Nếu lại cho Thích Giản Thời lựa chọn, hắn khẳng định sẽ không đồng ý bạn tốt mời tới hội sở (như club, bar, nhà hàng,… nơi người ta tụ tập, họp mặt, đãi tiệc…) ăn sinh nhật. Hôm nay Lâm Gia Ý ăn mặc rất đơn giản, áo thun trắng phối quần túi hộp, tóc dài cột sau đầu, trán trơn bóng lộ ra, một chút cũng không phong tao, nhưng Thích Giản Thời vẫn hối hận.
Tới nơi, Lâm Gia Ý như cá chạch bơi vào sân nhảy lầu một vào trong đám người nhảy nhót. Thích Giản Thời ngăn không được, hắn đứng ở cửa nhìn bạn tốt, sắc mặt trầm xuống. Ngô Song ngượng ngùng cười cười, nói:
“Người trẻ tuổi, mê chơi rất bình thường, rất bình thường.”
Mặt Thích Giản Thời càng đen, móc di động ra gọi mấy cuộc điện thoại chk Lâm Gia Ý. Y không nghe, hắn thở dài, xoa xoa giữa mày, nói: “Vào trước đi.”
Ngô Song nghĩ thầm, tiểu tổ tông của lão Thích gia thật là không bớt lo. Lúc sinh nhật lão Thích còn không hiểu chuyện như thế!
Hai người lên lầu hai, vào phòng liền thấy vài người bạn dựa vào sô pha uống rượu, bọn họ thấy Thích Giản Thời tự động nhường vị trí chính giữa. Thích Giản Thời ngồi xuống cau mày rót ly rượu.
“Các cậu thành thật như vậy, chỉ uống rượu?”
Ngô Song nhìn biểu tình hắn hơi hòa hoãn, cười hì hì nói:
“Không phải cậu kết hôn với tiểu bảo bối nhà cậu sao, có cậu loại nam nhân đã kết hôn này, chúng tôi nào dám giống như trước, tiểu bảo bối nhà cậu còn không xé chúng tôi a.”
Một người bạn khác lắm miệng: “Cũng phải, có thể thu phục lão Thích, đó là ai, thần nhân a! Đúng rồi, bảo bối lão Thích nhà cậu đâu, sao không mang theo gặp mặt?”
Ngô Song nhíu mày với người nọ cho một ánh mắt, “Cậu tò mò bảo bối người ta làm gì, để tôi nói cho cậu, thật sự đẹp, là người phàm phu tục tử như cậu không thể chạm tới.”
Thích Giản Thời móc di động ra nhìn thoáng qua thời gian, lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn không nghe. Hắn nhấp nhấp miệng, quét một vòng các bạn thân đang ngồi uống rượu giải sầu.
“Được rồi, tùy ý các cậu đi, gọi người thì gọi, đừng gọi cho tôi là được.”
“Okay!”
Vài bạn tốt lập tức lộ vẻ vui mừng, không bao lâu, gọi tới một loạt người có nam có nữ.
Nhóm người vừa tiến đến, Ngô Song chú ý tới một người trong đó. Người kia không như người khác, mang mặt nạ con thỏ che khuất nửa khuôn mặt chỉ lộ cằm, trên người còn mặc đồng phục thỏ nữ, tất lưới bao lấy cặp chân dài.
Dưới ánh đèn tối tăm, hắn xuyên qua mặt nạ thấy cặp mắt ánh nước lập loè, đôi mắt thật xinh đẹp.
Ngô Song động tâm, quét mọi người một vòng, phát hiện đôi mắt mọi người cơ bản đều dính trên người người kia, hắn do dự một chút, vẫn vẫy vẫy tay người nọ.
“Lại đây.”
Vài bạn tốt thở dài, âm dương quái khí nói: “Tiểu Song Tử, tối nay thoải mái rồi!”
