Hà Bá Cùng Đại Mỹ Nhân

Chương 6: Hí mộng ( H )

Lại nói thân thể Thẩm Thanh Liên thật là một khối bảo vật, không chỉ có trắng nõn xinh đẹp, thân kiều thịt mềm, hơn nữa mẫn cảm đến cực điểm, một người mà có những ưu điểm hoàn hảo của cả nam lẫn nữ, nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút, dâʍ ɖị©ɧ nhờn và trong suốt chảy ra từ bên trong hoa huyệt không chút do dự, chất lỏng sáng lấp lánh làm cho hoa môi đầy đặn trắng nõn nhiễm một chút da^ʍ mĩ.

Bạch Lạc Xuyên sao có thể buông tha, đầu lưỡi linh hoạt hết sức bản lĩnh, ở hoa môi Thẩm Thanh Liên vừa hút vừa liếʍ, còn ác ý đem hai chân của y mở ra ấn chặt trên giường, không cho y có cơ hội lùi bước, đầu lưỡi thăm tiến bên trong hoa huyệt thần bí, hút vào mật dịch không ngừng trào ra, Thẩm Thanh Liên còn có một đặc điểm làm Bạch Lạc Xuyên yêu thích vô cùng, dịch thể trên người y đều có mùi thơm ngọt của hoa quế! Bạch Lạc Xuyên tiểu tử này cũng không biết đời trước làm chuyện tốt gì mà vớ được một cực phẩm tuyệt sắc lại chẳng tốn chút công sức, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ thân đến tâm đều bắt được.

Thẩm Thanh Liên bị Bạch Lạc Xuyên đùa giỡn triệt để, cảm giác được chiếc lưỡi linh hoạt kia nghịch ngợm ở nơi bí hiểm dễ mẫn cảm và tê ngứa của mình, đỉnh tiến hoa huyệt mềm mại mang ra càng nhiều nước mật, toàn bộ rơi vào trong miệng Bạch Lạc Xuyên.

Thẩm Thanh Liên cảm thấy toàn thân một trận nóng lại một trận lạnh, giống như lúc chìm lúc nổi ở trong nước nóng, vòng eo cùng tứ chi đều mềm nhũn vô lực, không có chút cảm giác, chỉ có hoa huyệt bị đẩy ra liếʍ láp là mang theo kɧoáı ©ảʍ cực hạn, nhưng lại có chút không biết đủ, chỗ sâu trong hoa huyệt còn khát vọng bị đâm thọc, được bồi đắp và lấp đầy.

Thẩm Thanh Liên nhìn cái đầu giữa hai chân, khuôn mặt mỹ lệ không biết là xấu hổ hay là sung sướиɠ, đỏ đến mức muốn chảy máu, đôi chân ngọc cũng không biết đặt ở đâu, vừa nghĩ kẹp chặt hai chân không cho Bạch Lạc Xuyên đùa giỡn, lại muốn đem hạ thể tiến lên phía trước, để cho Bạch Lạc Xuyên liếʍ sâu hơn một chút, giảm bớt cơn ngứa ngáy. Chồi non phía trước bị Bạch Lạc Xuyên dùng tay xoa xoa, hoa môi phía dưới lại bị hút cắn, Thẩm Thanh Liên chỉ cảm thấy mình vừa đáng thương lại vừa lo lắng, ngọt ngào xinh đẹp, thân thể tựa hồ cứ bồng bềnh trong lửa và nước, hoa môi nguyên bản thanh thuần bị đùa bỡn đến da^ʍ mĩ bất kham, hạ thân vừa đau vừa trướng, y không ngừng rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ ngập trời từ dưới thân truyền khắp tứ chi, Thẩm Thanh Liên đầu óc không còn, chồi non bắn ra một chút chất lỏng thanh đạm, hoa huyệt một trận co giật và run rẩy, trào ra lượng lớn mật dịch, toàn bộ vào trong miệng Bạch Lạc Xuyên.

Sau khi cao trào qua đi, Thẩm Thanh Liên mơ mơ màng màng không có tri giác, Bạch Lạc Xuyên chưa được làm đến cùng nên một chút cũng không tận hứng, ai biểu thân thể của hắn còn chưa khôi phục, ai biểu tam thúc không biết sao lại xui xẻo nói là thần thức không thể tiết thân ! Thật là muốn…… muốn được một ngụm ăn luôn đại mỹ nhân nhi a. Về sau nếu không có mình ở bên cạnh, một mình y có thể chiếu cố bản thân sao? Có thể giữ được tiết hạnh sao? Có thể không bị người ta khi dễ sao? Toàn bộ chuyện này thật là phiền toái! Làm một con cá nhỏ bé, Bạch Lạc Xuyên quả thực cảm thấy chính mình sầu đến nổi vảy đều rụng hết. Quên đi, tốt hơn là vẫn nên cày bừa mãnh đất màu mỡ này một thời gian đi, làm cho thân thể y không thể tách rời mình, quên không được mình, ngày sau cho dù hắn rời đi, Thẩm Thanh Liên cũng khó tiếp thu người khác. Sinh là người của hắn, chết cũng là người của hắn. Bạch Lạc Xuyên cuộc đời này đối với Thẩm Thanh Liên là tính tình bá đạo, độc chiếm khó bỏ.

