Giáng Sinh ngày đó, Thích Giản Thời chỉ có một tiết, xong một tiết buổi chiều hắn chuẩn bị về nhà, kết quả có mấy nữ sinh ngăn cản. Hắn giương mắt nhìn vài nữ sinh quen mắt, trong đó một người là lớp trưởng lớp hắn dạy.
Lớp trưởng ánh mắt mơ hồ, hai rặng mây đỏ trên má, do dự nửa ngày, e thẹn nói với hắn một câu: “Thích lão sư, Giáng Sinh vui vẻ.”
Thích Giản Thời lịch sự trả lời em cũng vậy.
Lớp trưởng bị bạn học ồn ào lần nữa mở miệng, “Thích lão sư có bạn gái chưa?”
Thích Giản Thời nhíu mày, hắn lui một bước kéo ra khoảng cách, giọng xa cách, thái độ lảng tránh, “Tôi có người yêu.”
Hắn dừng một chút, giọng nói vừa chuyển, vui đùa, “Sao vậy? Muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao? Tôi trở về hỏi người yêu có đồng ý hay không đã.”
Lớp trưởng ngẩn ra, thần sắc nháy mắt ảm đạm xuống, cô nhấp miệng, trầm mặc trong chốc lát, gian nan tươi cười:
“Vậy, vậy, Thích lão sư có người yêu thì thôi ạ.”
Mấy nữ sinh cô đơn đi rồi, Thích Giản Thời nhìn nhìn ngón áp út, mạc danh nghĩ đến hôm qua Lâm Gia Ý nói với hắn:
“Lão sư, anh muốn quà Giáng Sinh gì?”
Hắn nhéo cằm Lâm Gia Ý thon gầy hôn môi, cánh môi hồng nhuận bị nghiền áp liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi quấn quanh đối phương. Lâm Gia Ý không cam lòng yếu thế hôn trả. Nam nhân ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại, trong lòng sinh ra suy nghĩ điên cuồng, hận không thể nuốt đầu lưỡi kia vào trong bụng.
Lâm Gia Ý mềm nhũn dựa vào ngực hắn, hơi thở mong manh, “Lão sư, anh làm gì a, hút đau em.”
“Đây là quà Giáng Sinh.”
Hắn vuốt tóc dài ôm chặt y, trong lòng suy nghĩ nước hoa Chanel xứng với Lâm Gia Ý không.
Hôm nay Thích Giản Thời lái xe điệu thấp, khi chạy ngang qua quảng trường quốc tế, hắn chần chờ một giây, sau đó đổi tay lái, trong lúc lơ đãng hắn thấy hai mắt của mình trong kính chiếu hậu lập loè ôn nhu lưu luyến.
***
Lâm Gia Ý nhìn mặt mình trong gương, có chút khó chịu nghĩ, sao giống nữ như thế? Y nhéo mặt, tô son môi, nhấp nhấp, ok, càng giống.
Thích Giản Thời ngoài miệng nói không cần, điểu còn cứng hơn người khác.
Nếu không phải Thích Giản Thời thích, bằng không y tô son môi, nghĩ cũng không cần.
Thẳng nam chiết tiệt!
Y sờ sờ váy đồng phục JK trên người tốn số tiền lớn mua, váy này, bằng cái gì bán một vạn?
Váy đỏ thoạt nhìn xác thật rất đẹp, nhưng làm sao cũng không tới một vạn a? Hay là đồng phục Nhật Bản? Đồng phục Nhật Bản bán đắt như thế, học sinh đều có thể mặc? Chẳng lẽ là chất liệu cao cấp gì?
Hơn nữa, y không cảm thấy mặc cái này tốt hơn quần áo hàng hiệu xa xỉ Thích Giản Thời mua cho y.
Y kéo váy lên một chút, qυầи ɭóŧ ren trắng như ẩn như hiện. Y sinh ra lông rất ít, âm mao vốn thưa thớt cũng bị cạo sạch.
Côn ŧᏂịŧ thành thật cuộn trong quần, y nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, đợi lát nữa Thích Giản Thời thấy sẽ có phản ứng thế nào.
