Thuộc hạ của Trịnh Hi đều được bệ hạ ban cho, thủ pháp lợi hại, chưa qua mấy ngày đã tra xét rõ ràng, bèn bẩm báo với Thân vương: “Con cháu kia tên là Thu Kha, năm mới mười bảy, là nhi tử của Lại Bộ tả thị lang Thu Anh, hành tam, từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, rất ít ra khỏi phủ. Hạ tuần tháng sau năm nay bất ngờ dọn từ trong nhà ra ngoại thành ở, trong nhà lại nói là trở về phủ ở Hàng Châu, đã mời đại phu mấy lần, ti chức sai người đến nghe ngóng, thế mà đại phu lại nói là chẩn đoán cho một nương tử, bốc thuốc, là thuốc dưỡng thai.” Nghe thấy lời này, Trịnh Hi cũng kinh ngạc không thôi, nói: “Đây là tại sao?” Quan trường sử kia trả lời: “Ti chức cũng ngạc nhiên, mới lại lặng lẽ hỏi người cạnh ở Thu mới biết thì ra Thu Tam Lang từ khi sinh ra đã là song nhi, bây giờ dọn ra khỏi nhà chắc là tránh tai mắt của mọi người dưỡng thai sinh con, chỉ là y tư thông với ai thì chưa điều tra được, mong điện hạ thứ tội.”
Trịnh Hi cười nói: “Đã rất đủ dùng, Hà khanh vất vả rồi, tự đi đến phòng thu chi nhận bạc đi.” Quan trường sử kia cúi đầu cáo lui. Trịnh Hi lại nói với Nhậm Trọng: “Ngày ấy ta thấy y ngây thơ vô tội, còn nói là người chiwa trải qua chuyện gì, không thể tưởng tượng được bụng cũng đã lớn rồi. Nhi tử của mình thông da^ʍ với người khác, Thu thị lang thậm chí còn không tức giận, ngược lại còn sắp xếp thật tốt cho, đoán rằng đứa trẻ này cũng có quan hệ với hắn, trong nhà quan viên Đại Bình này của ta, thật là che giấu không ít dơ bẩn.” Nói xong, lại nghĩ đến mình, tự giễu nói: “Cũng vậy, hơn nữa còn như vậy, cũng không trách trên dưới bọn họ làm theo.” Nhậm Trọng trầm giọng bình tĩnh nói: “Điện hạ nói cẩn thận.” Trịnh Hi chỉ cười một tiếng.
Lại qua một ngày, Trịnh Hi ăn mặc chỉnh tề, đưa mấy tên thị vệ đi đến ngõ nhỏ Bình An. Lúc đó Thu Kha đang ở trong phòng đọc thư biểu huynh Thẩm Đình gửi tới, bỗng nhiên Hổ Phách tiến vào, vội vàng nói: “Thiếu gia, ngoài cửa có một vị quan nhân đến, tự xưng là An Thân vương điện hạ, Lục Tùng và Thanh Kim không cản được hắn, bây giờ…” Còn chưa dứt lời, đã có người tung rèm cửa phòng, Thu Kha ngước mắt lên xem, chỉ thấy hai tên nam tử xa lạ bước vào công khai, vị phía trước quần áo đẹp đẽ quý giá khí thế phi phàm, vị phía sau còn hơi cao lớn chút, nhưng hơi thở nội liễm chắc là tùy tùng. Chỉ có hai người họ xông vào phòng trong, không thấy nha hoàn kẻ sai vặt còn lại đâu, nghĩ rằng kêu người hầu khác khống chế, Hổ Phách có tâm bảo vệ chủ, lại sợ khí phách khiến người kính sợ trên người nam tử, nhưng nửa từ cũng không nói được, cơ thể run rẩy đứng ở một bên, Thu Kha hơi suy nghĩ lập tức từ trên giường đất bước xuống, nhấc giày đi đến trước mặt nam tử quỳ thi lễ, nói: “Thảo dân không biết điện hạ đích thân đến, không tiếp đón được từ xa, xin điện hạ thứ tội.”
