Hai người vội vàng muốn tách ra, nhưng thân thể đều trong trạng thái hứng khởi, làm sao có thể nói tách là tách được, Bạch Lạc Xuyên vội vã rút cự vật của mình ra, nhưng Thẩm Thanh Liên lại lo lắng cùng căng thẳng, hoa huyệt kẹp cự vật bên trong cơ thể đến gắt gao, hắn chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ nhà mình bị hoa huyệt mềm mại chặt chẽ hút cắn, lôi kéo không bỏ. Bạch Lạc Xuyên bị chỗ kia kẹp đến tiến thoái lưỡng nan, từng giọt mồ hôi từ thái dương rớt xuống trên bầu vυ' trần trụi của Thẩm Thanh Liên, da^ʍ mĩ mà sắc tình. Mà ngoài cửa tam thúc lại vừa tức giận vừa gào thét, Bạch Lạc Xuyên cảm thấy thật uất ức, khó khăn ăn vụng một hồi, không ngờ bị bắt tại trận. Bất đắc dĩ đành phải tàn nhẫn, ngược đãi tiểu đệ nhà mình, dùng sức rút ra cự vật, trong tình thế cấp bách này lớp da trên qυყ đầυ bị kéo một cách mạnh bạo, bộ phận nhạy cảm nhất trên người nam nhân đột nhiên đau đớn, hắn đau đến cong thắt lưng, mặt mày tối sầm, thiếu chút nữa kêu rên ra tiếng.
Thẩm Thanh Liên đỏ mặt, trong lòng biết mình làm đau Bạch Lạc Xuyên, vội vàng tới giúp hắn lau mồ hôi, rồi mặc thêm quần áo cho hắn. Hai người đều khoác vội áo ngoài, Bạch Lạc Xuyên phất tay mở ra cửa phòng.
Bạch Dật Thần vừa bước vào phòng liền nhìn thấy cháu trai ôm bụng, sắc mặt đen ngòm dán trên giường, che chở cho Thẩm Thanh Liên ăn mặc không chỉnh tề ở phía sau. Thẩm Thanh Liên thì quỳ gối trên giường, sụp mi thuận mắt, sắc mặt ửng đỏ, đôi tay trắng nõn đặt ở trên đùi, quần áo mềm mỏng khiến đường cong của y có vẻ càng thêm phập phồng quyến rũ. Bạch Dật Thần vừa thấy bộ dạng của y, trong lòng không hề vui chút nào. Bạch tam thúc rõ ràng đoán được cháu trai nhà mình không biết đấu tranh mà cứ quấn quýt si mê Thẩm Thanh Liên, nhưng vừa thấy dáng vẻ sinh hồ mị yêu của y, liền cảm thấy tiểu yêu tinh này thật sự không thể đặt bên cạnh cháu trai, nếu không thì nhãi con sớm muộn cũng thành quỷ phong lưu.
Bạch Dật Thần rất tức giận : “Tiểu cháu trai, như thế nào nửa ngày mới chịu mở cửa, vừa rồi ngươi đang làm gì hả ?”
“Không…… Không có gì……” Bạch Lạc Xuyên cúi đầu.
“Không làm gì? Không làm gì thế tại sao ngươi lại ôm bụng?”
“Bị…… mới vừa bị con hào kẹp một chút……” Bạch Lạc Xuyên thể xác và tinh thần đều khổ sở, trong lòng không khỏi cầu xin tam thúc mau mau tha cho mình.
Bạch Dật Thần tức chết a, thằng nhóc chết tiệt này còn lừa mình! Hắn bước tới, nhéo lỗ tai của Bạch Lạc Xuyên một phen, nói: “Vậy ngươi nói coi, bên miệng của ngươi dính là thứ gì?”
Bạch Lạc Xuyên theo bản năng quệt miệng, bên miệng ướt dầm dề, đều là dâʍ ɖị©ɧ của Thẩm Thanh Liên, tuy da mặt hắn dày cũng phải đỏ ửng lên, đành tiếp tục cãi : “Cái này…… ăn con hào rồi cọ dính đó ạ……”
“Con hào! Ngươi coi ta đồ ngốc hả! Trong sông thì lấy đâu ra con hào? Ngươi cho đây là Đông Hải sao? Ngươi nói Thẩm Thanh Liên là con hào sao?” Bạch Dật Thần nổi giận, hung hăng đánh một cái bốp trên trán Bạch Lạc Xuyên, “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai! Ngươi không cần cái mạng này hả ?”
