Chu Tuấn chóng mặt bị ôm vào trong ngực, đến khi cậu thoải mái mà nằm ở trên giường lớn, mới tỉnh táo lên không ít. Bên cạnh truyền đến tiếng vải áo ma sát, Chu Tuấn chống thân thể lên, cởϊ qυầи jean, dươиɠ ѵậŧ đã nửa cương, hình dáng hết sức rõ ràng, căng cứng ở trong qυầи ɭóŧ.
“Anh…anh Dương, anh…” Chu Tuấn khẩn trương lui về sau, sau lưng dán lên vách giường không còn đường lui, Dương Thiên từng bước một tiến tới, khoan đã, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, anh Dương mới vừa rồi thổ lộ với mình sao? Tại sao chưa nói rõ ràng đã hôn. . . Mà bây giờ anh Dương so với bình thường không giống nhau chút nào, chẳng lẽ anh Dương của hiện tại mới là con người thật của hắn sao? Chu Tuấn không có kinh nghiệm yêu đương, trên phương diện tình cảm lại khá trì độn, cậu giống như một tờ giấy trắng, trong suốt, khiến người ta nhịn không được muốn vấy bẩn, hoặc là ở trên tờ giấy đó vẽ ra một cái gì đó thật đẹp. Trong ấn tượng của cậu, Dương Thiên luôn mang vẻ mặt ôn hòa, khiến người ta bất tri bất giác sa vào sự sủng ái của hắn, chứ không phải giống như bây giờ, trong mắt toàn là hỏa dục thiêu đốt, dáng người to lớn mang theo cảm giác áp bách, cơ bắp cường tráng ẩn chứa sức lực không thể phản kháng.
Dương Thiên cởϊ qυầи lót, dươиɠ ѵậŧ lập tức bật ra, ở giữa là chùm lông đen dày rậm, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài thẳng tắp đứng vững, qυყ đầυ to béo chỉa về phía Chu Tuấn. Dương Thiên đã cởi hết quần áo, đây lần đầu tiên Chu Tuấn được nhìn thấy cơ thể của hắn một cách rõ ràng đến như vậy, cậu không cần phải che che giấu giấu nữa, hai tay hở ra cơ bắp cường tráng mạnh mẽ, cơ bụng sáu múi tiêu chuẩn, bên dưới là dươиɠ ѵậŧ to lớn ngăm đen, Chu Tuấn cảm thấy thật xấu hổ, nhưng không thể dời mắt, cậu thích thân thể tràn ngập sức bật dương cương của hắn, muốn được hắn ôm, sa vào lòng ngực kiên cố của hắn.
“Tiểu Tuấn, bình thường em luôn khát khao mà nhìn tôi như vậy, tôi muốn thuận theo du͙© vọиɠ của mình, đặt em ở dưới thân hung hăng mà chơi, nhưng mà tôi phải cho em biết rõ tình cảm của mình trước…” Dương Thiên chống hai tay lên tường, vây Chu Tuấn ở trong ngực, xích lại gần mặt cậu, nghiêm túc nhìn cặp mắt trong trẻo của cậu, “Tôi thích em đơn thuần, thích em yên tĩnh ngồi ở bên cạnh tôi, ngoan ngoãn cho tôi chăm sóc em. Còn em, em có bằng lòng với tôi không?” Dương Thiên cọ vào vai cậu, giọng nói dụ hoặc hỏi. Hắn cho rằng mình cần phải kiên nhẫn đợi thêm một khoảng thời gian, để Chu Tuấn lấy dũng khí, thế nhưng không ngờ Chu Tuấn lại chủ động ôm hắn, liều mạng gật đầu, nhỏ giọng đáp lại “Em cũng thích anh, anh Dương, em thích anh…”
“Tiểu Tuấn. . .” Dương Thiên vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, muốn hôn cậu, nhưng Chu Tuấn cứ luôn chôn mặt trong ngực hắn, không chịu ngẩng đầu, lỗ tai đỏ bừng. Hắn nhịn không được cười ra tiếng, tiểu gia hỏa này vẫn thẹn thùng như vậy, thật dễ thương: “Tiểu Tuấn, ngẩng đầu lên, ngoan. . .” Dương Thiên dịu dàng dụ dỗ, hắn cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa, dươиɠ ѵậŧ đã trướng đến phát đau, thế nhưng bảo bối lại trúc trắc thế này, phải từ từ mà đến.
