn đặt trên sống mũi của Trần Dịch không biết đã bị rớt chỗ nào rồi, tóc mái thật dày cũng mướt mồ hô bị Ngụy Triết Tích vuốt ra phía sau. Lần đầu tiên nhìn rõ được gương mặt của Trần Dịch, Ngụy Triết Tích mới phát hiện, Trần Dịch mà lúc trước mình luôn nghĩ là một ông già xấu xí, thế nhưng lại trẻ tuổi như vậy, còn có khuôn mặt tuấn tú như thế.
Hắn nhìn chằm chằm hai mắt nhắm chặt của Trần Dịch, cùng hàng mi dài theo hô hấp mà rung động, hắn duỗi tay lau đi giọt nước mắt chưa khô của anh. Bỗng nhiên, Trần Dịch giống như là trong lúc ngủ mơ bị dọa sợ, lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, theo bản năng cắn chặt đôi môi đỏ tươi.
Bộ dáng yếu ớt của Trần Dịch làm cho Ngụy Triết Tích bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc không nên xuất hiện trên người hắn, hắn thế nhưng lại đau lòng!
Hắn lắc đầu xua hết mớ cảm xúc lung tung rối loạn kia đi, thật sâu chăm chú nhìn người đang ngủ trên giường một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Trần Dịch một cái. Sau đó, hắn dán sát vào bên tai Trần Dịch, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: “Đĩ nhỏ dâʍ đãиɠ, nhớ không được chạy trốn đấy, chờ anh đây trở về lại hầu hạ em, nếu như anh quay lại mà không thấy em, anh đây nhất định sẽ đυ. chết em.”
Trong lúc ngủ mơ, Trần Dịch kêu rên một tiếng, Ngụy Triết Tích xem như là anh đã đồng ý rồi, trong lòng hắn nghĩ thầm, dù sao chính mình cũng sẽ trở về trước hừng đông, đĩ da^ʍ này bị mình ȶᏂασ tới mệt như vậy rồi, lúc đó chắc hẳn là vẫn chưa tỉnh lại. Vì thế Ngụy Triết Tích mang theo tâm trạng thoải mái mà sửa sang lại quần áo rồi rời đi.
…
Lúc tỉnh lại, Trần Dịch phát hiện chính mình đang nằm trên chiếc giường sạch sẽ trong khách sạn, hạ thân đau đớn tỏ rỏ tất cả chuyện đã xảy ra trên người anh, càng làm cho Trần Dịch tuyệt vọng khó chịu chính là, lỗ l*и của anh cũng cảm thấy nóng rát đau đớn.
Chẳng lẽ bí mật của anh đã bị phát hiện? Hơn nữa đối phương còn…
Trần Dịch cởϊ qυầи tây nhăn nhúm, bên trong không có mặc qυầи ɭóŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ trong c̠úc̠ Ꮒσα nhão nhão dính dính. Anh cúi đầu nhìn l*и non của mình, phát hiện cửa l*и có chút sưng đỏ, còn dâʍ đãиɠ mở rộng chảy nước da^ʍ ra ngoài.
Tình huống này đã thuyết minh tất cả, Trần Dịch tiện tay cầm gối đầu bên cạnh, giống như muốn hả giận mà quăng lên vách tường.
Sắc mặt anh xanh mét, nhưng anh là đàn ông, cho dù bị cưỡиɠ ɧϊếp cũng không thể giống đàn bà ôm đầu khóc rống. Anh chỉ có thể cắn răng nín nhịn, nhưng trong lòng lại có tiếng nói không ngừng chất vấn, những việc này tại sao lại xảy ra trên người anh, tại sao anh lại phải trải qua tất cả những chuyện thống khổ này? Trần Dịch hận không thể dùng dao thọc chết tên già đã cường bạo anh, lại hận không thể thọc chết chính mình, bị đàn ông xa lạ hϊếp da^ʍ như vậy mà vẫn còn có kɧoáı ©ảʍ, sau đó còn nói ra mấy câu nói dâʍ đãиɠ suồng sã như kia.
Tại sao chính mình lại có cơ thể mang đầy tội ác như thế này? Tại sao mình lại dâʍ đãиɠ như vậy?
Rõ ràng anh là một thầy giáo được người ta kính trọng, rõ ràng anh có thể có được cuộc sống tươi đẹp và tình yêu bình thản. Nhưng bởi vì cái cơ thể này, anh phải hứng chịu những gì? Bị một tên nhân viên chuyển phát nhanh dơ bẩn xấu xí cường bạo, bị phát hiện bí mật, ngay cả bộ phận đàn bà mà mình vẫn luôn chán ghét, coi là tội ác cũng đều bị người ta dùng đồ vật dơ vẩn thọc vào đùa bỡn.
Anh rất hận, rất đau khổ.