Bạch Lạc Xuyên cảm thấy trán nóng rát, cũng không dám xoa, chỉ biết cúi đầu nghe giáo huấn.
“Sao lại không nói lời nào? Đầu lưỡi cũng bị con hào kẹp hả ?” Bạch Dật Thần thấy trán của Bạch Lạc Xuyên sưng vù như cái bánh bao, cúi đầu ngoan ngoãn, trong lòng cũng không đành.
Thẩm Thanh Liên ở một bên thấy trán Bạch Lạc Xuyên bị tam thúc đánh sưng lên, rất là đau lòng, lại không dám nói xen vào, vành mắt ửng đỏ nhìn hắn, ngay sau đó một đôi mắt đẹp lại mang theo khẩn cầu nhìn Bạch Dật Thần.
Bạch Dật Thần không dao động, lại nói: “Bạch Lạc Xuyên ngươi cái tiểu bổn long, ngươi nếu lại quản không được chuyện ăn vụng này, ta sẽ dùng hàn băng thuật đem chỗ đó của ngươi đông lạnh một hai năm, ta nói được thì làm được!”
Bạch Dật Thần có việc gấp phải về Đông Hải, hắn muốn bàn giao lại cho Thẩm Thanh Liên việc chiếu cố Bạch Lạc Xuyên. Tiếp theo lại nói với Thẩm Thanh Liên: “Cháu trai của ta không hiểu chuyện, ngươi cũng không thể để hắn hồ nháo, ngươi ngoan ngoãn cũng không cần đến mức như vậy ……” Thẩm Thanh Liên vừa nghe, biết lời này của tam thúc hẳn là oán trách mình, chỉ đành gật đầu nghe dạy.
“Tam thúc, đều là chất nhi sai, không nên trách Thanh Liên.” Bạch Lạc Xuyên vội vàng giải thích, bị Bạch Dật Thần liếc xéo một cái, lập tức câm miệng.
Bạch Dật Thần nói tiếp: “Còn có ―― từ hôm nay trở đi, Thanh Liên trước dọn ra khỏi tẩm điện, đến chỗ khách xá ở tạm, chờ bệnh của Lạc Xuyên tốt lên, các ngươi lại cùng phòng.”
Một đôi tiểu uyên ương mới tân hôn tốt đẹp đã bị Bạch tam thúc bắt ở riêng, Bạch Lạc Xuyên hận không thể hung hăng tát miệng mình hai cái, chờ tam thúc đi rồi tùy tiện ăn không được sao! Như thế nào lại bị tam thúc tóm nhanh như vậy chứ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu mà!
Xem đi, Bạch Lạc Xuyên này chết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu, thật đúng là dạy mãi không chịu sửa.
Bạch Dật Thần đi rồi, toàn bộ Hà Thần Điện lại chỉ còn Bạch Lạc Xuyên cùng Thẩm Thanh Liên, không ai quản Bạch Lạc Xuyên nên hắn rất thư thả thoải mái, ban ngày thì ăn cơm do đại mỹ nhân nhi làm, uống nước canh do đại mỹ nhân nhi hầm, Bạch Lạc Xuyên trong lòng mỹ mãn, lão bà mình cưới thật quá hoàn hảo, trên giường được thượng dưới giường được bếp núc, lên giường kiều mị xuống giường hiền huệ.
Lại nói, Thẩm Thanh Liên có tay nghề nấu ăn như vậy, Bạch Lạc Xuyên còn phải cảm tạ mẹ kế của y. Thời điểm Thẩm Thanh Liên ở Thẩm gia, Thẩm lão gia không thích y, trừ bỏ ngày tết thì y không thể tiến vào nhà chính dùng cơm, chỉ để hạ nhân đưa cơm canh đến phòng cho y. Nhưng mẹ kế lại thường xuyên ngầm cắt xén khoản chi tiêu này, Thẩm Thanh Liên phải dùng tiền tiêu vặt của mình cùng Thu Ly nấu cơm trong phòng bếp nhỏ, sau một thời gian thì đã luyện ra một tay trù nghệ.
