Dang Chân Đóng Phí Bảo Hộ

Chương 34: Chúng ta là đang đi hẹn hò

Buổi chiều thứ tư là một ngày nắng không dễ thấy trong mùa này.

Bạch Dương mang cô trốn học, mất hai giờ chạy xe mới đến được bờ biển.

Cô nhìn thấy bờ cát liền giống như con ngựa hoang thoát cương xuống xe liền hướng tới bờ biển mà chạy, hưng phấn chạy nhanh đến rối loạn nhịp thở , hoan hô nhảy nhót tinh lực tràn đầy kinh người.

Có lẽ bây giờ là thời gian trong giờ làm việc nên bờ biển có rất ít người, Bạch Dương không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, sóng biển dâng lên một đợt lại một đợt, dâng lên rồi rút lại, biến mất trên bờ cát, cô dùng chân thật cẩn thận thử thăm dò mép bờ biển, mỗi khi bọt sóng sắp đánh tới thời điểm, liền vội vàng lui ra sau trốn.

Chờ đến sóng thối lui, lại chạy về phía trước chạy, chơi vui vẻ vô cùng.

Muốn làm cô vui vẻ rất đơn giản, ăn bữa cơm là được, nhưng Bạch Dương cũng rất ít khi được nhìn thấy biểu hiện thoải mái mừng rỡ giống như một đứa trẻ này của cô , ít nhất không giống như ngày thường nghẹn khí, làm túi trút giận.

“Chơi vui sao?”

“Chơi vui! Rất rất rất vui!” cô vang dội trả lời, trên người mặc đồng phucc, dào dạt ngây ngô, dưới ánh mặt trời non nớt vô cùng.

So sánh với vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Bạch Dương tựa như một người cha mang hài tửđi chơi vậy thấy cô ấu trĩ, bồi cô đi chơi xong này mấy km bờ cát, kiên nhẫn đợi cô tiêu hao thể lực.

Tiêu Trúc Vũ muốn cởi giày đi vào trong biển mặt một chút, liền bị hắn bóp mặt, dùng nụ cười ôn nhu lời nói nói ra đều rất dọa người nói.

“Em có thể thử xem, dám làm như vậy, nào chỉ chân trước vừa bước vào, liền đem chân đó đánh tàn phế.”

“Người xấu!”

“Lặp lại lần nữa?” Tươi cười trên mặt lập tức biến mất, Bạch Dương niết đau mặt cô, âm điệu cất cao: “Tôi mang êm đi xem biển, còn chưa nhận được lời cảm ơn nào của em,còn bị mắng là người xấu? Tiêu Trúc Vũ, em mẹ nó hậtt là vết thương lành quên đau a, có phải lời tôi nói em đều xem là gió thoảng bên tai phải không!”

“Ô đau, đau.” cô nháy mắt ủy khuất, sắc mặt biến đổi thật nhanh, niết mặt bánh bao ép kéo sáng trái làm đầu cô buộc phải quay theo, khóe miệng cũng vì bị kéo má mà mở ra, mời người chà đạp, dù là hắn hay bất cứ người đàn ông nào có tâm tư không tốt dù chỉ một chút , khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng không kìm được mà muốn chà đạp một phen!

“Nhớ cho kỹ,em là người của tôi, vô luận ai nói với em là tôi không tốt cũng không cho phép tin, phải vĩnh vĩnh viễn viễn đứng ở bên này tôi!”

Da mặt cô giống như sắp bị kéo ra, đau ứa ra nước mắt: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

“Em là người của ai ?” Bạch Dương đứng đắn nghiêm túc hỏi.

“Cậu, ô người của cậu.”

“Cho lớn tiếng chút cho tôi!”

“Ô a đau, đau, người của cậu! Là người của cậu.”

“Tôi là ai? Tên cũng phải nói ra.”

“Bạch Dương!”

“Noia liền với nhau i,em là đồ ngu ngốc sao!”

Nước mắt cô đứt quãng rơi xuống, hai tay ôm lấy cánh tay hắn--- ô ô---: “Tôi là người của Bạch Dương, là của Bạch Dương , tôi là người của Bạch Dương .”

Bạch Dương cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, chính mình cũng không phát hiện vẻ mặt hưng phấn tươi cười thoạt nhìn có bao nhiêu đáng sợ, mặt lộ vẻ si sắc,ngũ quan hung ác đột nhiên chuyển biến ôn nhu.

Chờ hắn buông ra, Tiêu Trúc Vũ che lại má trái xoa xoa nắn xoa, ủy khuất dùng cánh tay cọ xát nước mắt cùng nước mũi đã chảy xuống.

“Nhớ kỹ vừa rồi lời nói, dám can đảm để tôi phát hiện em phản bội tôi, sẽ cho em biết thế nào goi là chết không thấy xác.”

“Vậy còn cậu?” cô nhỏ giọng Ngô nông mềm giọng, ngu si chi khí, ngây thơ chất phác.

Bạch Dương nao nao.

“Không có người tin tưởng tôi, nãi nãi cũng không tin tôi, tôi nói tôi không trộm tiền, bà cũng đánh tôi.”

“Ngốc tử.”

Tiêu Trúc Vũ vừa muốn phản bác, hắn vươn tay ấn đầu cô xuống ngực mình , vốn là lùn hơn hắn cả một đầu, bị ép đến nổi thân đứng không thẳng , hướng vào trong lòng ngực hắn dựa vào, dán ở bờ ngực cứng rắn ,dây áo hoodie còn đυ.ng trúng cái mũi của cô.

“Có tôi ở đây , không ai dám không tin em.”

“Nhưng tôi không phải ngốc tử, tôi thật sự không phải!”

