Lại nói đến sau ngày An Thân vương rời đi, Thu Kha sai người hầu không được nói với người khác chuyện này, một mình phiền muộn mấy ngày, cuối cùng vẫn do dự không nói cho cha và ca ca. Thứ nhất vốn y không nghe lời ở nhà, mới làm Trịnh Hi chú ý, thứ hai cũng thật sự không biết nên mở miệng nhắc đến chuyện này như thế nào, đơn giản kéo dài lần nữa. Dần dần cơ thể Thu Kha càng nặng hơn, cũng không biết là Trịnh Hi chán hay là sợ làm đến hài tử, chỉ thường tới một vài tháng, đã không làm gì rời đi. Thu Kha không nhịn được sinh ra tâm trạng may mắn, thầm nghĩ có lẽ việc này sẽ qua như vậy, sau này hai không liên quan.
Cứ như vậy đến ba tháng sau, kỳ thi mùa xuân yết bảng, quả nhiên Thu Hành trúng tam giáp đồng tiến sĩ, Thu gia vui mừng, Thu Anh nhận được tin tức, vội vàng đến ngoại thành. Thu Kha đã đau hơn nửa ngày, nói cũng khéo, Thu Anh vừa vào cửa hài tử lập tức sinh, đúng là nhi tử thập phần kiện toàn, vui đến mức khóe mắt đuôi lông mày Thu Anh đều có ý cười, cũng bất chấp cấm kỵ gì đó, lập tức ôm đứa trẻ đi thăm Thu Kha nhi, nhất thời nói rất nhiều lời thề non hẹn biển không lặp lại.
Vì giấu tai mắt người khác, đợi hài nhi đủ tháng, Thu Anh đưa đứa stre về nhà trước, nói dối là ngoại thất sinh, đặc biệt đón về nhà, tự mình đặt tên, ghi vào gia phả. Việc này vừa ra, hai nhi tử ngược lại đi khuyên nhủ an ủi thái thái di nương, suy cho cùng cốt nhục thân nhất, chẳng qua chỉ nhiều thêm hai bộ xiêm y, một đôi chiếc đũa thôi. An ủi như vậy nửa tháng, Thu Anh cũng sắp xếp nhũ mẫu nha hoàn cho đứa nhỏ, sắp xếp ổn thỏa, đang muốn sai người đón Thu Kha nhi về, lại nghe thấy người được phái đi trở về nói, người bị đón đi rồi, Thu Anh sợ hãi, đang thẩm vấn, bất ngờ nghe thấy quan trường sử trong phủ An Thân vương đặc biệt tới bái phỏng, cũng không quan tâm, vội ra lệnh hạ nhân mời vào cũng chuẩn bị nhìn xem.
Tiếp đãi dâng trà, Thu Anh hỏi ý đồ đến, quan trường sử cười nói: “Hạ quan tới, chính là phụng mệnh của điện hạ, có một chuyện báo với Thu đại nhân.” Thu Anh tuy không hiểu, vẫn cười nói: “Không biết là chuyện gì?” Quan trường sử nói: “Nghe nói Tam Lang của nhà đại nhân thông minh lanh lợi, dung mạo phi phàm, là lưu nhân tài nhất. Đúng lúc ngày đó điện hạ chúng ta gặp được Tam Lang nhà đại nhân, vừa thấy, điện hạ đã khen hắn quả là thục nhân quân tử, cho nên tạm thời không thể chia lìa, giờ đã mời vào vương phủ làm khách, đặc biệt phái hạ quan đến thông báo, còn xin thị lang đại nhân đừng lo lắng.”
Nghe thấy chuyện này, Thu Anh bất ngờ đến đứng lên, trong lòng thầm nghĩ: “Thân vương điện hạ thường ngày là phàn hoa chiết liễu, hành vi phóng đãng, cho dù tại sao hắn nhìn thấy Kha nhi, bây giờ đã bị hắn đón đi, đâu có con sói nào không ăn thịt đến miệng?” Lập tức đau lòng, mạnh mẽ cười nói: “Cơ thể Kha nhi của ta hơi yếu, cũng chưa học được nhiều thi thư lễ nghi, lại là do ta chiều hư, đυ.ng chạm điện hạ, không bằng ta đi với đại nhân, nhận tội với điện hạ đón nó về.”
