Chạy Trốn Tới Hoang Tinh Sau, Ta Phát Hiện Chính Mình Mang Thai

Chương 73 : Thật muốn chết

Edit : Hannah

Bắc Minh Huy nghe được cười thầm, Phương Thần có chút khó chịu nhìn chằm chằm anh: "Anh cười cái gì."

Bắc Minh Huy nói: "Vẫn là ở phòng khách."

Phương Thần đột nhiên nghĩ đến câu nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ của mình ở phòng khách, đột nhiên như mèo mắc đuôi, nói: "Vậy thì trở về phòng nói chuyện đi, dù sao cũng là quốc sự ,không tốt khi bị người khác nghe thấy! "

Bắc Minh Huy nhìn cậu một cái, nói: "Em thật là áy náy."

Phương Thần: ...

Vừa vào đến phòng, Bắc Minh Huy liền ấn cậu vào tường nói: “Em muốn nghe cái gì?” Hơi thở nóng rực phả vào mặt.

Phương Thần tim đập thình thịch, môi quét qua vành tai, có cảm giác tê rần, ngứa và tê dại.

Phương Thần hai mắt bị anh ép ra nước, nói: “Anh cách xa em một chút ?” Hai người thân thiết như vậy làm gì, hơn nữa mỗi lần đến gần Bắc Minh Huy, trái tim cậu đều kỳ quái, Bắc Minh Huy là sói đội lốt cừu, biết hết mọi chuyện, cố ý tiếp cận cậu.

Bắc Minh Huy bất động thanh sắc nói: "Anh đang nói đến sự kiện quốc gia, người khác nghe được thì phải làm sao?"

"Vậy em cũng không nghe nữa?"

Bắc Minh Huy nói: "Em cũng không phải người ngoài." Sau đó hôn lên má cậu, Phương Thần nhẹ run lên, Bắc Minh Huy cười nhạo cậu hiện tại đã sợ hãi, còn sống chặn cửa: " Em không muốn sao , thưa phu nhân Nguyên soái? ”Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.

Phương Thần đại não hỗn loạn như hồ dán, thậm chí cậu còn không nhớ được mình đã dùng tay đặt lên eo của anh khi nào.

Chỉ là cậu vững vàng bị giam cầm trong vòng tay.

Nam nhân phương diện này thật sự có tài, Bắc Minh Huy tuy rằng trầm mặc cao quý, nhưng nếu như bị khơi lên hứng thú, so với bất luận kẻ nào đều khó đỡ hơn.

Bắc Minh Huy ở ngay tại lỗ tai Phương Thần không ngừng nói, nhiệt độ phả vào người của cậu , ai có thể chuyên tâm nghe nội dung.

Cậu mơ hồ nghe , nguyên lai nhà họ Gu thật ra chỉ là một cái vỏ bù nhìn, người đứng sau thật sự là Hoa gia, quý phi Liên Bang, điều mỉa mai hơn nữa là mấy năm gần đây anh ta liên tục được chọn là nhà từ thiện vĩ đại. . Danh tiếng tốt trên các vì sao.

Dùng rửa tiền từ thiện , nhân tiện che giấu bản thân, nếu không phải bị đào sâu, hắn thật sự sẽ bỏ chạy.

Quân đội đã nằm im trong một thời gian dài và đã thu thập được rất nhiều bằng chứng.

Khi tiến hành bắt người, không biết tin tức rò rỉ ở đâu, nhưng đã biết trước.

Bọn hắn trốn thoát, quân đội tìm Bắc Minh Huy, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, tên này cũng biết mình rất có tội.

Cuối cùng, hắn ta thực sự không thể trốn thoát và tự nổ tung chính mình.

Rõ ràng đều là chuyện nghiêm túc, nhưng giọng điệu của Bắc Minh Huy giống như đang tán tỉnh, Phương Thần đỏ bừng cả mặt.

Bắc Minh Huy buông cậu ra, nói: "A, sao em lại đỏ mặt?"

Phương Thần ghét bỏ anh cố ý hỏi, trừng anh một cái.

Bắc Minh Huy nói: "Em còn tức giận?"

Phương Thần nói đúng cũng không được, nói sai cũng không xong, đứng một hồi cũng không biết làm sao!

Bắc Minh Huy bất giác dễ dàng cởi cúc áo của cậu: "Anh sẽ bù lần trước."

Phương Thần nhìn anh.

Bắc Minh Huy vẫn luôn đẹp trai, nhưng nụ cười trong mắt anh thật sự rất đẹp.

Phương Thần vốn là một cậu nhan khống, không thể cầm lòng được.