Sao Thích Giản Thời còn chưa về nhà, không phải chỉ có một tiết sao?
Có phải lại bị yêu tinh nào quấn lấy hay không.
Quá nhiều người nhớ thương Thích Giản Thời.
Y bĩu môi, ngồi trên thảm lông, lông mềm cọ ngứa mông. Tưởng tượng đến thảm này bị chân Thích Giản Thời giẫm lên, cả người y ngứa ngáy, tay tìm được phía dưới sờ sờ, chất lỏng dính nhớp tràn ra.
Y bò dậy, mềm chân chạy vào phòng tắm, khi đi ra tay cầm áo thun hôm qua nam nhân mặc, đây là y lấy ra từ sọt đồ dơ.
Lâm Gia Ý dẩu mông ngồi quỳ trên thảm, thân trên ghé vào sô pha, ôm áo thun ngửi thật sâu. Nhàn nhạt vị mồ hôi lẫn hương nước hoa Hermes như xuân dược, làm hoa huyệt mấp máy phun ra xuân thủy.
Y nhịn không được cầm một góc áo nhét vào miệng, quả nhiên nếm đến vị mặn nhàn nhạt, tay tìm được phía dưới cách qυầи ɭóŧ ren xoa âm đế.
Tình sóng dâng trào, mặt Lâm Gia Ý nóng lên, dâʍ ɖị©ɧ dính vào trên tay, dính nhớp trơn ướt. Y thử thăm dò đưa một ngón tay từ khe hở qυầи ɭóŧ tới thăm nhục hoa cơ khát. Vừa đi vào, ngón tay đã bị nhục bích bao lấy, mặt y dán áo, lẩm bẩm tên Thích Giản Thời.
Không đủ, một ngón tay không đủ, huyệt hư không lại ngứa, y sắp khóc, hốc mắt đỏ một vòng, chỉ có dươиɠ ѵậŧ Thích Giản Thời mới có thể ngăn ngứa.
Lúc Thích Giản Thời trở về thấy một màn: người trên thảm lộ mông trắng bóng từ váy, miệng ngậm áo thun hôm qua hắn mặc, một bàn tay còn cắm trong qυầи ɭóŧ như ẩn như hiện.
Đầu óc đã đình chỉ, một ngọn lửa xông thẳng xuống bụng nhỏ, hắn nhìn chằm chằm y, đạp rớt giày đi qua trực kéo người từ thảm lên.
Lâm Gia Ý treo trên người hắn, hốc mắt hồng hồng, mặt trắng nõn nổi hồng triều, âm thanh ngọt ngào:
“Lão sư, thích quà Giáng Sinh của anh không?”
“Ai cho phép em chạm vào phía dưới?”
Thích Giản Thời lạnh lùng nói, sau đó bóp mông y tạo ra vệt đỏ, “Có phải em chưa bao giờ nghe anh nói?”
Y nhìn mặt Thích Giản Thời âm trầm, lập tức bĩu môi dán lên muốn hôn bị nam nhân ngăn cản, “Đừng nghĩ dùng chiêu này trốn tránh trừng phạt.”
Lâm Gia Ý nghe được trừng phạt, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, y dính trên người đối phương cọ tới cọ đi.
“Lão sư, lần này muốn trừng phạt em thế nào?”
“Tự em nói.”
Bàn tay nam nhân đi đến váy sờ soạng một phen, cau mày rút tay ra, “Em ngửi tao vị em đi.”
“Lão sư, lão sư, thao chết em…. vén váy em lên… lấy dươиɠ ѵậŧ đánh mông em… từ phía sau thao đến phía trước….. Thao em khóc…. cho em không dám tự sờ chính mình…..”
Giọng y ngọt nị, ôm cổ Thích Giản Thời, môi khô dán hầu kết hắn, răng gặm cắn liếʍ mυ'ŧ ra vệt đỏ. Da đối phương mạch sắc nhìn không rõ ràng, y không cam lòng lại cắn cắn.
“Muốn bị thao? Ngồi lên sô pha mở chân ra.” Thích Giản Thời thả y xuống đẩy đến sô pha.