Cặp mắt thỏ nữ lang nhìn lại, môi mỏng hơi hơi nhấp, nhưng không tới, Ngô Song nhíu mi, “Lại đây tiểu bảo bối, chần chừ cái gì.”
Bọn bạn ồn ào: “Người ta không muốn cùng Tiểu Song Tử, như vậy, ngoài người soái nhất, những người khác, em nguyện ý với ai, tùy tiện chọn.”
Thích Giản Thời vẫn luôn xem di động, bị bọn họ làm ầm ĩ nhíu mi ngẩng đầu, thỏ nữ lang đã đứng trước mặt hắn.
Ngô Song vội ngăn lại: “Ai ai ai, hắn không được, hắn không được, hắn có người nhà, lát nữa người nhà tới thì không tốt, em vẫn là đến với tôi đi.”
Thỏ nữ lang nghe xong cũng không dao động, mềm thân hướng tới ngực Thích Giản Thời. Sắc mặt hắn tối sầm, đang định phát hỏa thì thấy cặp mắt giảo hoạt, hắn nhấp miệng, nghẹn lửa giận trở về kéo người vào lòng, nhấp ngụm rượu như không có việc gì.
Ngô Song trừng lớn mắt, từ trên sô pha nhảy lên, chỉ vào mũi Thích Giản Thời kêu to:
“Lão Thích, cậu, cậu, cậu, cậu mới kết hôn, cậu cứ như vậy?”
Thích Giản Thời nâng lên mí mắt nhàn nhạt nhìn Ngô Song một cái, đương nhiên nói: “Mọi người đều là nam nhân, chơi chơi thì xảy ra chuyện gì.”
Ngô Song há to miệng, nửa ngày nói không ra lời, nhóm bạn tốt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim yên lặng chọn những người khác, mỗi người đều ôm người trong ngực.
Ngô Song hít một hơi thật sâu, nói: “Lão Thích, là tôi nhìn lầm cậu, tôi, tôi…”
Thích Giản Thời ôm sát eo người bên cạnh, không sao cả nói: “Cậu cái gì?”
Ngô Song đau lòng ôm ngực, rung đùi đắc ý, “Cậu nói cậu yêu người không nên yêu, trong lòng cậu đầy vết thương. Cậu nói cậu phạm sai không nên sai…”
Thích Giản Thời nghe không nổi nữa: “Câm miệng.”
Ngô Song đột nhiên im bặt, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Ngón tay Thích Giản Thời vuốt ve hông thỏ nữ lang, biểu tình không đoán được, “Chơi vui không?”
Thỏ nữ lang ghé vào tai hắn thổi khí, giọng nói mang theo nồng đậm ý cười, “Chơi vui nha, lão công, muốn sờ sờ cái đuôi em không?”
Thích Giản Thời nhéo mặt y kéo ra khoảng cách, lạnh lùng nhìn Lâm Gia Ý, “Ai cho mặc quần áo này?”
Lâm Gia Ý phát hiện Thích Giản Thời thật sự tức giận, chột dạ cúi đầu, lông mi run rẩy, đáng thương vô cùng kéo kéo góc áo hắn, nhỏ giọng:
“Em… Em muốn cho lão công một kinh hỉ mà.”
Thích Giản Thời không thể nhìn y như vậy, thở dài, ôm y kéo vào ngực, trầm giọng:
“Không có lần sau, về sau không cho mặc như vậy ở bên ngoài.”
Lâm Gia Ý cười hì hì hôn hắn, “Dạ, lão công, anh mau sờ sờ cái đuôi em.”
Tay Thích Giản Thời từ bên hông y một đường sờ soạng, phía dưới quả nhiên có một cái đuôi lông xù xù, nhưng hắn lập tức phát hiện một việc càng làm hắn tức giận.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, gân xanh trên trán nhảy lên, hắn nhéo cái đuôi ngắn ngủn, từ cổ họng phun một câu, “Ai cho em chạm vào mặt sau?”
