Sau khi ngực của Thẩm Thanh Liên được hút ra, cảm giác đau đớn vì trướng sữa cũng giảm bớt, từng đợt kɧoáı ©ảʍ không ngừng từ hai nhũ thịt lan ra toàn thân, đôi tay y ôm lấy cổ Bạch Lạc Xuyên, đem toàn bộ thân mình ngồi khoá trên đùi hắn, Bạch Lạc Xuyên hút khô một vυ' kia xong, lại bắt đầu liếʍ láp núʍ ѵú ban đầu. Thẩm Thanh Liên thoải mái đến không nhịn được vặn vẹo thân thể, nhẹ giọng rêи ɾỉ, y uốn éo ra sao không quan trọng, nhưng tiểu huynh đệ dưới thân của hắn chịu không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, bắt đầu rục rịch hưng phấn.
Hai bầu vυ' của Thẩm Thanh Liên bị hút trống không nên không còn ngạnh trướng nữa, cự nhũ trở nên mềm mại cơ hồ bao phủ hết mặt Bạch Lạc Xuyên, hắn hưng phấn mà đem mặt chôn ở nơi mềm ấm thơm ngát kia, liếʍ cắn núʍ ѵú trong miệng, mơ hồ không rõ nói: “Lão bà, đừng nhúc nhích, hai bầu vυ' của em vừa to lại co dãn, để cho ta chơi một lát.”
Thẩm Thanh Liên nghĩ thân mình này vốn là vì Bạch Lạc Xuyên mà sinh ra, cũng không cự tuyệt, liền mở rộng thân thể khoản đãi hắn.
Bạch Lạc Xuyên là được một tấc tiến một thước, nghĩ rằng dù sao tam thúc cũng không ở đây, đại mỹ nhân nhi lại ngoan ngoãn phối hợp, trong lòng vui sướиɠ hài lòng, móng vuốt đê tiện hướng tới hạ thân của Thẩm Thanh Liên mò tìm.
Thân thể của Thẩm Thanh Liên cực kỳ mẫn cảm, từ lúc bộ ngực bị đùa bỡn đã động tình rồi, mật nước giữa hai chân càng tiết ra nhiều hơn, Bạch Lạc Xuyên mới vừa chạm vào đã cảm thấy trơn tuột vô cùng. Tiểu tiện nhân này, xem ra so với mình còn muốn hơn nữa. Hắn đang muốn đẩy ra hoa môi tiến vào mật địa, Thẩm Thanh Liên đã kẹp chặt hai cánh chân bạch ngọc nở nang lại, tay của hắn bị kẹp đến gắt gao, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Tướng công, tam thúc…… Tam thúc nói, chúng ta không thể cùng phòng.” Ánh mắt Thẩm Thanh Liên tựa ai oán, tựa xấu hổ lại tựa chờ mong, giống như lông chim lướt nhẹ qua trêu chọc trái tim không an phận của Bạch Lạc Xuyên.
“Không được! Mỗi ngày chỉ có thể nhìn không cho ăn, thân thể của ta không biện pháp dưỡng tốt được, nam nhân của em khẳng định sẽ bởi vì dục cầu bất mãn mà chết!” Bạch Lạc Xuyên ôm eo Thẩm Thanh Liên, mặt chôn ở trong ngực của y, chơi đùa núʍ ѵú của người ta, một bên ăn đậu hũ một bên giả bộ đáng thương, ra vẻ buồn bực mà nói: “Đại mỹ nhân nhi, em nhất định không đau lòng ta, ta bị thương thành ra như vậy rồi, chỉ là nguyện vọng nhỏ nhoi này em cũng không thỏa mãn ta.”
Bạch Lạc Xuyên nói lời này chính là oan uổng Thẩm Thanh Liên, y từ khi đi theo hắn đã là toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ, hận không thể móc trái tim ra đưa cho tên quỷ háo sắc thích đùa cợt này.
“Chàng…… Ta nào có không đau lòng chàng chứ, chàng muốn ta làm gì mới được……” Thẩm Thanh Liên chịu đựng từng đợt kɧoáı ©ảʍ nơi đầṳ ѵú, y sợ hãi mà kẹp chặt hai chân, sợ rằng có thể trào ra dâʍ ɖị©ɧ.
“Vậy em để ta đi vào!” Bạch Lạc Xuyên làm bộ muốn tách đùi Thẩm Thanh Liên ra.
