Thập Niên 70: Dưỡng Phu Ký

Chương 15: Đến nhà thím hai

Lúc này, nhà bọn họ cũng là vừa vặn trở về nghỉ ngơi một chút.

An Niệm Cửu bởi vì rơi xuống nước, cho nên đã được nghỉ ngơi hai ngày.

" Bác hai, thím hai, Tiểu Noãn ở nhà sao? "

Trên mặt An Niệm Cửu mang theo biểu tình quan tâm.

Ngày hôm qua buổi tối An Tiểu Noãn bị đánh, âm thanh kêu đau, cô ở trong nhà cũng nghe được.

kẻ cầm đầu An Niệm Cửu rung đùi đắc ý, đồng tình mà nghĩ: thật sự là đáng thương.

" An An tới nữa à, vào đi a, cái đồ lười này, bây giờ còn đang ở trong phòng đó. "

Bước chân An Niệm Cửu nhẹ nhàng tiêu sái đi vào, mở cửa, thuận tiện giữ cửa khóa trái.

An Tiểu Noãn lúc này, nằm lỳ ở trên giường, trong nội tâm ủy khuất muốn chết, nghe được động tĩnh mở cửa, trong nội tâm một chút vui mừng, giả bộ nói nói: " Hừ, đừng tới gọi con ăn cơm, con không đói bụng! "

An Niệm Cửu không có đáp, chuyển một cái ghế, ở một bên ngồi xuống .

An Tiểu Noãn phát giác chỗ khác thường, nhịn không được quay đầu xem một cái, thấy căn bản không phải mẹ cô, mà là An Niệm Cửu.

An Tiểu Noãn: "! ! ! "

" Chị còn có mặt mũi tới? ! "

An Tiểu Noãn quả thực là tức điên, chính là do cô ta, đem toàn bộ chuyện đổ lên trên người mình, hại cô bị bọn họ hung hăng đánh một trận!

Hơn nữa buổi tối còn không cho phép ăn cơm.

Bụng cô ta bây giờ còn bị đói, An Niệm Cửu còn có mặt mũi đi tới gặp mình? !

An Niệm Cửu trong nội tâm thầm cười , trên mặt lại mang vẻ ủy khuất mà nhìn cô ta, không cao hứng nói nói: " Chị đây cũng là có ý tốt.... "

An Tiểu Noãn tức tới mức muốn phun một ngụm máu: " Chị là cố ý đi, để tôi bị đánh một trận, rõ ràng còn dám cùng tôi nói là có ý tốt? ! "

An Niệm Cửu cây ngay không sợ chết đứng: " Đúng vậy, không sai, chị đây quả thật chỉ là vì có ý tốt. "

" Chén này từ đầu do chị mới bể, sao chị không thừa nhận? Chúng ta một người cũng không thoát khỏi liên quan! "

" Tiểu Noãn, em cũng không thể học người ta thói lừa gạt --- không tốt. "

An Tiểu Noãn: "......"

Chị trước kia chẳng phải thường xuyên luôn đồng tình giúp đỡ khi tôi bị oan ức sao? !

Vì sao lúc này đây lại không được? ! !

An Tiểu Noãn lại hờn dỗi, xoay người sang chỗ khác, cái cuộc sống này thật sự không có cách nào qua mà!

" Tiểu Noãn, lúc này đi tới đây là do chị có một việc muốn tìm em giúp. "

An Niệm Cửu nói ra ý của mình, trong nội tâm lại nghĩ, em họ kỳ kỳ quái quái này, vẫn có chút tác dụng.

Không biết cô ta có biết rõ Dương Dật thích cái gì hay không?

An Tiểu Noãn bỗng nhiên lên tinh thần, không nghĩ tới cũng có một ngày An Niệm Cửu lại cần sự giúp đỡ của mình.

" Chuyện gì? "

" Em cảm thấy nên đưa đồ gì cho mình thích thì phù hợp a...? "

Người mình thích?

An Tiểu Noãn theo bản năng nghĩ tới, ngày hôm qua thấy bầu không khí bất thường của hai người bọn họ, người cô ta thích không phải là Dương Dật chứ?

Dương Dật thích, cô làm sao có thể biết được...? !

Nếu như không phải Dương Dật tráng niên mất sớm, thành thật mà nói, người này cô cũng không nhớ rõ a...!

Nhưng cô ngược lại là theo bản năng nhớ tới một lễ vật, An Tiểu Noãn nói: " Khăn quàng cổ! "

An Niệm Cửu như có điều suy nghĩ gật đầu, tự mình làm ra tới khăn quàng cổ, đích thật là rất bình thường.

" Được. " An Niệm Cửu đã chiếm được đáp án, lập tức qua cầu rút ván, " Tiểu Noãn a..., ngày đó thời điểm chị rơi xuống nước, em có nhìn thấy hay không, là ai đem chị đẩy xuống nước vậy? "

Nghe An Niệm Cửu đột nhiên nói đến cái đề tài này, trong nội tâm An Tiểu Noãn nhảy dựng, khẩn trương lên.