Lâm Gia Ý chớp chớp mắt, trong ánh mắt lóe giảo hoạt. Y chậm rãi cởi ra qυầи ɭóŧ ren, xoa thành một nhúm nhét vào tay hắn, “Lão sư, giúp em giữ.”
Sau đó y mở chân ra thành chữ M, kê kê nhếch lên lắc qua lắc lại chảy thanh dịch. Nam nhân nhấp môi, nhéo nhéo côn ŧᏂịŧ. Nó cựa quậy một chút, ngoan ngoãn trong tay hắn.
Thích Giản Thời nhìn một lát, sau đó quỳ xuống ngậm lấy thịt căn đáng yêu.
Hắn mυ'ŧ vào kê ba phấn nộn, xinh đẹp không giống nhục bổng nam nhân. Lâm Gia Ý kẹp đầu hắn, từ qυყ đầυ hồng nhạt liếʍ đến hệ rễ, hai trứng tiểu xảo bị nam nhân bọc vào miệng.
Hoa huyệt vẫn luôn chảy nước tản ra da^ʍ hương.
Qυầи ɭóŧ ren xoa thành một nhúm thô lỗ nhét vào hoa huyệt, không nhét toàn bộ mà chỉ một góc. Lâm Gia Ý hai mắt ngậm nước lên án nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:
“Không cần dùng cái này nhét, dùng dươиɠ ѵậŧ lão sư, muốn lão sư cắm em.”
Thích Giản Thời nhìn hoa huyệt lúc đóng lúc mở, giọng nói như muốn thiêu cháy, ánh mắt chứa du͙© vọиɠ nhìn không sót gì. Nam nhân rút ra qυầи ɭóŧ, tiếng nói trầm thấp ám ách:
“Vậy cái này để chỗ nào?”
Lâm Gia Ý không chút do dự mở miệng, vươn đầu lưỡi, sắc tình lại phóng đãng:
“Lão sư, nhét vào miệng em, cắm cắm em… lão sư…. cắm em…”
Như y mong muốn, qυầи ɭóŧ nhét vào miệng, y nếm tới mùi tao của mình.
Đầu lưỡi liếʍ âm môi đầy đặn, lúc này Thích Giản Thời mới phát hiện Lâm Gia Ý cạo hết âm mao.
Lửa giận từ trong lòng nổi lên, hắn vỗ mông trắng mượt mà kia. Lâm Gia Ý quá hiểu biết Thích Giản Thời, chân nhỏ câu đầu hắn lại, miệng ngậm qυầи ɭóŧ, ô ô kêu.
Hoa môi bị đầu lưỡi trơn trượt liếʍ, nhục hoa nở rộ, da^ʍ huyệt nhỏ dâʍ ŧᏂủy̠, hắn như trút giận dùng hàm răng nghiền hoa đế non mềm.
Lâm Gia Ý sung sướиɠ lại đau, tao bức tê dại, chỉ có thể xin tha vỗ vỗ vai nam nhân hy vọng Thích Giản Thời buông tha y.
Thích Giản Thời đương nhiên không tha, hàm răng cọ hoa môi phì nộn, đầu lưỡi thẳng tiến hoa huyệt, bắt chước động tác tính giao cắm lộng. Huyệt khẩu bị hung hăng hút, tao bức bị liếʍ chín.
Lâm Gia Ý đột nhiên nháy mắt, nước mắt sắp rơi không rơi, mặt đỏ như hoàng hôn, y cao trào trong khoang miệng Thích Giản Thời.
Đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, nam nhân nuốt vào, có bắn trên mặt. Hắn nếm nếm, hương vị tanh mặn lan trong miệng, hắn cảm thấy bên trong còn có vị ngọt.
Cuối cùng qυầи ɭóŧ trong miệng Lâm Gia Ý được lấy ra, đã bị nước miếng thấm ướt. Nam nhân nhéo cằm Lâm Gia Ý hôn y sắp hít thở không thông, huyệt đã bị liếʍ ướŧ áŧ mấp máy, khát vọng.