“Tướng công, đợi lát nữa ta còn phải sắc thuốc cho chàng, buổi tối lại cùng chàng làm được không?” Bất đắc dĩ Thẩm Thanh Liên đành phải dùng kế hoãn binh.
Bạch Lạc Xuyên thở dài, “Được rồi, ta sẽ không đi vào, em để cho ta sờ sờ thân thân.”
“Chàng…… Chỉ có thể sờ sờ thân thân thôi đó.” Thẩm Thanh Liên do dự một chút mới đáp ứng, y sợ Bạch Lạc Xuyên khắc chế không được, trước mắt tam thúc lại không có ở đây, vạn nhất thân thể của hắn lại xảy ra vấn đền gì thì làm sao bây giờ.
“Ừm, ta lúc nào cũng nhớ em muốn chết.” Bạch Lạc Xuyên hất mái tóc dài của Thẩm Thanh Liên qua một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn, hắn hút cắn rồi liếʍ trên cổ và vai y, trên da thịt oánh nhuận trắng nõn kia gieo xuống từng vệt đỏ hồng, rất là mê người. Đôi tay cũng không nhàn rỗi, một tay xoa nắn cự nhũ hắn yêu nhất kia, một tay khác lưu luyến không tha mông thịt của y.
Thẩm Thanh Liên cảm thấy bàn tay Bạch Lạc Xuyên sờ càng lúc càng sắc tình, ý thức được tình thế có chút khống chế không được, cũng không dám quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, chỉ đè lại cánh tay đang tác quai tác quái, ôn nhu nói: “Tướng công, ta phải đi sắc thuốc cho chàng, chàng nghỉ ngơi một chút trước được không?”
Nói đến tên Bạch Lạc Xuyên sắc ma này, vận khí cũng thực sự không tốt lắm, khi mới quen đại mỹ nhân vẫn còn nhỏ, hắn cũng chỉ là một con cá bất lực, sau này trải qua bao khó khăn, khổ tận cam lai để ôm được mỹ nhân nhi về, vậy mà chỉ đắc thủ một lần đêm động phòng, thân thể hắn buộc phải đình công cho đến bây giờ! Ngươi làm một đại nam nhân huyết khí phương cương mỗi ngày nhìn nhắm đại mỹ nhân nhi mình yêu nhất, làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ?
Bạch Lạc Xuyên nếu đã hứa hẹn với Thẩm Thanh Liên vào ban đêm, cũng ngượng ngùng đổi ý, ăn chút đậu hủ, chiếm chút tiện nghi, rồi hậm hực thả đại mỹ nhân nhi ra
Thẩm Thanh Liên mắt thấy không thể trốn thoát Bạch Lạc Xuyên được, lại nhớ kỹ lời dặn dò của bạch tam thúc, không còn cách nào khác, đành phải quyết tâm bỏ vào trong thuốc thêm một nhúm san hô say. Thầm nghĩ, tướng công, không phải ta thất hứa với chàng, thật sự là vì thân thể của chàng mà suy nghĩ.
Chuẩn bị chén thuốc xong xuôi, Thẩm Thanh Liên bước vào tẩm điện, cũng không dám đυ.ng chạm ánh mắt sáng quắc của Bạch Lạc Xuyên, đôi mắt của tên quỷ bỡn cợt này hận không thể chiếu tinh quang lên người mình. Thẩm Thanh Liên mặt đỏ lên, đem chén thuốc đưa qua.
Bạch Lạc Xuyên cũng không tiếp, hắn chỉ chỉ chân của mình, Thẩm Thanh Liên đành phải giữ chén thuốc nghiêng người ngồi lên đùi hắn, rồi đưa thuốc đến trước mặt Bạch Lạc Xuyên. Hắn dõng dạc nói: “Tay của ta vừa bị em kẹp còn đau lắm, em đút cho ta!”
Thẩm Thanh Liên mặt đỏ lên, biết Bạch Lạc Xuyên lại bắt đầu chơi xấu, cũng không vạch trần, chỉ nghĩ dỗ hắn uống thuốc, nên y đành cầm muỗng đút từng ngụm thuốc cho hắn.