Trịnh Hi đi đến từng bước, mắt thấy tuy Thu Anh này sở trí sân không lớn, lại lo lắng tận tâm tất cả, chắc là vô cùng yêu thương nhi tử này, càng thấy quan hệ hai người không bình thường. Sau khi đi vào trong buồng, so với ngày ấy cách khá xa, nhìn kỹ gần ngay trước mắt, mới biết quả nhiên yêu thương không phải không có nguyên do, thấy y hành lễ, Trịnh Hi vội cúi người xuống, tự nâng người dậy, nói: “Vốn dĩ là ta không mời mà đến, ngươi có tội gì đâu?”
Hai người đến gần như thế, Thu Kha lập tức nhìn thấy eo người này đeo thúy ngọc hoa văn bốn móng Rồng, lúc này mới xác định, nam tử trước mặt quả nhiên là người tôn quý kia, lập tức không dám chậm trễ, muốn gọi nha hoàn châm trà, lại phát hiện không biết từ khi nào trong phòng chỉ còn lại hai bọn họ, nhớ đến từng nghe qua “uy danh” của vị điện hạ này, trong lòng Thu Kha lộp bộp một chút.
Trịnh Hi đỡ y lên, nhưng không buông tay, ngược lại càng thân thiết hơn, ôm lấy bả vai Thu Kha đưa y tới giường đất. Thu Kha mờ mịt ngồi xuống, thấp thỏm rót ly trà cho hắn, đặt trên bàn nhỏ, ôn nhu nói: “Không biết điện hạ có chuyện gì quan trọng mà đến đây?”
Bàn tay kia ngọc cốt băng cơ, Trịnh Hi lập tức nắm lấy đôi tay, nói: “Từ ngày ấy thấy khanh khanh ở quán trà, đã làm tinh thần ta bị chiếm đóng, ngày đêm vướng bận, lần này đến đương nhiên là vì hiểu rõ tình cảm nhớ nhung của ta, khanh đường đuổi.”
Thu Kha nghe thấy dĩ nhiên là kinh ngạc, thấy không thể rút tay về, vội hét lên: “Tại sao điện hạ lại nói lời này, phụ thân ta là……”
Trịnh Hi ngắt lời nói: “Phụ thân ngươi là Lễ Bộ thị lang Thu Anh, ngay cả đứa trẻ trong bụng ngươi cũng là của phụ thân ngươi, có phải không?”
Chuyện thất đức này vậy mà bị hắn một lời nói hết, Thu Kha thoáng chốc không thể suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Sao điện hạ biết……”
Trịnh Hi cười nói: “Trong Kinh thành này, làm gì có chuyện nào ta không biết?” Nói xong, lập tức duỗi tay cởi xiêm y trên người y, Thu Kha chưa ra ngoài, luôn mặc áo trong rộng thùng thình, Thu Kha nhi chỉ nhất thời sững sờ đã bị mở quần áo trên người ra, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa. Chỉ vì có thai, bộ ngực ban đầu bình thường của Thu Kha vậy mà từ từ to lên, lúc này trắng như tuyết trần trụi trước mắt Trịnh Hi, Trịnh Hi thầm khen ngợi một tiếng, lập tức cúi đầu ngậm núʍ ѵú vào trong miệng, đầu lưỡi đảo, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ ăn đến vô cùng rung động.
Tuy Thu Kha không muốn bị gian da^ʍ không rõ, nhưng ngại thân phận tôn quý của Trịnh Hi nên không dám chống cự, một tay đặt trên vai nam nhân, một tay để trên đầu nam nhân, nửa đẩy không đẩy, chỉ một lúc sau hai thứ thịt mềm trước ngực đã bị hắn ăn đến ướt dầm dề, núʍ ѵú cũng cứng thành hai hòn đá nhỏ. Phát hiện tay Trịnh Hi ham muốn với vào trong qυầи ɭóŧ mình, Thu Kha vội cầu xin: “Điện hạ, đừng vội như vậy!”
