Thập Niên 70: Dưỡng Phu Ký

Chương 16: Người so với người, càng làm người ta tức chết mà

An Niệm Cửu hiện tại ở trước mặt cô nhắc tới chuyện này, rốt cuộc là có ý gì...?

Chẳng lẽ là chuyện cô ta làm đã bị phát hiện sao? !

Điều này sao có thể a...!

Không, không đúng, nếu cô phát hiện là mình làm, chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như thế.

Cho nên, lúc này cô cùng mình nói đến chuyện này, chỉ là đơn thuần phàn nàn một chút mà thôi.

An Niệm Cửu thấy cô không có động tĩnh, thở dài nói nói: " Trên cái thế giới này thật sự là ai cũng có......"

“khả năng” An Niệm Cửu còn không có nói xong, đột nhiên lại bị An Tiểu Noãn cắt ngang.

An Tiểu Noãn trong nội tâm bối rối, nghĩ nên làm thế nào thì mình mới có thể thoát khỏi hiềm nghi, nghe được lời này của cô, theo bản năng phản bác: " Đúng vậy, chị nhớ xem có ai là người không thích mình hay không! "

An Niệm Cửu quỷ dị nhìn An Tiểu Noãn, trầm mặc qua ba giây đồng hồ, cô bổ sung lời còn chưa nói hết: " Trên cái thế giới này ngoại trừ người thích mình, thật sự là ai cũng có khả năng, thật sự là nhân tâm hiểm ác. "

An Tiểu Noãn nhận lấy 1 vạn tấn tổn thương: "......"

Được rồi tôi không tốt được chưa! ! ! ! !

" Còn có chuyện gì muốn nói với chị không? Không có chị đi về trước. "

" Không có, chị đi đi. " An Tiểu Noãn nghe được thanh âm suy yếu của chính mình.

Nếu An Niệm Cửu không đi, cô lo lắng mình có thể sẽ bị đối phương làm cho tức chết.

Cô trước kia sao lại không phát hiện, An Niệm Cửu lại biết cách làm người ta giận như vậy.

Cuộc sống này của cô ta thật sự là quá khó khăn mà.

An Tiểu Noãn trong nội tâm vì chính mình mà chua xót đến rơi nước mắt, bàn tay thô ráp lau trên mặt một vòng, thiếu chút nữa đem da mình mài trầy.

Trở về thời gian dài như thế rồi, cho dù là không làm việc nặng, nhưng chút nội trợ cũng phải làm, ví dụ như là làm cơm rửa chén giặt quần áo các loại.

Tay của cô không trở nên thô ráp sao được?

Cô đã tận lực tránh đi những chuyện này, nhưng cũng không thể có thể cái gì cũng không làm.

Cô còn khá tốt, cùng những người trong thôn so sánh thì xem như đã rất tốt rồi, nhưng cùng An Niệm Cửu so sánh, quả thực là thành mảnh vụn cặn bã.

Người so với người, càng làm người ta tức chết mà.

An Tiểu Noãn ở trong phòng, làm tốt tử tưởng tâm lý.

Không thể tiếp tục cứ như vậy được.

Hay là vào thành, những việc trong thôn, thật sự là quá vất vả.

Mệt chết nhưng thu lại cũng chỉ một chút đồ vật mà thôi.

An Niệm Cửu bước nhanh đi ra ngoài, cùng bọn họ đánh tiếng: " Bác hai, thím hai, cháu về trước. "

Thím hai đem người gọi lại: " An An a..., cháu chờ một chút, ngày hôm qua cảm ơn cháu đã hỗ trợ đưa nước đến. Cháu không phải rất thích ăn đậu phộng sao? "

" Thím buổi tối ngày hôm qua đào được một chút đậu phộng, cháu mang một ít trở lại ăn đi. "

Lúc này, có thể có một chút đậu phộng, cũng là them chút đồ ăn cho gia đình, An Niệm Cửu vội vàng cự tuyệt nói nói: " Cảm ơn thím hai, không cần, trong nhà cháu đã có hạt dưa thím Dương đưa tới rồi. "

Nụ cười trên mặt thím hai càng phát ra thân thiết, thái độ cường ngạnh đem đậu phộng đã ran tốt nhét vào trong tay cô.

" Chẳng qua cũng chỉ là một chút đậu phộng mà thôi, An An, cháu nhận lấy đi, không nhận thím sẽ tức giận! "

An Niệm Cửu lúc này mới không tình nguyện đem đậu phộng thu , cười tủm tỉm nói nói: " Cảm ơn thím hai. "

" Không cần khách khí…. Không cần khách khí, chẳng qua chỉ là chút đồ vật mà thôi, không cần để ở trong lòng. "

Thím hai thấy cô đem đồ vật nhận lấy, cao hứng nói nói.

An Niệm Cửu đem đậu phộng bỏ vào trong túi, mang đi về cho người nhà nếm thử hương vị.

Cô đơn nhiên là hiểu rõ chuyện thím hai vì sao lại đột nhiên đối với cô tốt lên như vậy.

Khoảng cách hai nhà bọn họ cũng không xa, đứng ở cửa ra vào, có thể thấy rõ ràng, mẹ Dương đã mang đồ vật gì đến nhà bọn họ.