Cậu vẫn muốn chống lại tinh thần, nhưng cơ thể cậu đã đầu hàng sớm.

Bắc Minh Huy cũng cởϊ áσ khoác, bộ dáng hoàn mỹ quá , cần cơ ngực có cơ ngực, cơ bụng cùng cơ bụng, bộ dáng cơ bắp săn chắc, xinh đẹp chảy nước miếng.

Phương Thần nhìn chính mình, cậu rõ ràng là nam nhân, mà cái gì cũng không có.

Cậu đại khái muốn sờ sờ cơ bắp Bắc Minh Huy , có thể thấy được, Bắc Minh Huy cười nói: “Tiểu biếи ŧɦái.” Sau đó thu tay lại để cho cậu sờ ngực.

Phương Thần mở to hai mắt, cảm ứng quá tốt, không khỏi trượt một cái.

Bắc Minh Huy khịt mũi, nắm lấy Phương Thần, tức giận nói: "Nếu em lại động thủ, anh sẽ ăn thịt em."

Phương Thần thu tay về, nhắm mắt không nhìn anh.

Bắc Minh Huy thân thể như có ma lực, luôn luôn làm cho cậu điên cuồng không giải thích được, hẳn là có độc.

Ngay khi cả hai chuẩn bị yêu nhau thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Cậu chủ, tôi vào được không?” Giọng Phương Duy truyền đến.

Hắn là con thứ của Phương gia huynh đệ, Phương Thần vẫn luôn muốn luyện thành cánh tay phải của cậu, sau này nếu có thể một mình cậu cũng không mệt.

Phương Duy hầu như ngày nào cũng báo cáo với cậu, giữa thanh thiên bạch nhật, Phương Thần thường không quá để ý, để cậu mở cửa đi thẳng vào.

Phương Thần lúc này mới lo lắng nói: "Không ... anh còn có chuyện khác." Nếu lúc này đẩy cửa bước vào, nhất định sẽ nhìn thấy hai người quần áo xốc xếch. Đến lúc đó Bắc Minh Huy sẽ đầy mồm ăn vạ với cậu.

“Ồ.” Phương Duy là một người đàn ông rất khéo léo, cũng không có nhiều lời để nói: “Vậy thì em đi đây."

Cậu đã sớm nghe thấy tiếng giẫm lên sàn gỗ bước đi, Phương Thần mới yên tâm.

Bị ngắt lời như vậy, Phương Thần bừng tỉnh muốn chạy, trên đầu liền có một con dao, nhưng lửa của Bắc Minh Huy đã khơi lên, muốn chạy nhưng không được, nhanh chóng bị tóm lại.

Sau đó, cậu được ăn và được lau sạch sẽ, và căn phòng đầy nhiệt.

...

Ký ức về Phương Thần lần trước bị ăn đã lâu, Bắc Minh Huy lại mang theo dư vị cẩn thận .

Cậu lúc này đang nằm trên giường, eo bị ôm chặt chết trong vòng tay anh, không dám cử động vì sợ làm cho Bắc Minh Huy cảm giác được.

Phương Thần không có mặt mũi nào gặp người, câj mong mỏi xương sống, nhưng thật ra, chỉ cần đàn ông cảm thấy tốt thì nói gì cũng được.

Bây giờ cậu tỉnh dậy và không có tìиɧ ɖu͙©.

Dây dưa vào cùng một người hai kiếp, cậu cũng vô vọng.

Nhưng mà giàu có đẹp trai cấp này đuổi theo, anh cũng không tệ, thật sự không nhịn được.

Ngay sau đó Bắc Minh Huy đứng dậy nói: “Em muốn ăn gì?” Giọng anh khàn khàn, rất gợi cảm.

Phương Thần mơ hồ nói: "Cái gì cũng sẽ được."

Bắc Minh Huy đứng dậy, thu tay về, trên mặt in cậu một nụ hôn.

Khá sảng khoái sau đó, Phương Thần chờ anh rời đi, tự mình đi vào phòng tắm, muốn dọn những thứ bên trong ra ngoài, lại phát hiện mình ăn sạch sẽ.

Tài năng quái quỷ gì thế này?

Phương Thần nước da từ đỏ thành đen, hẳn là ... Không phải cậu sẽ mang thai chứ?

Vừa rồi họ không có biện pháp bảo vệ nào.

Phương Thần cảm giác như bị sét đánh.

Sau khi thay quần áo, không quan tâm đến việc che giấu hickey trên cổ, cậu lập tức mở chiếc vòng ra và bắt đầu tìm kiếm.