Trịnh Hi nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, bàn tay mở ra miếng vải trên bụng nhỏ tròn trịa của Thu Kha ra, cười nói: “Khanh khanh tốt, cũng không phải là ta cố ý chiếm lợi của ngươi, thật sự không nên để đứa trẻ ngươi tự sinh ở trong vương phủ, chỉ đợi ngươi sinh, ta sẽ sai người tới đón ngươi vào phủ.” Dứt lời, còn thân mật xoa bụng.
Vốn dĩ Thu Kha không muốn danh phận, nhưng Trịnh Hi nói ra lời này, Thu Kha cũng biết rõ việc này đã không còn cách xoay chuyển, cho dù là phụ thân cũng không có khả năng tương bội thêm, chỉ trách mình chẳng lẽ trời sinh đã là mệnh này, nhưng mới thấy mặt, đã làm người khác muốn làm mình, thật là dâʍ ɭσạи xấu hổ.
Trịnh Hi thấy y yên lặng không nói, coi như đồng ý, trong lòng vui vẻ, nói: “Trên giường đất này hẹp quá, chúng ta lên trên giường đi.” Vừa dứt lời, đã khom lưng bế ngang Thu Kha lên, đi mấy bước đã đến trước giường đặt lên giường, chưa đến một lúc đã cởi sạch quần áo trên người hai người. Trịnh Hi lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của song nhi, vừa mới mẻ lại quyến rũ, dươиɠ ѵậŧ và tiểu âʍ ɦộ kia khác lạ, ngược lại nhỏ hơn người khác, đều có vẻ hồng hào mềm mại, hắn nhìn qua, lại giơ tay sờ vật thịt kia.
Mấy người phụ thân huynh trưởng của Thu Kha sợ làm thai nhi bị thương, mỗi lần đến không xảy ra chuyện gì với y, Thu Kha không quen tự giải tỏa, bây giờ bị Thân vương xoa sờ mấy cái đã đứng thẳng lên, nhất thời không thẹn thùng không thôi, bèn dùng tay che mặt.
Trịnh Hi thấy vậy không nhịn được cười nói: “Thật ngoan, sắp làm mẫu thân của người, còn thẹn thùng.” Lại duỗi tay dài xé đầu gối, lót dưới eo Thu Kha, tách hai chân ra lộ ra hoa huyệt. Hai bên khe thịt kia không lông, một ngón tay Trịnh Hi đi vào đã bị khe thịt ướŧ áŧ chặt chẽ kẹp lấy, làm dươиɠ ѵậŧ dưới háng càng cứng hơn, vội đào khuấy vài cái ở miệng huyệt lập tức cúi đầu, ngậm toàn bộ thịt âʍ ɦộ vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ hoa môi, mυ'ŧ cắn âm đế, còn vói vào trong tiểu huyệt chật hẹp vừa kéo vừa đưa, liếʍ âʍ ɦộ mềm mại đầy dâʍ ŧᏂủy̠. Trịnh Hi chỉ cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ vừa thơm lại ngọt, mυ'ŧ sâu huyệt kia, uống hết rất nhiều mới thỏa mãn.
Lúc này Thu Kha bất chấp ngượng ngùng, một tay nắm chăn gấm, một tay nắm lấy vật kia của mình vỗ về chơi đùa từ trên xuống dưới, huyệt bị liếʍ đến ngứa ngáy, hơi rên nhẹ, mặt đỏ bừng, đã vô xùng động tình. Trịnh Hi cũng không thể chịu đựng được nữa, để dươиɠ ѵậŧ căng lớn kia của mình trước âʍ ɦộ, đưa nửa qυყ đầυ lớn vào trong, không khỏi khen ngợi: “ m hộ thật chặt!”
Cuối cùng nhục huyệt đã nếm được dươиɠ ѵậŧ nam nhân, trong lòng Thu Kha cũng cực sung sướиɠ, cúi đầu nhìn, nhưng thấy vật kia của Thân vương đã trướng lớn, nhưng không thô dài bằng phụ thân huynh trưởng, trong lòng chắc chắn, nghĩ đến hài nhi không dễ thương, trong miệng vẫn không nhịn được cầu xin: “Điện hạ, nhẹ chút.”