Lâm Gia Ý sửng sốt, y co rúm lại một chút, lập tức chui vào ngực nam nhân ngực cọ, tóc dài mềm mại cọ cổ hắn ngứa.
“Lão công có thể cùng nhau cắm vào, lão công không muốn xem thỏ thỏ vẫy đuôi sao?”
Mí mắt Thích Giản Thời giật giật, hầu kết lăn lộn, hắn quét bạn tốt một vòng, bọn họ đã ôm người khác hôn môi. Hắn kéo Lâm Gia Ý lên ôm vào ngực, hơn nửa người che khuất y, thanh thanh giọng, “Tôi đi đây.”
Ngô Song không thể tin tưởng nhìn Thích Giản Thời, “Cậu cậu cậu cậu, cậu chơi chơi còn chưa đủ, cậu còn muốn đóng gói mang đi?”
Thích Giản Thời xoa xoa đầu, lười vô nghĩa tiếp với Ngô Song, phất tay, đẩy người đi thuê phòng.
Lâm Gia Ý lôi kéo vạt áo hắn, đi vào phòng y giữ cửa khóa trái, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm môi đối phương.
Y vươn đầu lưỡi lướt qua cánh môi hồng nhạt, chớp chớp mắt, liếʍ ngón cái mình, nhẹ giọng:
“Khách nhân, ngài muốn phục vụ thế nào, một lần 1 vạn, bao đêm 5 vạn, thao chết không cần trả tiền.”
Hắn nắm cằm y, “Thao chết không cần trả tiền?”
Lâm Gia Ý dán lỗ tai Thích Giản Thời, đầu lưỡi trơn trượt liếʍ vành tai hắn, giọng ái muội trầm thấp, “Đúng vậy, khách nhân muốn thử một chút không?”
Thích Giản Thời nguy hiểm nheo mắt, lòng bàn tay vuốt ve mông Lâm Gia Ý nắm cái đuôi, “Thử xem? Em sẽ có cái gì?”
Lâm Gia Ý đẩy hắn đến sô pha rộng lớn, chậm rãi bò xuống, chân dài cong lên, lắc lư trước mắt nam nhân, “Em cái gì cũng sẽ.”
Hai chân bị tất lưới bao vây lặng lẽ dịch đến đũng quần người nọ căng phồng không ngừng cọ, “Tới thử xem sao.”
Thích Giản Thời bỗng nhiên ách giọng, hắn nghiến răng, “Cởi hết.”
Hai cánh tay Lâm Gia Ý trắng nõn mềm mại duỗi ra sau lưng chậm rãi kéo xuống khóa kéo, quần áo rơi xuống. Hai điểm trước ngực đứng trong không khí, bại lộ trước mắt nam nhân.
Y cởi ra đồ thỏ, ngón tay móc tất lưới trên đùi, cắn môi, đôi mắt nhìn chằm chằm hạ bộ hắn, ra vẻ do dự:
“Vậy, cởi tất hay không?”
Ánh mắt Thích Giản Thời tối sầm, kéo người vào lòng, môi ngậm lấy đầṳ ѵú, ngón tay theo sống lưng thon gầy một đường sờ xuống, vuốt ve thịt đùi.
Đầṳ ѵú vừa nóng vừa ngứa trong khoang miệng nam nhân, bựa lưỡi cọ nhũ tiêm, mang đến kɧoáı ©ảʍ làm y mềm nửa người. Cởi tất lưới làm côn ŧᏂịŧ cong cong không quá khó chịu.
Kê kê đã bắt đầu phun ra từng luồng thanh dịch, y cố ý dán chặt cơ thể Thích Giản Thời, làm thanh dịch thấm ướt đồ hắn. Lâm Gia Ý cảm thấy mình như mẫu cẩu, liều mạng ký hiệu thứ thuộc về mình.
