Bàn tay háo sắc của Bạch Lạc Xuyên chui vào trong áo ngủ của Thẩm Thanh Liên, bàn tay bắt lấy nhũ thịt mềm mại, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa ấn đầṳ ѵú cùng quầng vυ' có ấn ký hoa sen kim sắc kia. Thẩm Thanh Liên ngoan ngoãn hùa theo hành động của hắn, hiện thực cùng trong mộng quả nhiên không giống nhau, trong hiện thực xúc cảm càng thêm rõ ràng, thân thể cũng càng thêm mẫn cảm, núʍ ѵú nộn nộn bị lòng bàn tay thô ráp chà sát, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn từ ngực như điện giật lan tràn toàn thân, Thẩm Thanh Liên nắm lấy hai cái tay đang sờ loạn xạ trong áo ngủ của y, khẽ mím bờ môi căng mọng , nói:
“Chính là…… Ấn ký kia làm người ta hảo thẹn thùng…… Lạc Xuyên, chàng cần gì khó xử ta?” Thẩm Thanh Liên cắn cắn cánh môi phấn nộn.
“Ha hả, đại mỹ nhân nhi, này em liền trách oan ta! Ấn ký này là bùa hộ mệnh của ta, đặt ở trên người của em là để luôn bảo hộ em được bình an, sau khi ta đi rồi, một khi em gặp nguy hiểm, phù chú này có thể bảo vệ em. Nếu nó thật sự mờ dần và biến mất, chính là ta đã chết .”
Thẩm Thanh Liên nhíu mi, che miệng Bạch Lạc Xuyên, y không nghĩ Bạch Lạc Xuyên lại ủ rũ nói như vậy. Y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Xuyên, nói:
“Chàng phải đi sao? Muốn đi nơi nào?”
Bạch Lạc Xuyên hôn hôn trán Thẩm Thanh Liên, nói: “Ta có việc không thể không làm.” đôi mắt đẹp ẩn tình của Thẩm Thanh Liên dần bốc lên hơi nước, đại mỹ nhân nhi này, động một chút liền khóc, thật là muốn đem long tâm cực kỳ quật cường của hắn bóp nát hết.
“Chàng dẫn ta đi đi…… Dẫn ta đi, được không?” Thẩm Thanh Liên tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra lời này.
Thẩm Thanh Liên toàn tâm toàn ý yêu Bạch Lạc Xuyên, khác với cái toàn tâm toàn ý của Bạch Lạc Xuyên. Trong mười sáu năm sinh mệnh của y, cơ hồ không có người sủng y, y vẫn luôn cô tịch một mình, hiện tại cùng Bạch Lạc Xuyên nị oai trong ba tháng, cả đời này hoàn toàn chỉ có hắn, y đã đem Bạch Lạc Xuyên trở thành ông trời của mình, cái gì cũng không quan tâm. Y cũng nghĩ tới thân thể mình vốn là bất nam bất nữ, dâʍ đãиɠ còn chưa tính, nếu còn phạm vào tội gian da^ʍ thì Thẩm gia sẽ không dung thứ cho y. Một khi đi theo Bạch Lạc Xuyên, chính là mũi tên bắn đi không thể trở lại, hối hận cũng không có cơ hội, y muốn đánh cuộc một phen, đem toàn bộ giao hết cho hắn.
Bạch Lạc Xuyên nghe được Thẩm Thanh Liên nói, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui là đại mỹ nhân nhi từ thân đến tâm đều bị mình chinh phục, buồn là hắn không thể không cự tuyệt Thẩm Thanh Liên, dù sao chuyện mình đi làm cũng là cửu tử nhất sinh, căn bản không thể mang theo Thẩm Thanh Liên.
“Thanh Liên, em ở chỗ này chờ ta, ta nhất định trở về cưới em!” Bạch Lạc Xuyên nói xong, nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của Thẩm Thanh Liên, nước mắt từng giọt lã chã rớt ở trên đệm, Bạch Lạc Xuyên trong lòng giống như đánh nghiêng một hủ thuốc, vừa đắng vừa chua cực kỳ khó chịu.
Hắn nâng cằm Thẩm Thanh Liên lên, hôn đôi môi thơm mềm, nhẹ giọng nói:
“Bảo bối, tin tưởng ta, chờ ta, ta nhất định trở về cưới em !” Dứt lời, hôn tứng chút lên những giọt nước mắt trên đôi má ướt đẫm của Thẩm Thanh Liên.