Đối phương cầm nghiệt căn lửa nóng từng chút đâm vào. Huyệt ướt mềm giống như chết đói quấn lên, người nọ ôm người lên. Lâm Gia Ý gắt gao ôm cổ hắn, phóng đãng da^ʍ kêu bên tai nam nhân:
“Lão sư….. thao em thật thoải mái….. lão sư….. rất thích……”
“Thích? Thích lão sư hay thích lão sư thao em?”
Lâm Gia Ý ngẩng đầu lên hôn môi hắn, hơi thở giao triền, “Em yêu lão sư, em thích lão sư thao em.”
Mông bị ôm đột nhiên chìm xuống, tao tâm bị cuồng mãnh kịch liệt đảo lộng. Y nức nở, trong mắt lập loè ánh nước, như hồ nước sáng sớm lấp lánh, sắp làm Thích Giản Thời xem đến tim mềm mại.
Bọn họ từ phòng khách làm tới cửa sổ sát đất, thành thị đèn đuốc sáng trưng chiếu vào phòng tối. Y thấy mình trong cửa kính, nước mắt rơi xuống, môi run run lúc đóng lúc mở, giọng nói kêu ách, rầu rĩ thở dốc.
Y như bay lên bầu trời, trận tính sự điên cuồng này làm y lung lay, vô pháp rơi xuống đất. Cánh tay Thích Giản Thời kiên cố kiềm eo y, tử ©υиɠ bị cắm đến tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ theo nơi giao hợp xuống chảy.
Váy dính đầy bạch trọc, bụng nhỏ bỗng nhiên căng chặt, mãnh liệt mất khống chế đánh úp lại, Lâm Gia Ý run run rẩy rẩy chảy nước mắt, kêu:
“Lão sư… lão sư… muốn tiểu.”
Thích Giản Thời gặm cổ y, lãnh khốc đáp, “Tiểu ở đây, tiểu cho anh xem.”
“Không… không… lão sư… cầu anh… mang em đi WC…”
Y khóc thở hổn hển, rất ít khi khóc lợi hại như thế. Thích Giản Thời hiển nhiên không muốn buông tha, giọng nói thấp lại trầm:
“Bảo bảo, nghe lời, tiểu cho lão sư xem.”
Thân thể y dưới người yêu lừa gạt đột nhiên thả lỏng, nướ© ŧıểυ từ côn ŧᏂịŧ đã bắn vài lần tuôn ra, tí tách xối đầy đất, mã mắt phát đau.
Trong nháy mắt nhục huyệt chặt lại, cắn Thích Giản Thời gắt gao, thịt hành thao y đến chảy nước bọt. Kê ba ý loạn thần mê run rẩy trong động thịt, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy tử ©υиɠ nhỏ hẹp, làm y nóng hỏng rồi.
Y ôm cổ nam nhân, lần đầu tiên mềm yếu khóc trong ngực hắn như thế. Thích Giản Thời vuốt mật huyệt hắn bị làm sưng, thấp giọng dỗ:
“Không khóc, tặng quà cho em được không?”
Lâm Gia Ý nâng lên mí mắt khóc sưng đỏ, “Cái gì?”
Nhẫn vàng dưới ánh đèn neon ngoài cửa sổ loé ánh sáng nhu hòa.
“Ý anh là?”
Lâm Gia Ý hỏi, ngón tay véo cánh tay Thích Giản Thời thật sâu.
“Kết hôn với anh đi, bảo bảo.”
Môi người nọ dán mí mắt y sưng đỏ vuốt ve, hôn tới nước mắt trên lông mi.
Lâm Gia Ý vươn một bàn tay. Khi đeo nhẫn lên, y đột nhiên nhớ tới một chuyện, cúi đầu nhìn váy hốt hoảng:
“Lão công, váy!”
Váy bị nướ© ŧıểυ xối ướt, không có khả năng mặc nữa.
Thích Giản Thời trầm mặc một chút: “Không có việc gì, mua một cái mới.”
Lâm Gia Ý nghẹn, “Từ bỏ, lần sau mua cái đuôi được không?”