Trịnh Hi dùng sức lần thứ hai, thuận theo dâʍ ŧᏂủy̠ đưa nửa cây dươиɠ ѵậŧ vào, bị huyệt thịt trơn trượt bọc lấy vô cùng sung sướиɠ, cười nói: “Khanh khanh đừng gọi điện hạ, chỉ được gọi ta là Hi lang.” Thu Kha không dám cãi lại, ngoan ngoãn gọi: “Hi lang.” Trịnh Hi trả lời một tiếng, càng hưng phấn hơn, đôi tay đè đùi Thu Kha, eo mông dùng sức làm cả cây dươиɠ ѵậŧ đi vào, trứng dái kề sát âʍ ɦộ, qυყ đầυ đúng lúc làm đến điểm mẫn cảm, đỉnh miệng cung mở rộng chút, Thu Kha lập tức sướиɠ đến hét lớn, tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt tâm, tưới lên dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng.
Trịnh Hi tự nhận từ trước đến nay đã làm rất nhiều nam nữ, trong đó không thiếu huyệt đẹp, hiện giờ cảm thấy, vẫn là âʍ ɦộ mềm mại của song nhi càng sung sướиɠ, không khỏi quên mất nhục huyệt này là của nghiệt chủng thất đức, dưới háng làm mạnh mẽ điên cuồng, da thịt chạm vào nhau, binh binh rung động. Qυყ đầυ nhòn nhọn nhiều lần nhiều lần làm đến cửa tử ©υиɠ, làm Thu Kha vừa hoảng hốt vừa sướиɠ, trong miệng kêu loạn: “Ca ca tốt, Hi lang, làm chậm chút, làm đến đứa trẻ, a! Làm vào!”
Trịnh Hi thấy vẫn chưa hại đến thai nhi, thấy y kêu dâʍ đãиɠ đến đáng yêu, lập tức cúi xuống hôn lên mặt mυ'ŧ môi y, lại xoa nắn bộ ngực trắng nõn, hỏi: “Tại sao khanh khanh không có sữa?” Thu Kha xấu hổ không trả lời, hai tay chỉ bám vào vai lưng Trịnh Hi, tiến lưỡi mềm vào trong miệng Thân vương. Trong lòng Trịnh Hi yêu mến y, ngậm lấy lưỡi hôn chép chép, dưới háng liên tục chống đối, ra vào ngàn cái còn lại. Lúc này hai người đều vô cùng nhiệt tình, ngay cả gió thu ngoài cửa sổ cũng không đánh tan chút gì, bừa bãi hoan ái như vậy, làm nửa canh giờ, tϊиɧ ŧяùиɠ dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn, mới vừa hành quân lặng lẽ. Hai người trên giường dán sát lại ôm lấy nhau, cả người Thu Kha mềm nhũn, để mặc Trịnh Hi vuốt ve qua lại trên người mình, nói lời ôn tồn.
Trịnh Hi nói: “Thịt nhi thân yêu, chớ trách phụ thân ngươi làm việc cầm thú này, ngay cả ta cũng sung sướиɠ chết trên âʍ ɦộ này của ngươi.” Thu Kha không muốn nghe lời này, nói: “Điện hạ đừng vội nói như vậy, cha hắn thập phần yêu ta.” Trịnh Hi nghe vậy cười nói: “Ngươi lại gọi ta là gì, phải bị phạt.” Dứt lời, lập tức véo bầu vυ' thịt trước ngực y, đau đến mức Thu Kha ai u một tiếng, vội trả lời: “Hi lang, Hi lang.” Trịnh Hi lại nói: “Ngoan, phụ thân ngươi đã yêu ngươi, nói vậy cũng đồng ý thấy ngươi trở về, ngươi chỉ lo sinh ra nghiệt chủng này, ta sẽ tới đón ngươi.” Thu Kha còn muốn cãi mấy câu, rồi lại bị Trịnh Hi xoay người đè lên, tieeps tục du͙© vọиɠ.