Bạch Lạc Xuyên vốn định sau khi khôi phục chân thân liền đem mỹ nhân nhi ăn sạch sẽ, nhưng lại phải vừa dỗ dành vừa lăn lộn Thẩm Thanh Liên nửa ngày, mắt thấy đã sắp tới giờ Tý, không có biện pháp làm chính sự, Bạch Lạc Xuyên rất là uể oải, nhưng suy nghĩ lại thì hiện tại chia tay sớm thì sẽ gặp lại sớm. Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một sợi dây chuyền vàng, dưới sợi dây là hình một con rồng đang đuổi theo đoá hoa sen kim sắc. Bạch Lạc Xuyên vén tóc Thẩm Thanh Liên qua một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn duyên dáng, đeo sợi dây chuyền lên cổ y, lại ác ý ấn thêm mấy dấu hôn đỏ ửng.
“Bảo bối, hảo hảo đeo sợi dây chuyền này, đây là tín vật đính ước của hai ta.” Thấy Thẩm Thanh Liên hơi hơi gật đầu, Bạch Lạc Xuyên lại nổi lên tâm ý muốn đùa giỡn, nói:
“Vậy em cho ta cái gì đây?”
“Ta đem bản thân mình tặng cho chàng, được không?” Bàn tay bạch ngọc của Thẩm Thanh Liên đặt ở nút thắt dây áo ngủ, nhẹ nhàng cởi ra, áo ngủ mềm mại trên đầu vai bóng loáng trượt xuống, làn da đẹp như băng tuyết kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan của Bạch Lạc Xuyên.
Yêu tinh này! Còn để người ta sống không đây!
Một người có tâm chiếm giữ, một người có tâm hiến thân, nhưng thời gian lại không cho phép hai người triền miên lưu luyến. Bạch Lạc Xuyên thấy giờ Tý đã đến, nghĩ thầm, tiểu yêu tinh tao hoá này, thật đúng là không thầy dạy cũng hiểu, chỉ một câu mềm mại liền chọc trúng chỗ yếu nhất trong lòng mình, lập tức tâm liền ngứa ngáy khó nhịn, vạn phần khó tha, hắn đè thân thể Thẩm Thanh Liên xuống như hổ đói cùng lang, một ngụm cắn đầṳ ѵú xinh đẹp trên ngực, hung hăng mà bú ʍúŧ, sức lực rất lớn, đem nhũ thịt đều hút vào không ít.
Thẩm Thanh Liên ôm cái đầu trong lòng ngực, đau ngứa lập tức giảm bớt, làm y lại muốn chống người lên đem đầṳ ѵú mình vào càng sâu trong miệng Bạch Lạc Xuyên.
Sau khi Bạch Lạc Xuyên thoải mái hầu hạ hai đầṳ ѵú của Thẩm Thanh Liên, cũng không thể không đi. Trong tay một đạo kim quang chợt lóe, một phần tóc của y liền nằm trong tay hắn.
Thẩm Thanh Liên cầm lấy phần tóc kia rồi dùng đôi tay linh hoạt đan thành một cái đồng tâm kết. Bạch Lạc Xuyên nhìn đôi mắt trong veo và đẹp như nước mùa thu của Thẩm Thanh Liên lại đong đầy nước mắt, trong lòng không khỏi nghĩ rằng yêu tinh này thật đúng là sẽ giữ người ở trên giường, y lại khóc như vậy thì mình đừng nghĩ đi được.
Bạch Lạc Xuyên tiếp nhận đồng tâm kết được đan từ mái tóc dài, tách đôi chân thon dài của Thẩm Thanh Liên ra, ác ý xoa nắn vài cái lên hoa môi đầy đặn, lộ ra một chút mật dịch, Bạch Lạc Xuyên dùng đồng tâm kết dính dính mật dịch, bỡn cợt mà nói:
“Đại mỹ nhân nhi, tặng đồ vật phải có thành ý…… Mang theo hương vị của em chẳng phải là càng tốt sao?”
Thẩm Thanh Liên nhìn hành vi của hắn, mặt đỏ đến cơ hồ chảy máu, tên sắc lang ! Bạch Lạc Xuyên thấy bộ dạng thẹn thùng của y, trong lòng không biết có bao nhiêu thích, đem mật dịch trên tay cọ lên mặt Thẩm Thanh Liên, lại véo véo đôi má như hoa đào kia, ngay sau đó hóa thành một đạo kim quang bay ra phòng Thẩm Thanh Liên, giọng nói hài hước rất xa truyền đến:
“Phu nhân, chờ ta trở lại cưới em.”