Edit : Hannah
Phương Thần rất muốn tự đào hố chôn mình, thật không có mặt mũi gặp người khác..
Lúc đi ra ngoài mặt ửng hồng, trên cổ có dấu vết rõ ràng, ngoài lời bọn họ nói vừa rồi, tuy rằng người khác không tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra .
Lúc Phương Thần đi ra ngoài, mọi người đã đặt sẵn vỉ nướng , đồ ăn cũng xiên que, thấy cậu đi ra ngoài thì cố ý giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phương Thần nói: “Tôi không ăn nữa.” cậu có chút buồn bực, hôm nay thật sự quên mời bọn họ đến nhà ăn cơm.
“Ừ.” Mọi người có thể hiểu.
Phương Thần mặt lại đỏ bừng.
Trở lại nhà, trùm chăn bông lên đầu, muốn khóc không ra nước mắt, nghĩ đến đây thật sự là xấu hổ.
Một lúc sau, Bắc Minh Huy buồn cười mở ra chăn bông: "Em không nóng sao?"
"Không, anh đưa cho em cái chăn."
Chiếc chăn bông đã bị lấy đi, nhưng ngay sau đó một cơ thể nóng bỏng ập đến.
Phương Thần cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
"Ngủ."
Phương Thần trốn như cá, đùa lại thôi, cậu không chịu nổi.
Ngay sau đó Bắc Minh Huy nói: "Không làm gì? Trừ khi em muốn."
Phương Thần: “Vậy thì anh phải giữ lời.” Cẩn thận trở lại giường, vừa rồi thể chất và tình cảm đã kiệt quệ, hiện tại phải điều chỉnh một chút.
Ngay sau đó cậu chìm vào giấc ngủ, và tiếng thở đều đều của cậu vang lên từ căn phòng.
Bắc Minh Huy nhìn thấy cậu thật sự ngủ say bên cạnh không nghi ngờ gì, lòng anh ngứa ngáy.
Đột nhiên vòng tay của Bắc Minh Huy vang lên, là phụ cận gọi tới.
Anh nhặt nó lên, và tiếp cuộc gọi, mọi người há hốc mồm, như thể họ đã nhìn thấy một điều gì đó vô cùng khó tin!
Bắc Minh Huy nhanh chóng mặc áo khoác vào, nhưng quần áo xộc xệch, mái tóc đẹp trai, ánh mắt thỏa mãn khiến anh vừa muốn vừa mạnh.
Vẻ mặt sau sự kiện này khiến các nhà lãnh đạo quân đội bị sốc.
“ có chuyện gì vậy?” Bắc Minh Huy vẫn nói giọng điệu bình thường, nghe xong ai cũng không khỏi run lên, chẳng lẽ có chuyện quấy rầy anh.
Tốt nhất nên kể ra chuyện nghiêm trọng, nếu không thì chết chắc.
Vị phụ tá hành động ngược gió, người thứ nhất muốn ném nồi ra ngoài nói: “Bọn họ ép tôi.” Nguyên soái phải tin tưởng hắn.
Những người còn lại: “Chúng ta chủ yếu muốn tìm Phương Thần.” Liên lạc không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh.
Bắc Minh Huy nói: "Làm sao vậy?"
“Có một hạt giống sắp tuyệt chủng. Tôi muốn nhờ anh ấy kích hoạt nó.” Vì tài năng của thế hệ cũ đã héo tàn, thế hệ mới vẫn chưa tìm được.
Đặc biệt là sức mạnh thực vật rất khan hiếm, Phương Thần là một thiên tài được biết đến, đó là lý do tại sao một vài ông chủ lớn đã đe dọa phụ tá gửi lời mời liên lạc này.
"Hạt giống gì?"
"Vàng độc."
Bắc Minh Huy nhíu mày nghe: “Nguy hiểm quá.” Vàng độc giống hệt như kim loại, kỳ thực trên cây bị hồ hóa, hình dạng không đều, màu vàng, rất độc, một gam nọc độc có thể gây ngộ độc cho người lớn.
Vàng độc là loại thuốc quan trọng nhất cho sự phát triển của tư thế giữa các vì sao chống lại bệnh dị ứng.
Bây giờ tinh tú phức tạp, khi phi thuyền đi vào Tinh Hải sẽ càng có nhiều khí phức tạp, phi công một khi bị dị ứng sẽ ảnh hưởng đến an toàn của toàn bộ phi thuyền, cho nên lượng vàng độc hiếm có từ lâu đã được bảo vệ.
Với sự cố gắng của mấy thế hệ, người ta nói rằng số lượng sẽ ngày càng nhiều hơn, làm sao nó có thể đứng trên bờ vực tuyệt chủng được.
"Hạt giống hầu như không độc hại, xin vui lòng, hiện tại gần như hết hàng."
"Vậy thì ra ngoài tìm đi. Tinh Hải rộng lớn, lúc nào cũng có mấy hành tinh dồi dào" Như cá mận, là món ăn xa xỉ ở Mông Hoa Tinh, ở đây tràn ngập, may mà cá ngon bán đi hoặc bạn phải tốn rất nhiều tiền để mua nó.
