“Em muốn báo danh tham gia hổ trợ cho đại hội thể thao mùa thu ?”
Cô giáo chủ nhiệm mới hỏi, đem tư liệu bên tay phải giấu giấu vào bên trong , cô vừa rồi mới nhìn bản tư liệu của Tiêu Trúc Vũ, trong đó có viết cô bị mắc bị căn bệnh - trí lực phát triển chậm.
“Vâng! Lão sư không phải nói các bạn học trong ban đều có thể hỗ trợ sao! Dùng cái mà chính mình am hiểu nhất để giúp đỡ.”
“Đúng là như vậy” cô cười hỏi: “Vậy em am hiểu về cái gì?”
“Vẽ tranh,em thích nhất là vẽ tranh!”
“Vẽ tranh rất tuyệt, có thể a, vậy ứng tuyển em vào vị trí trợ lí của ban tuyên truyền được không?”
“Cái gì gọi là trợ lý của ban tuyên truyền ạ?”
“Chính là sáng tạo biểu ngữ, ở đại hội thể thao mỗi lớp phải có những biểu ngữ đặc sắc được treo lên, nếu em thích vẽ tranh, vậy thì ở trên biểu ngữ của chúng ta , em hãy vẽ thật đẹp.”
“Vâng oa Vâng oa!” Tiêu Trúc Vũ hưng phấn gật đầu.
Chủ nhiệm lớp từ trong ngăn kéo lấy ra một phần biểu, giao cho cô: “Có thể thu thập một chút ý tưởng của các bạn cùng lớp , như vậy sẽ có nhiều linh cảm để vẻ, biểu ngữ ở chỗ lớp trưởng , nếu có chuyện gì khó khăn thì lúc nào cũng có thể đến hỏi cô .”
Tiêu Trúc Vũ không chịu nổi kích động, hai chân nhảy nhót lên, thật cẩn thận tiếp nhận: “Cảm ơn lão sư! Cảm ơn lão sư!”
“Không cần khách khí, phải vẽ thật đẹp nhé.”
“Vâng vâng em sẽ cố gắng!”
Cười vẫy vẫy tay nhìn cô rời đi, trong văn phòng dư lại mấy lão sư khác cùng cô nói: “Lâm lão sư, cô vừa tới có khả năng không biết,đứa trẻ kia có chút vấn đề.”
“Tôi biết, vừa rồi vừa xem tư liệu của em ấy, đã lâu chưa gặp qua học sinh cao trung nào có thể có hoạt bát như vậy, là một đứa trẻ ngoan.” cô cười nghiêng đầu, trên má lộ lúm đồng tiền làm cho những người khác cũng không biết phải nói gì thêm.
Chỉ là ngượng ngùng cười: “Lâm lão sư rất có tình yêu với học sinh nha.”
Tiêu Trúc Vũ ôm tư liệu nhảy nhót hướng vào phòng học, dào dạt vui sướиɠ ,đến ngay cả những người đi ngang qua nếu bắt gặp được biểu cảm này của cô, cũng sẽ không nhịn được mà mỉm cười theo .
Bạch Dương đứng ở trên hành lang cạnh cửa phòng học của cô, lưng dựa lan can, cánh tay chống bệ cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân hoạt bát bên tai, liếc mắt nhìn một cái, không biết còn tưởng rằng con thỏ nào đó bị nhốt trong l*иg sắt lâu ngày bỗng nhiên được thả tự do .có bao nhiêu vui sướиɠ mà lập tức chạy vụt đi.
Tiêu Trúc Vũ vốn là rất vui vẻ, kết quả khi nhìn thấy hắn liền không cao hứng được như vừa rồi nữa , bước cũng dần dần chậm lại.
Giống như một đứa trẻ phạm sai lầm , Bạch Dương mặt không biểu tình, hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay , cô dong dong dài dài hoạt động bước chân đi qua .
“Trong tay cầm cái gì.”
Tiêu Trúc Vũ vội vàng giơ lên cùng hắn chia sẻ: “Lão sư nói để tôi làm trợ lý trong ban tuyên truyền ! Vẽ biểu ngữ cho đại hội thể thao mùa thu! Bây giờ phải đi thu thập ý tưởng của các bạn họ.”
Tươi cười ngọt ngào như được ăn mật đường, khóe miệng sắp kéo đến bên tai rồi.
“Bởi vì cái này mà vui vẻ đến nhảy nhót như vậy ?” Bạch Dương không có ý tốt nhìn cô, đá vào cẳng chân cô, giày thể thao đạp mạnh vào da thịt, làm cô đau đớn cong người xuống.
“Xem ra là gần nhất tôi không đủ nỗ lực, cư nhiên còn để em đứng lên đi được.”
Tiêu Trúc Vũ dẩu miệng: “Nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.”
“Vậy đêm nay liền thử sẽ hiểu.”
“Tôi phải về phòng học, tôi còn phải hỏi ý tưởng của các bạn học.” cô đem đồ vật trong lòng ngực trở thành bảo vật, đây được xem là nhiệm vụ trọng đại đầu tiên trong nhân sinh của cô , cũng là lần đầu tiên được người khác tin tưởng đảm nhận một việc, giống như sấp giấy lòng mang là một văn kiện bí mật, nghiêm túc ôm chặt.