Vài ngày trước, bởi vì vết thương ngoài da của Bạch Lạc Xuyên chưa khỏi hẳn, Thẩm Thanh Liên liền làm cơm canh thanh đạm một chút. Sau khi vết thương của hắn lành lặn, một Thẩm Thanh Liên mềm lòng không thể lay chuyển được cái tên Bạch Lạc Xuyên mỗi ngày la hét đòi ăn thịt, cho nên đành phải làm thêm món mặn cho hắn. Một ngày này, ăn chính là thịt thỏ kho tàu, khẩu thuỷ gà, rau trộn măng ti với canh rau nhút, cộng thêm hai chén cơm gạo tẻ. Mỹ vị cay nồng, có thịt, đồ ăn, cơm, canh, ngón trỏ Bạch Lạc Xuyên chuyển động thỏa thích ăn uống, Thẩm Thanh Liên thấy hắn ăn ngon, liên tục gắp thức ăn cho hắn.
“Lão bà, đừng chỉ lo cho ta, em cũng ăn đi.”
Hai người cơm nước xong, Bạch Lạc Xuyên dùng pháp thuật giúp Thẩm Thanh Liên dọn dẹp chén đũa, nhưng bị y cản lại, Thẩm Thanh Liên sợ thân thể của hắn còn chưa bình phục, nếu dùng pháp thuật lung tung sẽ gặp bất lợi.
Ăn uống xong, Bạch Lạc Xuyên ở trên giường đả tọa tu luyện, khởi vận thần thức được ba vòng đại chu thiên, sau khi mở mắt thì thấy Thẩm Thanh Liên bưng chén thuốc ngồi ở mép giường, hắn tiếp nhận chén thuốc, một ngụm uống xong, thiếu chút nữa muốn nôn ra hết bữa cơm vừa rồi. Tam thúc tìm loại dược này thật sự khó uống muốn chết, vừa tanh vừa đắng lại đặc oánh, Thẩm Thanh Liên vội đưa qua một ly tham trà, sau khi hắn uống xong, cảm thấy hơi thở thuận lợi không ít, dạ dày cũng không quặng đến khó chịu.
Thẩm Thanh Liên thấy Bạch Lạc Xuyên bị thuốc đắng làm cho sắc mặt nhăn nhúm, không khỏi đau lòng, kéo ra vạt áo của mình, đĩnh một đôi cự nhũ run rẩy áp sát Bạch Lạc Xuyên……
Bạch Lạc Xuyên choáng váng, tuyệt đối là vui vẻ!
“Tướng công, uống sữa đi, cho tan bớt vị đắng……” Thẩm Thanh Liên sắc mặt ửng đỏ, hơi ưỡn ngực nâng lên một bầu vυ', đem quả mọng chín hồng kia chen vào miệng Bạch Lạc Xuyên……
Bạch Lạc Xuyên giơ tay sờ lên hai viên cự nhũ của y, đôi tay nhẹ nhàng bóp một chút, dòng sữa ngọt lành mang theo hương vị hoa quế trào ra……
Sữa của Thẩm Thanh Liên rất tràn trề, Bạch Lạc Xuyên ngậm núʍ ѵú nuốt từng ngụm từng ngụm, lực liếʍ mυ'ŧ mạnh mẽ khiến Thẩm Thanh Liên có chút không thoải mái, y nhẹ giọng rên rĩ, nhưng không đẩy ra mà càng đưa núʍ ѵú vào trong miệng hắn.
Bạch Lạc Xuyên hút đến đã ghiền, chỉ nghe giọng của Thẩm Thanh Liên rêи ɾỉ: “Tướng công…… ưm…… chàng đổi qua bên kia hút đi .”
Thẩm Thanh Liên kéo viên núʍ ѵú trong miệng Bạch Lạc Xuyên ra, thay đổi một bên vυ' kia. Bạch Lạc Xuyên vừa xoa vừa bóp, đem toàn bộ đầṳ ѵú dùng sức mà hút ở trong miệng, một nữa bầu vυ' đều bị hút vào, lượng lớn sữa cuồn cuộn không ngừng đổ vào trong miệng.
Thẩm Thanh Liên rêи ɾỉ tinh tế, đôi tay ôm lấy cổ Bạch Lạc Xuyên, cả người mềm mại dựa vào trong lòng ngực hắn, nói: “Tướng công…… ưm…… Nhẹ một chút.”