Chu Tuấn chậm rãi từ trong ngực lui ra, như Dương Thiên đoán, cả khuôn mặt cậu đều đỏ bừng, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên nói cái gì đó. Cậu là con một, từ nhỏ đến lớn gần như đều luôn một mình, tính cách đơn thuần hướng nội, đối xử với mọi người ôn hòa, chỉ là năng lực biểu đạt không tốt lắm, vừa căng thẳng là đỏ mặt cà lăm. Thiếu niên thanh tú dáng người mặc dù gầy yếu, nhưng lại cân xứng, cuộn tròn như cái bánh bao nhỏ đáng yêu. “Anh Dương…em, em vẫn luôn muốn ôm anh, em thích… thích dáng người của anh…anh Dương…” Mặc dù cảm thấy những lời này quá xấu hổ, khó mà nói ra, nhưng Chu Tuấn vẫn muốn thẳng thắn với Dương Thiên, vì có quá nhiều tình cảm, tràn đầy chồng chất ở trong lòng.
Đáp lại cậu là nụ hôn nóng bỏng của Dương Thiên. Chu Tuấn bị hắn ôm nằm ngửa trên giường, áo ngủ dễ dàng bị cởi ra, thừa nhận nụ hôn dày đặt áp bách, từ lần đầu tiên khi bắt đầu hôn, Dương Thiên luôn nắm quyền chủ đạo, Chu Tuấn chỉ có thể khẩn trương nhắm mắt, mặc hắn cướp đoạt mật dịch trong miệng mình, thời điểm không nhịn được sẽ hừ hừ hai tiếng.
“Tiểu Tuấn, em ngọt quá à…” Trước đây không phải hắn chưa từng cùng người khác hôn môi, nhưng số lần không nhiều, bình thường đều đi thẳng vào vấn đề, Dương Thiên là top, đối đãi với bạn tình có hơi thô lỗ, bởi vì hắn tìm bạn tình là loại người thoải mái gặp dịp thì chơi, đối với Dương Thiên mà nói, Chu Tuấn thì khác, cậu cần tình yêu thật sự, cùng Chu Tuấn hôn, cảm giác này là lần đầu tiên hắn nếm trải, bất kể là bờ môi, hay là nước bọt, đều khiến hắn như phát điên mà muốn nhiều hơn nữa, dùng lưỡi to liếʍ loạn khắp nơi, mυ'ŧ hôn đến nỗi Chu Tuấn chịu không được giãy dụa.
Có điều như thế còn lâu mới đủ, hai tay Dương Thiên trượt đến trước ngực Chu Tuấn, bàn tay to lớn mơn trớn l*иg ngực trắng nõn của cậu, xoa nắn đầṳ ѵú, thỉnh thoảng ma sát tới núʍ ѵú kiều nộn, “Ưm…anh Dương…a…” Môi Chu Tuấn vừa được thả ra, liền lập tức rêи ɾỉ, cậu xưa nay không biết núʍ ѵú của mình lại nhạy cảm như vậy, khi Dương Thiên tùy ý thưởng thức nắn bóp núʍ ѵú, thân thể cậu sẽ run rẩy kịch liệt, cậu muốn xua tan nhộn nhạo trong cơ thể. Đầu lưỡi Dương Thiên liếʍ tới xương quai xanh, khẽ cắn lưu lại vết đỏ, sau đó tiếp tục hướng xuống, ngậm lấy đầṳ ѵú, dùng sức mυ'ŧ cắn, như muốn hút ra sữa. “A a a. . .anh Dương, không muốn hút. . . Ân. . . A. . . Cảm giác thật kỳ quái. . .” Chu Tuấn khoác tay lên gáy Dương Thiên, một cái tay khác nắm lấy chăn mền, hai chân bởi vì khô nóng muốn dùng lực ma sát, lại bởi vì Dương Thiên ở giữa không khép chân lại được, chỉ có thể cọ vào cạnh eo của Dương Thiên, kiểu hành động vô tình này làm cho dục hỏa Dương Thiên càng thêm thiêu đốt, đầu lưỡi dùng sức chơi núʍ ѵú đứng thẳng, hận không thể lập tức đâm vào tiểu huyệt, thao cậu kêu khóc không thôi.