Cậu được biết trên mạng rằng một người như cậu cấy túi mang thai chắc chắn có cơ hội thai, nhưng cơ hội không lớn.

Cậu không hề thoải mái chút nào.

Cơ hội không lớn, cậu sinh ra Phương Tiểu Bảo như thế nào, chỉ có cùng Bắc Minh Huy làm một lần.

Cậu có khả năng tinh lọc hạt giống, đối với người khác là cơ hội một phần trăm, còn đối với cậu là một trăm phần trăm.

Thật muốn chết.

Phương Thần tìm đến Bắc Minh Huy tính sổ.

Lao tới trước mặt anh.

Bắc Minh Huy đích thân nấu cơm vừa tắt lửa, nhìn cậu nhướng mày: “Anh bị em lừa, không phải rất có khí lực sao?” Anh biết vừa rồi anh không nên mềm lòng!

“Nếu em có thai thì sao?” Cậu hét lên.

Đột nhiên, một tiếng động lạ truyền đến.

Phương Thần cứng đờ tại chỗ, Bắc Minh Huy mở cửa phòng bếp, bên ngoài rất nhiều người đứng, ba người Phương gia, Tề gia huynh đệ, Phương Tiểu Bảo cùng Dịch Thiên liếc mắt nhìn bên ngoài, đầy mặt sốc, đây là một tin lớn.

Dịch Thiên cũng giơ ngón tay cái lên với Phương Thần.

Phương Thần còn không có để ý, có nhiều người như vậy.

Phương Duy khô khan nói: "Cậu chủ, tôi vốn là muốn nhắc nhở cậu bữa tiệc tối hôm nay, tất cả mọi người đều ở đây."

Phương Tiểu Bảo liếc mắt nhìn ba ba, nhất thời đối với ba ba làm cho bầu không khí căng thẳng sợ hãi, không dám nói chuyện.

Bắc Minh Huy là duy nhất còn tại hiện trường bình tĩnh , Phương Thần nghi ngờ nam nhân này da mặt dày hơn tường thành, anh thật sự nói: "Em mang thai sẽ sinh." Nếu có, amh sẽ bù đắp cho cậu .

Bắc Minh Huy cũng suýt chút nữa quên mất thể chất đặc biệt của cậu được cấy vào trong túi thai, lúc này mới nghĩ đến có chút hưng phấn, có thể nhét thêm một chút để đứa trẻ rơi vào trong túi thai an toàn hơn.

Cậu nhóc nhà họ chạy lại ôm đùi nói: “Ba ơi, con chăm sóc cho ba và em trai. .

Phương Thần nói: "Không nhất định."

Bắc Minh Huy nháy mắt muốn biến câu nghi vấn thành câu khẳng định, khóe miệng nhếch lên một vòng cung không thể giải thích được.

“Em đi ăn cơm đi, chúng ta còn có việc phải làm.” Bắc Minh Huy nói.

Những người này đều ngưỡng mộ anh.

Anh có một mục tiêu, anh có khả năng hành động, và anh là một người đàn ông thực sự.

Sau đó những người bên ngoài nhanh chóng giải tán.

Sau khi mọi người rời đi, Phương Thần tức giận nói: “Các người đang nói nhảm gì vậy.” Cậu hoàn toàn bị lu mờ, giọng nói càng trầm hơn!

Đó là một mất mát lớn.

Nó không được tính nếu cậu bị ăn thịt, và có nguy cơ mang thai cao, chỉ để thèm muốn vẻ đẹp nhất thời của anh.

Bắc Minh Huy nói: "Đói bụng, ăn đi."

"Em sẽ không ăn."

"Còn có những thứ khác sau bữa tối."

Phương Thần lập tức cảnh giác: "Ai muốn cùng anh có chuyện khác. Anh không phải của là gì của em, vừa rồi người lớn giúp đỡ lẫn nhau. Chỉ một lần, loại chuyện này, đừng để trong lòng."

Bắc Minh Huy giễu cợt nói: "Em muốn chọc tức anh phải không ,vậy thì không cần, em vừa rồi ngủ cùng anh sao không nói , giờ kêu người lớn giúp nhau đi? Nếu em dám giúp đỡ người khác, anh sẽ để em đi và không nói gì ".

Phương Thần trầm mặc không nói.

Bắc Minh Huy nói: "Lại đây..."

Phương Thần im lặng hai giây, sau đó liền sững sờ, Bắc Minh Huy liền ôm lấy cổ cậu cắn một cái.

Phương Thần cảm thán.

Bắc Minh Huy cắn xong: "Làm dấu."

Phương Thần: !!!