Đối phương đã phát hiện thân phận của anh, nếu anh báo cảnh sát, đối phương nhất định sẽ bởi vì buộc nóng nảy mà làm ra chuyện chó cùng rứt giậu, tiết lộ thân phận người song tính của anh ra ngoài. Nếu thân phận của anh bại lộ, bây giờ những thứ mà anh có cũng đều sẽ hóa thành bột mịn, hơn nữa còn trở thành trò cười.
Thày giáo được người tôn kính thế nhưng lại là một tên song tính dâʍ đãиɠ?
Chỉ cần nhắm mắt lại, Trần Dịch có thể tưởng tượng ra tình cảnh mình bị học sinh và đồng nghiệp cười nhạo.
Cuộc sống của anh đã sắp bị hủy, anh còn sống để làm gì nữa?
Trần Dịch cởi sạch quần áo trên người, ném xuống đất, vào phòng tắm tắm rửa. Anh dùng sức bôi sữa tắm cọ sạch cơ thể của mình, mãi cho đến khi làn da đã đỏ bừng mới bọc khăn tắm đi ra. Anh không muốn mặc bộ tây trang nhăn nhúm dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, nhưng anh lại càng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Rất rõ ràng, đây là do tên đàn ông đã cưỡиɠ ɧϊếp anh kia mang anh đến đây, hắn tùy thời sẽ quay lại, nếu tên đó dùng thân phận song tính uy hϊếp anh, anh tuyệt đối không có cách nào chống cự lại hắn, anh chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi.
Bên ngoài trời vẫn rất tối, Trần Dịch nhìn thời gian trên di động, rạng sáng ba giờ đêm.
Trần Dịch không muốn về nhà, cũng không muốn đi tới chỗ nào khác, trong lòng anh bây giờ chỉ tràn đầy sự tuyệt vọng và thống khổ đối với tương lai. Tuy rằng anh chỉ là một thầy giáo luôn chui đầu vào nghiên cứu, nhưng anh cũng biết được tên chuyển phát nhanh này không sợ việc sẽ biến thành tội phạm, sau khi hắn đã biết được nhược điểm lớn nhất của anh, sẽ làm ra chuyện gì với anh đây?
Là đòi lấy không có giới hạn, không chỉ là cơ thể anh, còn có tiền bạc của anh, tương lai của anh cứ như vậy bị phá hủy hoàn toàn.
Cơ thể Trần Dịch lơ lửng, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy dưới thân vẫn luôn nóng rát đau đớn, cái đầu cũng vô cùng đau nhức.
Giờ này mấy cửa hàng bên ngoài đều đã đóng cửa, đường cái một mảnh tiêu điều. Trần Dịch lang thang không có mục tiêu, không biết đã đi bao lâu mới quẹo vào một con đường, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tấm đèn led rực rỡ, anh che đôi mắt lại, hơn nửa ngày sau khi thích ứng với ánh sáng mới phát hiện đó là bảng đèn quảng cáo của một nhà hội sở.
Trần Dịch đờ đẫn nhìn bốn chữ to phía trên – – Phóng thích chính mình.
Làm sao mới có thể phóng thích chính mình?
Trần Dịch muốn biết đáp án này.
Đại não còn đang tự hỏi, hai chân Trần Dịch đã bước tới, đi vào cái hội sở kì quái này.
Hoàn toàn khác biệt với trang trí đơn sơ bên ngoài, diện tích bên trong rất lớn, có hai tầng, phong cách trang hoàng vô cùng thoải mái, thoạt nhìn giống như là một hội sở tư nhân xa hoa.
Có một nhân viên tiếp tân ưỡn một đôi vυ' bự đi tới, cô lộ ra nụ cười chuyên nghiệp làm người ta thoải mái, hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi anh muốn yêu cầu điều gì?”
Anh muốn gì? Trần Dịch cũng rất muốn biết.
Anh cười khổ một tiếng, trả lời: “Tôi muốn giải phóng chính mình.”
Nữ tiếp viên không cảm thấy kì quái đối với câu trả lời của Trần Dịch, cô khẽ cười, chỉ lên lầu nói với Trần Dịch: “Tiên sinh, mời đi theo tôi.”
Trần Dịch đi theo tiếp viên nữ lên lầu hai, lầu hai có mười mấy cái phòng nhỏ riêng biệt, cô gái mở ra một cửa phòng nhỏ, mùi đàn hương sâu kín lập tức tràn ra ngoài. Hương vị đàn hương làm cơ thể Trần Dịch thoáng có chút thả lỏng, sau đó anh dựa vào chỉ đạo của nữ tiếp viên, nằm trên cái giường gỗ trong phòng.
“Tiên sinh, ngài đã rất mệt mỏi, ngủ một giấc, mơ một giấc mơ đẹp đi…”
Nữ tiếp viên liên tục nói những câu rất khó hiểu, Trần Dịch không hiểu cô muốn làm ra trò gì, mà anh cũng không muốn hiểu, anh thật sự đã rất mệt, anh muốn nằm xuống nhắm mắt ngủ một giấc. Ngày mai, anh sẽ quên đi toàn bộ những chuyện không thoải mái kia.