Thích Giản Thời phun ra đầṳ ѵú bị hắn hút sưng thổi thổi. Hắn cúi đầu thấy áo mình có vệt nước, nhấp môi buồn cười, đôi mắt cong cong, lập loè sáng trong tăm tối.
Lâm Gia Ý đã chìm trong mắt ngân hà kia, phía dưới ào ạt chảy nước, hận không thể để đối phương có thể thao chết mình.
“Phát tao?”
Thích Giản Thời nâng lên mí mắt nhìn y, “Để lão công nhìn xem nước nhiều hay ít.”
Lâm Gia Ý cắn môi, kéo xuống mặt nạ, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra. Mắt đào hoa đa tình chứa đầy nước, lay động như có thể rào rạt rơi xuống.
Y cắn môi, ngón tay dò xét đi xuống, côn ŧᏂịŧ nhếch lên dán bụng. Y không dừng tay mà tiếp tục xuống dưới, nhẹ nhàng tách ra khe thịt, trong ánh đèn mờ xem không rõ ràng âm đế. Thích Giản Thời gắt gao nhìn chằm chằm, như mãnh thú hung ác nhìn chằm chằm con mồi.
Bàn tay thô ráp sờ lên, dâʍ ŧᏂủy̠ theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống dừng trên sô pha tạo thành vệt nước. Thích Giản Thời cúi xuống, hắn giống như ngửi được hơi thở thơm ngọt.
Nam nhân dán huyệt ngửi, hương vị da^ʍ mĩ đang từng chút dụ hoặc, câu dẫn, chờ đợi hắn. Đầu lưỡi liếʍ mềm thịt, hắn chép miệng, tanh mặn lan trong đầu lưỡi, như thịt hàu, tươi mới nhiều nước.
Hoa hạch bị ngậm, đầu lưỡi khảy nó mang đến kɧoáı ©ảʍ tựa thủy triều cọ rửa cơ thể Lâm Gia Ý. Y run rẩy ngã vào sô pha, hai chân mở lớn mặc người hái.
Một cặp chân dài mềm mại đáp trên vai rộng, Thích Giản Thời bao phủ cả người y dưới thân, dươиɠ ѵậŧ bị huyệt động gắt gao hút không bỏ, cắm vào rút ra cũng khó khăn.
Thích Giản Thời nhíu mày, vỗ mông y, “Đừng kẹp chặt như thế.”
Y ủy khuất nhấp miệng, mở chân to chút, kiều mị kêu:
“Lão công thao thao sẽ không chặt…. lão công thao em…. thao lỏng em……”
Thích Giản Thời từ trên cao nhìn xuống y, cặp mắt đào hoa chứa xuân ý lân lân ánh nước, hắn xem đến phía dưới trướng to một vòng.
Bàn tay to nắm chân trắng nõn, nam nhân nhìn chân dài trước mắt bị tất lưới bao lấy, nuốt nước miếng, hơi cúi đầu, từ bắp chân liếʍ hôn tới gót chân. Hắn hôn gan bàn chân non mềm, hạ thân mãnh liệt thao làm, dâʍ ŧᏂủy̠ từ nơi giao hợp vẩy ra, làm âm mao ướt dầm dề.
Trong mãnh liệt thao làm, Lâm Gia Ý hai mắt mê ly nhìn đèn trên đỉnh đầu, toàn bộ trần nhà xoay tròn trước mắt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm y sắp trở thành nô ɭệ của Thích Giản Thời. Không, y vốn dĩ là nô ɭệ của Thích Giản Thời.
Lúc đồ vật kia rút ra, huyệt một trận hư không, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống, dươиɠ ѵậŧ bị bọt nước ngâm đến tỏa sáng. Y chớp chớp mắt, trở mình dẩu mông mượt, lắc lắc, rên rĩ ngọt nị:
“Lão công….. thao em….. thao chết em…….”