Bạch Lạc Xuyên nào có đau tay, một tay ôm vòng eo của Thẩm Thanh Liên, một tay kia thò vào trong vạt áo người ta, thoải mái hào phóng xoa bóp hai bầu ngực cao ngất. Thấy Thẩm Thanh Liên run nhè nhẹ, liền ác ý nói: “Đại mỹ nhân nhi, em run cái gì a? Tam thúc tìm thuốc khó khăn lắm đó, rất quý, đừng làm đổ”
Sắc long này, uống thuốc thôi mà cũng phải khi dễ mình! Thẩm Thanh Liên ổn định tinh thần lại, tiếp tục đút.
“Đại mỹ nhân nhi, em đổi phương thuốc sao ? Hôm nay uống vào hơi tê tê đầu lưỡi !”
“…… Ừm…… Đã đổi……” Thẩm Thanh Liên thoáng có chút khẩn trương, sợ Bạch Lạc Xuyên phát hiện y thêm vào say hô say trợ lực ngủ sâu. Y làm sao biết được, lúc này Bạch Lạc Xuyên ở trong ngực đại mỹ nhân nhi đã tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, nơi nào còn suy nghĩ nhiều như vậy!
Một chén thuốc uống đã thấy đáy, Bạch Lạc Xuyên liền kéo áo của Thẩm Thanh Liên xuống tới khuỷu tay, y vội đứng dậy, vén vạt áo lên lại, nói: “Tướng công, chàng chờ ta một chút , người ta dính nhớp lắm, để ta đi tắm cái đã.”
Bạch Lạc Xuyên nghĩ, dù sao hiện tại cũng không cần vội vàng gì, cho nên nằm ở trên giường chờ đợi, tới khi cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt muốn dính chặt vào nhau như bị keo dán lại, khi nghe thấy một cổ mùi hương ngọt ngào, Bạch Lạc Xuyên rốt cuộc cũng cẩn thận suy nghĩ, đại mỹ nhân nhi, dám hạ dược nam nhân của em! Xem ta trị em như thế nào!
Thẩm Thanh Liên bên này phát hiện Bạch Lạc Xuyên đã ngủ say, trái tim bất an cũng buông lỏng, y nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng một ngày lừa gạt cũng trôi qua. Bạch Lạc Xuyên tuy rằng hư ảo nhiều năm tuổi hơn y, nhưng tâm tính thật đúng là một đứa nhóc vừa bá đạo vừa khó bảo, mỗi ngày cứ quấn lấy y không tha, tuy rằng mệt mỏi nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Y tắm gội trong hồ nước ở phía sau tẩm điện xong, trở lại khách xá, thay quần áo, lau khô tóc rồi đi ngủ.
Liều lượng của san hô say đối với Bạch Lạc Xuyên mà nói thì vẫn còn thiếu, nửa đêm hắn đã tỉnh lại, thở phì phì chạy đến khách xá, vừa mở cửa liền thấy mái tóc dài óng ả và dày đặc như rong biển của Thẩm Thanh Liên, mang theo hơi nước từ trên giường rũ rượi uốn lượn rớt xuống mặt đất, áo ngủ tuyết trắng hơi lộn xộn mở rộng ra, hai bầu vυ' to lớn săn chắc như ẩn như hiện, khuôn mặt mỹ lệ nhu hòa bình thản, hơi thở đều đặn, mỹ lệ mê người như hải đường xuân thuỵ. Bạch Lạc Xuyên đối với đại mỹ nhân nhi là trăm xem không hề đủ, càng xem càng ái, nhưng nghĩ lại người này thế nhưng hạ dược hắn!! Cơn giận từ trong lòng bùng lên, vọt tới trước giường, dùng phép trói đôi tay của Thẩm Thanh Liên lên đầu giường, xé mở áo ngủ, cự nhũ từ vạt áo bật ra, da thịt trắng bóng đung đua trước mặt hắn, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài thẳng tắp…… Bạch Lạc Xuyên nhìn thấy càng tức, tiểu tiện nhân này! Ngủ mà qυầи ɭóŧ cũng không mặc!
Bạch Lạc Xuyên đầu óc nóng nảy nên cái gì cũng mặc kệ, thấy Thẩm Thanh Liên mơ màng sắp tỉnh, một ngụm cắn lên núʍ ѵú ngon miệng mê người, cự vật khổng lồ dưới thân chọc vào nơi mềm mại giữa hai chân y, dùng sức tiến nhập.
Nhưng chỉ nghe thấy Bạch Lạc Xuyên hét thảm một tiếng……