Bạch Dương không hé răng.
Tiêu Trúc Vũ chạy đến phòng học, đúng thời điểm sắp vào học , các bạn học đã tập hợp ở lớp không ít, châu đầu ghé tai nói chuyện vui cười .
Cô đứng ở đó, chân tay có chút luống cuống, nhìn bảng ý tưởng cho biểu ngực trong lòng ngực , do dự nhìn vào một nam sinh ngồi ở giữa lớp học, tiến lên, trong miệng ấp úng .
“Kia……”
Không được, muốn nói gì mới được.
Tiêu Trúc Vũ quay đầu nhìn lại người đang đứng ở hành lang, Bạch Dương đang châm một điếu thuốc, một bên thảnh thơi nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, gợi cảm hít mây nhả khói.
Mặt cô đã rối rắm nhăn thành một cái bánh quai chèo vị sữa bò .
“Cái kia, có thể hay không……”
“Ha ha ha.”các bạn học cùng bàn sau nói chuyện, nói chuyện với nhau thực huyên náo, người chung quanh thì dựng thẳng lỗ tai lên nghe bát quái, sau đó thì thấy bọn họ đánh mạnh lên bàn cười vang.
So với âm thanh tựa như ruồi bọ bay --vù vù-- của cô , thực mau đã bị lấn áp xuống.
“Có thể hay không.” Tiêu Trúc Vũ nỗ lực đem bảng biểu tiến lên, cong eo, mở miệng nói chuyện: “Hỗ trợ cái này ——”
“Ha ha ha ha thao!” Nam sinh đột nhiên đấm bàn cười to, Tiêu Trúc Vũ sợ tới mức vội lui ra phía sau.
Thịch thịch thịch!
Cửa phòng học vang lên thanh âm bị đấm đánh lên, đinh tai nhức óc kịch liệt .
Trong nháy mắt mọi người an tĩnh lại, nhìn lại trước cửa là nam sinh không dễ chọc kia , nắm tay chống vào khung cửa, ngón tay kẹp thuốc, kiêu ngạo đem thuốc bỏ vào trong miệng.
Tiêu Trúc Vũ cũng sợ hãi, cô muốn trở lại trên chỗ ngồi.
“Đem đồ vật trong cô ấy viết xuống ý tưởng.” Bạch Dương chỉ vào cô, thanh âm âm trầm không cho phép từ chối .
Người trong cả lớp lập tức hướng ánh mắt về phía cô,nhìn tua cười trên mặt của cô còn khó xem hơn khóc, giống như cô mới là bị bắt ép ghi chép kia.
“Viết từ trang thứ nhất, một đám viết, ai không viết thì từ cửa sổ nhảy xuống đi.”
Bọn họ không dám nói lời nào, cũng không ai dám từ cửa sổ lầu 4 nhảy xuống ngắm phong cảnh bên ngoài.
“Còn thất thần làm gì.” Bạch Dương cười như không cười, vờn quanh mặt mấy người trong lớp, lão sư đi đến cửa, sắc mặt cũng căng thẳng đứng thẳng ở kia không nhúc nhích, người này đã đem cửa phòng đóng lại rồi.
Tiêu Trúc Vũ cầm giấy, thật cẩn thận đưa cho từng người, lẩm bẩm nói: “Cái kia, giúp đỡ.”
“Có thể có thể.” Hắn chạy nhanh tiếp nhận: “Viết gì, gì a?”
“Đại hội thể thao mùa thu, lão sư nói, muốn thu thập một chút ý tưởng của các bạn trong lớp .” cô đứng ở kia cúi đầu, không bỏ được tự ti, thanh âm mềm ngọt lại uất ức.
“Được được.”
Hắn nhanh chóng lấy bút ra viết xuống những chữ to rồng bay phượng múa , sau đó nhanh chống truyền cho người phía sau.
Từ bàn đầu truyền theo thứ tự đến bàn cuối, trừ bỏ tiếng giấy bút cọ xát , thì ngay cả một tiếng ho khan cũng không có, mặc dù chuông học đã vang lên, cũng không ai lên tiếng nhắc nhớ.
Lão sư đứng ở cửa dựa hành lang lan can, ra vẻ không có việc gì cầm giáo án trong tay.
Thẳng đến khi người cuối cùng viết xong, cũng chỉ tốn hơn mười phút, Bạch Dương thấy cô ôm bảng biểu chứa chữ viết rậm rạp cười rộ lên, mới kẹp thuốc rời đi.
Người bị chặn ngoài cửa ngoài lão sư còn có Tô Hòa Mặc, thấy hắn đi rồi, mới vào phòng học, ngồi vào bàn.
“Bắt đầu học, đem sách mở ra a.” Lão sư gõ sách giáo khoa, --khụ-- hai tiếng.
Tiêu Trúc Vũ mở sách ra, bảng biểu được kẹp ở giữa sách,nhìn các ý tưởng của bạn học .
Trừ người đầu tiên viết có chút khác thì những người phía sau đều có cùng một câu trả lời, đủ các loại bút viết, viết xuống: Không có ý tưởng.
Không dám có ý tưởng.
Cứu cứu tôi.
Bạch Dương là ma quỷ.
……
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~