“Ngốc tử là khen ý tứ người , tôi là đang khen em.”

“Tôi mới không tin !”

Ánh mắt Bạch Dương sắc bén trừng, cô sợ tới mức vội vội vàng vàng sửa miệng: “Tôi tin cậu, tôi tin.”

Gương mặt kia giống như là diễn viên hát kinh kịch vậy,biến sắc thay đổi cảm xúc chỉ trong nháy, âm tình bất định dọa người.

“Bồi em đi trong chốc lát nữa, không phải muốn nhìn biển sao, hôm nay để em xem cái đủ.” Bạch Dương dắt lấy cánh tay nhỏ gầy mềm không xương đi về phía trước .

Gió biển ầm vang rót vào tai, thổi đến làm hai sợi dây mũ áo hoodie hai không ngừng ở trước ngực hắn vung loạn, hầu kết rõ ràng, tóc ngắn xoã tung bị giớ thổi làm từng sợi tóc lên dựng đứng..

Phía tây mặt trời sắp lặn, trên mặt biển tựa như được nạm lên một lớp vàng, sườn mặt gầy cương ngạnh tuấn lãng cũng như được chiếu rọi kim quang, từng sợi tóc màu đen cũng được tà dương chiếu sáng hắn, cảm giác không chân thật.

Khóe miệng Bạch Dương như ẩn như hiện tia cười, nắm tay cô, quay đầu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, vóc dáng cao lớn ngăn trở hết ánh sáng vốn dĩ nên chiếu vào trên người cô.

“Tiêu Trúc Vũ, em biết hẹn hò là cái gì không?”

Cô nghiêm túc lắc đầu: “Không biết, là cái gì?”

“Chính là như bây giờ.”

Bạch Dương giơ lên mười ngón tay giao nhau của hai người , lòng bàn tay dán lòng bàn tay. Cúi đầu cười nhạt: “Chúng ta, bây giờ đang hẹn hò.”

Tiêu Trúc Vũ nhìn kỹ tay hai người, giật giật chính mình so với tay hắn của hắn thì tay cô nhỏ hơn nửa ngón tay, phát hiện tay hắn thật lớn, hơn nữa cũng thon dài xinh đẹp.

“Nhưng mà, chúng ta rõ ràng là trốn học.”

“Lại nói loại từ ngữ phá hư bầu không khí này,đánh rách miệng em.”

Cô chu môi thủy nhuận như thạch trái cây , bĩu môi ---nga--- một tiếng.

Có lẽ thình lình nảy ra ý, muốn nói chút lời âu yếm nên cảm giác có chút khẩn trương, cũng bị bầu không khí không hòa hợp này lăn lộn hoàn toàn mất sạch.

Từ sau khi đi bờ biển, cô đi học cũng chỉ làm bộ làm tịch nghe cho xong, chỉ cầm bút vẽ tranh lên vở , muốn đem biển lúc hoàng hôn trong trí nhớ của mình mà vẽ ra .

Nhưng không có đủ mọi màu sắc thuốc màu, cô dùng bút bi đen trắng cũng chỉ vẽ ra được mấy đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo , dùng nét cong lượn sóng để biểu đạt cho sóng biển, vòng tròn không quy được tròn là mặt trời , hai điều này vẽ ra một bức tranh hoàng hôn, vừa xấu lại vừa khó coi.

Sang sớm Tô Hòa Mặc đã đến trường , người thường xuyên đến trễ nay phá lệ thừa dịp khi buổi học còn chưabắt đầu liền tới, chính là đem thuốc cho cô uống còn dạy cô vẽ tranh.

Rốt cuộc cũng thu nhận ngốc tử to gan lớn mật dám trộm nửa hộp thuốc lá của Bạch Dương làm qua ra mắt cho hắn này.

“Không có thuốc màu, cô dùng này cọ màu vẽ cũng tạm chấp nhận một chút, nhớ rõ giấu ở trong ngăn kéo đừng để Bạch Dương phát hiện.”

Tô Hòa Mặc cho cô một hộp bút màu nước vẫn còn mới tinh, Tiêu Trúc Vũ kinh hỉ ôm, cảm kích nhảy dựng lên: “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Tươi cười tươi tắn vui vẻ cũng lây nhiễm làm hắn khẽ cười theo.

“Nói cho tôi biết,sao cô lại muốn học vẽ tranh như vậy a?”

“Lão sư nói, mùa thu tổ chức đại hội thể thao, các bạn học có thể hỗ trợ, tôi cũng muốn hỗ trợ, tôi muốn vẽ tranh, hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi có thể tham hoạt động gia trong ban , trước kia đều không có người nguyện ý gia nhập cùng làm với tôi.”

Cô thật cẩn thận mở đóng gói cọ màu ra, đem những cây bút không đáng bao nhiêu tiền coi như trân bảo, đoan trang cầm bút hướng lên trên giấy bôi vẽ.

Tô Hòa Mặc trong lòng một trận chua xót, hắn trước kia cũng bởi vì cô là ngốc tử cho nên bài xích cô, đem chuyện từng thích qua cô coi như chuyện đáng xấu hổ.

Nhưng hiện tại,trong ban có người nguyện ý tiếp nhận cô , trong ban không ai dám lại giễu cợt cô nguyên nhân là gì?

Bạch Dương sao?

Hình như là vậy.

Loại tư vị hối tiếc này thật không dễ chịu, Tô Hòa Mặc luôn muốn lại làm một chút gì đó , muốn vượt qua cả những việc mà Bạch Dương chấp nhận trả giá vì cô.

—————————————— nhìn không thấy oán niệm của toi

Bạch Dương: Đáng chết du͙© vọиɠ muốn phân thắng bại lại bốc cháy lên rồi !!