Quan trường sử cũng cười nói: “Ta khuyên thị lang đại nhân vẫn nên ở lại đi, dựa theo tính cách của điện hạ cũng uổng công thôi, sao phải vậy?”
Thu Anh cũng biết, nhưng bất kỳ như thế nào cũng không cam lòng, đành phải lùi một bước, nói: “Nếu điện hạ đồng ý làm bạn với nó, cũng là vinh hạnh của nó, chỉ là nó mới bị bệnh nặng, phương thuốc phối dược ở đây, đợi mấy ngày ta sẽ sai người đến vương phủ đón nó.” Quan trường sử thấy hắn kiên trì như thế, không khuyên nhủ nữa, đứng dậy cáo từ rời đi.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua, quả nhiên Thu Anh sai người đến vương phủ, lại gặp giờ đóng cửa, ngay cả hình bóng cũng không thấy, làm Thu Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức viết một tờ sớ dâng đến trên bàn bệ hạ. Qua mấy ngày, nhận được bút đỏ đích thân phê của hoàng đế:
Trẫm thấy hàn lâm nhà ngươi rất tốt, nói vậy Tam Lang cũng như thế. Hiện giờ Hi Nhi vui mừng, vậy kêu Khanh gia làm thông gia với nhi nữ của trẫm được không?
Đã thấy phê như vậy, Thu Anh lập tức rơi vào tĩnh lặng, tuy hận bệ hạ che chở Trịnh Hi, nhưng không dám không từ, vội tấu lên sỡ hại không dám. Vốn dĩ Thu Anh biết chuyện cùng Thu Kha không thể lâu dài, lại không ngờ đến ngày này tới thật nhanh, trong lòng buồn thương, lúc nghe thấy đứa trẻ khóc nỉ non thì rơi lệ.
Mà Thu Kha đang ở sâu trong phòng vương phủ lại không biết ầm ĩ lần này, hôm đó y bị Trịnh Hi đưa đi khi đang ngủ, lúc tỉnh lại đã thân bất do kỷ. Nói cúng kỳ lạ, Trịnh Hi này phong lưu thành tính, nhưng chỉ cưới chi nữ của tế tửu Quốc Tử Giám Dương Dần làm Vương phi, ngay cả trắc phi thϊếp thất cũng không có. Dương Vương phi là người có tiếng hiền dịu, tiết kiệm thủ lễ, từ phụ từ phu, cũng không hỏi chuyện trượng phu làm bên ngoài, chỉ biết tận tâm nuôi nấng thế tử, bởi vậy chẳng sợ một mình Trịnh Hi đón Thu Kha vào vương phủ cũng không động, chỉ bảo hạ nhân phải hầu hạ thật tốt liền đi.
Ban đầu Thu Kha mang thai, mỗi lần Trịnh Hi làm chuyện đó, có cảm giác bó tay bó chân, hiện giờ không có băn khoăn, dĩ nhiên phải dùng kỹ thuật của mình. Thu Kha vào phủ mấy tháng, Trịnh Hi toàn điên loan đảo phượng với y, ngày đêm da^ʍ nhạc. Tuy Thân vương đối xử với y rất tốt, Thu Kha vẫn nhớ nhà không thôi, nhìn vật nhớ người, trên mặt sẽ lộ ra chút buồn khổ, cuối cùng vào một ngày không nhịn nổi tìm cảm gia đình, cầu xin Thân vương cầu xin có thể trở về nhà một chuyến không. Trịnh Hi nghe xong rất không vui, nói: “Ngươi xem ta là gì, chẳng lẽ phải để ngươi về nhà đội mũ xanh cho ta sao?” Rồi phất tay áo rời đi, mấy ngày không đến. Hạ nhân khuyên Thu Kha chịu thua, nhận lỗi với điện hạ, Thu Kha lại lười nhác, thời gian này ở chung với Trịnh Hi, tuy rằng không tính là sờ hết y, nhưng cũng hiểu tính cách Trịnh Hi năm sáu phần, bây giờ hắn không tới, Thu Kha lập tức sống với mục đích của mình.