Thời gian ba tháng, nói dài cũng không dài, không đủ để đôi tình nhân được gặp nhau; nói ngắn cũng không ngắn, có chàng có ta cùng ý nguyện bên nhau trọn đời. Ba tháng này Bạch Lạc Xuyên đem Thẩm Thanh Liên khi dễ đến từng ngóc ngách, trừ bỏ Long ca ca không cùng tiểu muội muội còn có tiểu cúc hoa hoạn nạn giúp đỡ nhau, tất cả những chuyện khác thì đều tận hứng, hai người hàng đêm ở trong thức hải tiêu dao sung sướиɠ, điên đảo gối chăn. Thẩm Thanh Liên nguyên bản ngây ngô nho nhã, đạm nhiên như nguyệt hoa rực rỡ, hiện tại giống như trái cây chín mùi mà kiều nhu vũ mị đến mê người, cho dù y vô tình liếc mắt ngươi một cái, thì cũng giống như chiếc lông vũ mềm mại xẹt qua đầu quả tim, là người bình thường đều nhịn không được dụ hoặc cỡ này. Cũng may là Thẩm gia đem đại công tử này coi như cô nương mà dưỡng ở khuê phòng, nếu không đã làm biết bao nhiêu người bị yêu tinh mị cốt thiên thành này câu dẫn hồn phách.

*thức hải : biển ý thức , có ngĩa là ý thức bao la, rộng lớn như biển ( tra baidu )

*kiều nhu vũ mị : mềm mại, yêu kiều nhưng cũng cực kỳ quyến rũ

Kỳ hạn ba tháng gần hết, ngay khi màn đêm buông xuống, Bạch Lạc Xuyên liền khôi phục thần lực hình rồng, cũng có thể hóa thành hình người, nhưng đã cùng tam thúc ước định giờ Tý trở lại Đông Hải Long Cung, trước lấy Bạch Trạch dụ lệnh, sau đó đi tới chỗ của Tây Vương Mẫu xin Bích Quỳnh Quả. Chỉ có thể vội vội vàng vàng cưỡi gió hướng Thẩm gia bay tới, cùng đại mỹ nhân nhi từ biệt, nhắc y vì mình thủ thân.

Thẩm Thanh Liên đang nằm định ngủ sớm để đi vào mộng cùng tiểu tình nhân ác ma kia lén lút gặp nhau, không nghĩ tới bên giường đột nhiên hãm xuống, trên giường có thêm một người. Thẩm Thanh Liên hoảng sợ, vừa định kêu lên, liền phát hiện không phải tên khốn xấu xa hay bỡn cợt kia thì còn là ai nữa ?

Thẩm Thanh Liên có chút mơ hồ :

“Sao có thể? Ta đã ngủ rồi sao?”

Thanh âm trầm ấm của Bạch Lạc Xuyên truyền đến, hài hước nói:

“Sớm như vậy đã nằm xuống, có phải hay không chờ ta tới làm em ? Tiểu tiện nhân……”

“Không…… Không có……” Thẩm Thanh Liên đỏ mặt, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai của Bạch Lạc Xuyên, cánh tay cũng ôm eo hắn. Tư thế này nhìn qua chính là nhào vào trong ngực sao. Bạch Lạc Xuyên ôm chầm bả vai mượt mà của y, chỉnh lại thần sắc nói :

“Thanh Liên, đêm nay không phải ở trong mộng gặp nhau, em nhìn ta thật kỹ, hãy nhớ rõ ta.”

Thẩm Thanh Liên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Bạch Lạc Xuyên, đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve ngũ quan như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, bờ ngực rắn chắc, xúc cảm ấm áp xác thật cùng cảm giác trong mơ không giống nhau. Thẩm Thanh Liên nửa người nâng lên, duyên dáng chống cằm, dùng tay sờ sờ ngực Bạch Lạc Xuyên, nói:

“Chàng như thế nào bây giờ mới tìm ta, lúc trước chàng ở đâu ? Vì cái gì chỉ gặp ta trong mộng ?”

Bạch Lạc Xuyên thẳng thắn thú nhận thân phận của mình với Thẩm Thanh Liên, nói mình là con cá nhỏ nghịch ngợm đã cắn đầṳ ѵú của y, khuôn mặt Thẩm Thanh Liên hoàn toàn đỏ ửng , y liếc Bạch Lạc Xuyên một cái :

“Chàng cứ thích khi dễ ta…… mau đem ấn ký hoa sen đó xóa đi, không có chàng ở đây, nó sẽ lại làm ngực ta vừa đau vừa ngứa ……”

“Ân, ân…… Mỹ nhân nhi ngoan, cái này thứ lỗi cho ta khó mà đồng ý.”