Chu Tuấn cảm giác núʍ ѵú cậu muốn bị chơi hỏng, Dương Thiên khẽ cắn núʍ ѵú bên trái, thỉnh thoảng lôi kéo, rồi lại ngậm lấy đầṳ ѵú, đầu lưỡi trấn an tựa như vòng quanh núʍ ѵú liếʍ láp, núʍ ѵú bên phải cũng không bị vắng vẻ, ngón tay như có ma lực không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chơi chán vυ' trái, Dương Thiên nhìn nước bọt dính đầy phía trên, hài lòng cực kỳ, theo thường lệ đối với vυ' phải cướp đoạt, “Tiểu Tuấn, em thật mẫn cảm. . .” Cảm thụ được tiểu gia hỏa run rẩy trên phạm vi lớn, mang theo tiếng khóc nức nở rêи ɾỉ, Dương Thiên cởϊ qυầи ngủ cậu xuống, trực tiếp cách đồ lót sờ lên tính khí đã cương, “A…anh Dương…ư!” Chu Tuấn mềm thành một đoàn, tính khí theo bàn tay to lớn của Dương Thiên cọ lên vải vóc của đồ lót, núʍ ѵú sưng đỏ bị đùa bỡn thô lỗ, đã cứng đến nỗi không thể cứng hơn nữa, hai tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến qυყ đầυ tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, dính ướt qυầи ɭóŧ một mảnh nhỏ, “Tiểu Tuấn. . .” Dương Thiên nhìn thân thể dưới thân nhuộm thấm màu hồng mê người, giật đồ lót giật ra, ném qua một bên, bàn tay lớn vuốt lên tính khí của Chu Tuấn, nháy mắt Chu Tuấn đã không chịu nổi hô lên một tiếng, hai chân mẫn cảm kẹp chặt eo của mình, rồi mới chầm chậm dùng sức, Dương Thiên sắp bị cậu cọ ra lửa, đầu lưỡi liếʍ cắn bụng của cậu, để lại đầy dấu răng.
Dươиɠ ѵậŧ ngủ say của Dương Thiên đã cương đến lớn, càng lúc càng to, nổi lên gân xanh, qυყ đầυ to béo, có vẻ hơi dữ tợn, bạn tình trước kia của hắn từng oán trách năng lực của hắn quá mức bền bỉ, mà tính tự chủ của hắn còn vô cùng tốt, khống chế được du͙© vọиɠ của mình, bởi vậy lúc này cùng Chu Tuấn làʍ t̠ìиɦ, mặc dù dươиɠ ѵậŧ đã ngẩng cao đầu, nhưng Dương Thiên vẫn tận lực kéo dài tiền hí, để Chu Tuấn có thể cảm nhận được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
“Anh Dương…a a a…ư…” Tính khí của Chu Tuấn so với Dương Thiên thì là màu hồng đáng yêu, kích thước so với người cùng tuổi mà nói là bình thường, tiểu gia hỏa dựng thẳng, tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, tốc độ Dương Thiên tuốt lộng càng lúc càng nhanh, mặt Chu Tuấn cọ vào ga trải giường, thân thể hơi giãy dụa “Anh Dương…a…đừng mà…! anh Dương, em…a a a…” Bình thường rất ít khi tự an ủi, ở trước mặt Dương Thiên, Chu Tuấn có vẻ trúc trắc luống cuống, cậu đỏ mặt, yếu ớt muốn Dương Thiên dừng lại, không ngờ tính khí được thả ra, lập tức bị Dương Thiên ngậm lấy, bỗng nhiên dùng sức mυ'ŧ.“A. . . A a a! Anh Dương…thật bẩn…anh Dương…ư…!” Cảm giác được đầu lưỡi của Dương Thiên đang bú ɭϊếʍ qua cán, rồi nhả ra tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ, đỉnh lộng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, Chu Tuấn vô lực nức nở, hai quả trứng dái được tay hắn xoa nắn, không có ý dừng lại, Dương Thiên tựa như muốn đem cậu liếʍ bắn, đối với lời cầu xin tha thứ của cậu mắt điếc tai ngơ, kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng lớn, “Anh Dương…a a a… anh Dương, nhanh..muốn bắn…ư a!” Dương Thiên không có nhả tính khí ra, ngược lại tay phải tăng thêm tuốt động, làm cho Chu Tuấn hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng. Chu Tuấn sau khi xuất tinh, thân thể mềm nhũn co quắp, l*иg ngực nâng lên hạ xuống, trong tầm mắt của cậu trần nhà đột nhiên biến thành mặt Dương Thiên, Chu Tuấn cảm thấy thật xấu hổ, vội vàng dúi đầu vào trong ngực Dương Thiên, hai người thân thể dán chặt vào nhau, nhưng Chu Tuấn còn chưa kịp thả lỏng, lập tức liền cảm thấy bên trong bắp đùi của mình bị dươиɠ ѵậŧ Dương Thiên ma sát, “Ư…anh Dương, anh…”
“Tiểu Tuấn, tôi muốn cᏂị©Ꮒ em, lần sau sẽ để em liếʍ giúp tôi, có được không?” Nhìn hai mắt ướt nhẹp của Chu Tuấn, cùng hai bên vυ' bị chơi sưng tấy, hạ thể lông tóc bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt, lộn xộn hòa cùng với nhau, những hình ảnh này khiến Dương Thiên càng muốn sớm một chút đem Chu Tuấn thao đến xuất tinh liên tục, lại để cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bắn lên thân thể của cậu, làm ướt cậu.