Sau khi đến mùa hè, thời tiết càng nóng bức hơn, hôm nay Thu Kha nghe thấy tin Vương phi đi dự tiệc ở phủ Quốc công, lập tức kêu hạ nhân sắp xếp, đến đình trong hồ ở hoa viên hóng mát. Cái đình kia ở trên nước, xung quanh có cửa sổ, lại có cầu đá cong bắc liên tiếp lên bờ, trong hồ có rất nhiều bông sen lớn, bây giờ đã nở hơn nửa, rộn ràng nhốn nháo cảnh đẹp ý vui, Thu Kha dựa ngồi trên chằng chịt, có gió lạnh thổi qua, lại có nước ô mai lạnh hầu hạ, thời tiết nóng mất hết, vô cùng thích thú.
Thu Kha ngây ngốc nhìn lá sen, nhất thời nhớ đến phụ thân ca ca, không biết ở nhà sẽ lo lắng cho mình thế nào, lại nghĩ đến biểu huynh nơi biên cương, đã lâu chưa nhận được hồi âm, không biết hắn biết mình rơi xuống không, bất ngờ một đôi tay từ sau lưng vươn đến che mắt y lại. Thu Kha bị hù nhảy dựng lên, ngay sau đó đã là ai, kêu: “Hi lang.”
Trịnh Hi mới buông lỏng tay, ôm Thu Kha vào lòng, oán giận nói: “Thật là người vô lương tâm, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm ta.”
Thu Kha chỉ thấy buồn cười, người này là người xấu phàn nàn trước, trong miệng lại nói: “Ta chỉ sợ điện hạ lại không muốn thấy ta.”
Trịnh Hi hừ mà một tiếng, xoay người Thu Kha lại, nói: “Ai dạy ngươi nói lời này, chẳng lẽ ta ngược đãi ngươi? Hay là ngươi nhớ nhung dươиɠ ѵậŧ lớn của cha ngươi, làm ngươi sướиɠ hơn?”
Nghe vậy Thu Kha không cười nữa, rời khỏi lòng Trịnh Hi, quỳ gối trước mặt Thân vương, ủy khuất nói: “Nếu điện hạ thật sự nghi ngờ ta, chi bằng bây giờ xử lý, đỡ cho giữ lại ta ở lại, làm bẩn mắt điện hạ.”
Thấy Thu Kha như thế, ngược lại Trịnh Hi đau lòng, vội nâng người dậy kéo vào trong lòng, vội vàng nói: “Xử lý cái gì, quan ngoại mới tiến cống tân tiến cống tuyết giáp, ta thấy không tồi, nên muốn một ít, đúng lúc bồi bổ thân thể cho ngươi, tối nay kêu phòng bếp làm cho ngươi ăn.”
Thu Kha bình tĩnh lại, tiếp lời hắn nói: “Làm Hi lang lo lắng.”
Như vậy mới giải trừ khúc mắc vừa nãy, mấy ngày chưa thân mật, hiện giờ ôm người vào trong lòng Trịnh Hi lập tức có tâm ý viên mãn, người hầu hầu hạ y lên bờ, bây giờ gió lạnh phơ phất, phù hợp làm chuyện đó, lập tức ôm Thu Kha đến giường trúc Tương Phi ở một bên, cởi xiêm y y ra.
Thu Kha biết từ trước đến nay hắn là người không có liêm sỉ, giờ bảo hắn về phòng cũng không được, đành phải nhịn sự ngượng ngùng, ấn bàn tay đang xoa loạn trên bộ ngực mình của hắn lại, nói: “Hi lang đừng vội, Kha nhi còn có một chuyện muốn thương lượng với Hi lang.” Trịnh Hi đè éo tính tình, hỏi: “Chuyện gì?” Thu Kha nói: “Vốn dĩ ta và biểu huynh Thẩm gia có tình cảm rất tốt, cũng thường viết thư lui tới với hắn, Hi lang cũng đã xem qua, hiện giờ gián đoạn liên lạc mấy tháng, Kha nhi chỉ muốn vẫn cùng qua đi như vậy, Hi lang đồng ý không?” Trước đó Trịnh Hi đã cắt đứt ý về nhà của Thu Kha, mà bây giờ chỉ viết mấy phong thư, cũng không có gì đáng giá, lại còn là tâm ý bồi thường của hắn, lập tức nói: “Tình cảm huynh đệ, dĩ nhiên có thể.” Thu Kha mới cười, duỗi tay thay hắn cởi đai lưng.