“Hiện tại tôi không tìm được.” Ông chủ thập phần nói: “Một phần lớn hạt giống vàng đen trong phòng thí nghiệm thứ ba của chúng tôi đã bị vô hiệu hóa. Bây giờ chỉ có Phương Thần mới có thể cứu được.” Chính vì vậy họ mới lo lắng như vậy.
Nếu hạt giống này mất hoàn toàn sức sống và không tìm được cây thay thế thì sẽ bị tổn thất rất lớn.
Bắc Minh Huy nói: “Các ngươi mang theo hạt giống đến đây. Có điều, chỉ cần một người tới, làm xong liền nhanh chóng rời đi.” Đừng quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.
Khi ông chủ của phòng thí nghiệm thứ ba nghe về điều này, ông ấy nói: "Được rồi."
Liên lạc nhanh chóng bị tắt.
Khi họ đến Hoang Tinh, tự nhiên có phi thuyền tư nhân của quân đội đưa họ đến đó.
Bắc Minh Huy nói chuyện Phương Thần cũng không ngủ được, một lúc sau mới tỉnh lại, nói: "Vừa rồi anh nói chuyện với ai."
Bắc Minh Huy nói với cậu chuyện kích hoạt hạt giống.
Phương Thần nói: "Ồ."
“ Giận sao?” Bắc Minh Huy có chút không rõ quyết định của mình.
Phương Thần nói: “Anh đã hứa với họ rồi, em còn có thể làm gì nữa?” Cậu không thể để anh mất mặt được.
Phương Thần cấp 5, cậu cũng không có dọn dẹp hạt giống nhiều lắm, cho nên mới giúp phòng thí nghiệm một hồi!
Bắc Minh Huy nói: "Tuyệt!"
Phương Thần có chút tự phụ, chỉ là không chịu được người khác khen ngợi.
Bắc Minh Huy cười nhẹ.
Ngày hôm sau , ông chủ của phòng thí nghiệm thứ ba thực hiện một chuyến đi đặc biệt.
Nhìn thấy Phương Thần xa xa, anh liền vươn tay tỏ vẻ ân cần ...
Bởi vì lần thanh tẩy này, quân đội rất coi trọng, để cho Phương Thần hoàn thành thanh tẩy trên phi thuyền, trên phi thuyền bọn họ có đầy đủ thiết bị thí nghiệm, càng thuận tiện cho những thứ bọn họ cần.
Ông chủ nhìn thấy Phương Thần, liền cảm thấy con ngươi khϊếp sợ, nói: "Anh đã cấp bao nhiêu ."
"Cấp năm."
Khi ông chủ nhìn Phương Thần hai mắt sáng ngời, Bắc Minh Huy cũng có chút kinh ngạc.
Cho dù là cấp 3 rất tốt, cấp 4 nhất định là hiếm, cấp 5 cũng có, nhưng ngay cả trong quân đội cũng rất ít.
Hơn nữa, cậu là một dị năng thực vật hiếm có
“Anh tới quân đội của chúng ta gia nhập, cho anh quản lý một phòng thí nghiệm là không có vấn đề.” Họ rất cao.
Bắc Minh Huy trực tiếp siết chặt eo Phương Thần nói: “Không được, phải sinh Bảo bối, không có thời gian.” Sau đó liền cảnh cáo hắn.
Phương Thần hung tợn trừng anh một cái: "Đừng nghe anh ấy nói nhảm."
Anh chàng to con mắt lập tức sáng lên, nói: “Đúng vậy, là do tôi chưa suy nghĩ thấu đáo. Đời tư của người trẻ tuổi cũng là quan trọng nhất.” Sau đó nhìn về phía Bắc Minh Huy. Nếu cậu kết hôn với nguyên soái , đó vậy cũng được coi là người phe mình.
Vừa bước vào Hoang Tinh, hắn liền phát hiện không khí ở đây rất trong lành, năng lực dễ dàng như vậy, thật sự là dùng để tẩy hoa quả, thật là lãng phí!
Phương Thần nhìn lướt qua hạt giống vàng đen này, rất giống với quả niên quả mà cậu đã tẩy sạch trước đó, thật là gian xảo, nhìn vào bên trong hạt giống, cậu phát hiện chỉ còn lại một chút hoạt lực yếu ớt.
Phương Thần phải thanh tẩy ngay mới được.
Họ thấy cậu cầm hạt giống trong tay, hạt giống ngay sau đó đã bị đình chỉ, sau đó ánh sáng liên tục chiếu từ lòng bàn tay của Phương Thần đến hạt giống.
Mặc dù tinh chế trong ống nghiệm an toàn hơn tinh chế bên ngoài, nhưng loại hạt này chứa đầy các tế bào ăn mòn.
Phương Thần vẫn nghiêm túc.
Lần đầu tiên Bắc Minh Huy nhìn thấy cậu thanh tẩy hạt, rất muốn bế người về phòng ngay tại chỗ.