Y giống một con mẫu cẩu phóng đãng, cầu xin kê ba nam nhân tiến vào cơ thể. Đôi mắt đầy nước nhìn cự căn hùng tráng dữ tợn, môi run rẩy:
“Lão công…… tiến vào….. cắm cắm em……. cắm em……”
Khi thịt hành lần nữa tiến vào, y thỏa mãn thở ra tiếng, mông trắng nõn thịt bị vỗ đánh ra từng đợt sóng thịt. Lâm Gia Ý chôn mặt trong hai cánh tay, lông mi bị nước mắt thấm ướt, cực nóng trên mặt sắp làm y bốc hơi.
Thích Giản Thời vuốt ve người dưới thân thon gầy, da thịt tinh xảo mỹ lệ. Hắn cúi xuống hôn, từ bả vai hôn đến gáy, đột nhiên nam nhân khựng lại, hung hăng ngậm khối thịt sau cổ y.
Lâm Gia Ý kêu lên đau đớn, đôi mắt nửa híp đột nhiên trợn to, nước mắt rào rạt chảy ra. Thích Giản Thời nhìn dấu răng phát tím, đè thấp giọng nghiến răng nghiến lợi:
“Không được mặc loại quần áo này ở trước mặt người khác nữa, nghe thấy không?”
Lâm Gia Ý quay đầu lại, bĩu môi dán sát hắn muốn hôn môi, ủy khuất hàm hồ:
“Biết…… đã biết…… lão công….. cắn đau….. hôn….. hôn hôn em…..”
Thích Giản Thời hôn y, tư thế như xi tiểu trẻ con đè y trên ván cửa, nhục cụ đi vào sâu nhất, đỉnh khối thịt kia không ngừng cọ.
Thịt non bị cọ ra nước, kɧoáı ©ảʍ mất khống chế làm y kêu một tiếng cao hơn một tiếng. Giác quan ở kịch liệt thao huyệt phóng đại vô hạn, y nghe thấy tiếng người rõ ràng truyền tiến lỗ tai.
Mặt Lâm Gia Ý dán trên cửa lạnh lẽo, cọ đầṳ ѵú sưng đỏ, trên người cực nóng sắp hong ấm cửa. Cả người y phiếm hồng nhạt, mặt hồng say lòng người, mị ý khóe mắt câu Thích Giản Thời sắp nổi điên.
“Kêu, để mọi người đều nghe một chút em bị anh thao như thế nào.”
“Lão công…. lão công, đừng thao…… ô….. quá sâu….. từ bỏ……”
Lâm Gia Ý nước mắt chảy đầy mặt, muốn tiểu dồn dập đánh úp lại. Y sắp nhịn không được, áp lực khóc nức nở, cầu xin:
“Lão công……. từ bỏ được không…… em sai rồi…… Lão công…..”
“Vậy tiểu cho mọi người xem, được không, ân?”
Thích Giản Thời ngậm vành tai y, hơi thở nóng rực phun bên tai. Lâm Gia Ý trong kɧoáı ©ảʍ như tuyết lở cả người run rẩy mềm xuống, côn ŧᏂịŧ run run phun từng luồng trên ván cửa.
Bắn xong kê kê nửa rũ xuống, nướ© ŧıểυ cũng bắn trên ván cửa, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống đất, dơ bẩn một khối.
Lâm Gia Ý giãy giụa xoay người, ôm cổ Thích Giản Thời, nước mắt cọ lên cổ hắn. Ý cười cuar người nọ truyền tới tai y.
“Xem, làm dơ, sau này còn chơi nữa không?”
Lâm Gia Ý khóc đủ rồi, bĩu môi, căm giận cắn da thịt màu mạch, một cặp chân dài kẹp eo hắn, mơ hồ không rõ, “Chơi.”
Thích Giản Thời dùng sức vỗ mông y, thoả mãn liếʍ liếʍ khóe môi, “Vậy thử xem.”