Ví dụ như phong thủy bị phá hỏng, người đi trên con đường này sẽ bị nguyền rủa, nếu không rời khỏi nơi này thì càng ngày sẽ có càng nhiều người bị sát hại, Rất nhiều những chủ quán sống trên con phố này đồng loạt nhớ đến chuyện Tập đoàn Trường Duyệt thu hồi đất, chủ động yêu cầu ký hợp đồng.
Nhưng Mạc Ương Ương không làm vậy, cô cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, hơn nữa cô sẽ không bán rẻ cửa tiệm của mình.
Trong khi chủ tiệm của các cửa hàng xung quanh thi nhau yêu cầu ký hợp đồng thì Mạc Ương Ương vẫn mở cửa buôn bán mỗi ngày.
Khách khứa tới ăn không nhiều lắm nhưng lại hay mua mang về.
Chuyện buôn bán trong tiệm không những không chịu ảnh hưởng, mà ngược lại còn có khởi sắc.
Hơn 3 giờ chiều, phố nhỏ vắng vẻ bỗng lại náo nhiệt hẳn lên, một hàng xe sang trọng dừng lại trước cửa tiệm của Mạc Ương Ương.
Cửa xe mở ra, mấy người trông có vẻ là vệ sĩ xuống trước, trải một chiếc thảm đỏ ở chính giữa của xe, thảm đỏ ấy kéo dài vào tận trong tiệm của Mạc Ương Ương.
Cửa xe được mở ra, một người mặc vest trắng, khí chất thanh lịch, đơn giản mà già dặn, vừa nhìn đã biết là người phụ nữ thông minh, tài giỏi.
Cô ta đi tới trước mặt Mạc Ương Ương rồi đưa tay ra, mỉm cười, “Chào bà chủ Hàn, tôi là Hạ Tâm Duyệt của Tập đoàn Trường Duyệt.”
“Chào cô.” Mạc Ương Ương nghe cái tên này xong là biết ngay đối phương tới đây làm gì?
Que Cay yên lặng ngồi một bên nhìn Hạ Tâm Duyệt.
Hạ Tâm Duyệt định ngồi xuống, nam trợ lý đứng sau lưng cô lập tức định cởϊ áσ ra phủ lên băng ghế, nhưng lại bị cô ta ngăn lại.
“Không cần đâu, cũng không bẩn đến vậy!”
Mạc Ương Ương cau mày, sao câu này lại khiến người ta khó chịu đến vậy nhỉ!?
“Cô đến đây có chuyện gì không?”
Hạ Tâm Duyệt đưa mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt, đúng là rất đẹp, dù chỉ mặc bộ quần áo tầm thường cũng không thể che giấu nổi nhan sắc.
Nhưng có lẽ cũng chỉ là được cái mã ngoài thôi, cô ta làm sao có được học thức, khí chất cơ chứ? Rõ ràng là cô ta chẳng có cái gì cả, dựa vào cái gì mà chiếm được Tạ Tây Trạch!
Hạ Tâm Duyệt vô cùng tự tin, cười nói, “Bà chủ Hàn là người thông minh, tôi tới đây để làm gì chắc hẳn cô cũng đã rõ ràng rồi, dạo gần đây tình hình trên con phố này không được tốt lắm, những cửa hàng xung quanh đều đã tìm đến Tập đoàn Trường Duyệt để ký hợp đồng, sao bà chủ Hàn vẫn không đồng ý chứ?”
Hạ Tâm Duyệt định dùng khí thế để gây áp lực lên Mạc Ương Ương, nhưng tình hình lại không như cô ta mong muốn.
Mạc Ương Ương cười nhạt, “Muốn mua bào ngư với giá của củ cải trắng à? Cô Hạ thấy có hợp lý không?”
“Nếu cô thấy số tiền này vẫn chưa đủ, vậy chúng tôi có thể ứng thêm một ít.”
Mạc Ương Ương, “Dù có thêm một vạn, hai vạn tệ nữa cũng không có cửa đầu, tôi không phải người ăn xin.”
“Bà chủ Hàn, làm người không thể quá tham lam được, theo tôi biết, con phố này đã có bốn người chết, cứ đà này, tiệm ăn của cô cũng không có giá trị gì nữa!”
Mạc Ương Ương cười, “Chuyện này cô Hạ có thể chờ xem, nói không chừng sẽ có ngày tôi tặng không cho cô đấy!”
Hạ Tâm Duyệt xoay xoay chiếc vòng Bulgari trên cổ tay, “Tôi biết bà chủ Hàn muốn tiền, tiền thì ai lại không muốn chứ? Thế nhưng… cũng phải nhìn lại xem bản thân trị giá bao nhiêu đã?”
Lửa giận trong lòng Mạc Ương Ương bốc lên ngùn ngụt, cô đang định mở miệng thì Que Cay từ ngoài cửa đi vào, ngây thơ nói, “Cô ơi, sao trên lưng cô lại có một cậu bé đang nằm thế?”
Gương mặt Hạ Tâm Duyệt thoắt cái đã tái mét!