Nụ Hôn Của Anh

Chương 27: Tôi có chút ướt rồi

Hai người chiến hữu già muốn gặp mặt một lần rất khó, đến độ tuổi này rồi, sống lâu thêm một ngày cũng đều là trộm lấy tới, nói không chừng chẳng biết ai là người sẽ tiễn ai đi trước.

Có chút lời không nói ra có lẽ chính là khó để có thể bù đắp được tiếc nuối.

Thời tiết rất đẹp, thời gian cũng dư dả, Hình Yểu trước tiên đi xử lý vận chuyển hành lý ký gửi.

Hai ông cụ với mái tóc bạc phơ đứng cách đó không xa ôm nhau từ biệt, lão thủ trưởng xương cốt cứng rắn quân công hiển hách nhưng lại ở trong hoàn cảnh bình thường không đổ máu, không bị thương này mà ướt hốc mắt.

Lục Thính Miên cùng với Lâm Lâm mỗi người ôm một ly trà sữa ngồi ở nơi có ánh mặt trời, dùng biểu cảm hóng chuyện như được copy paste lại mà nhìn Hình Yểu cùng với Tần Cẩn Chi: “Hai người bọn họ đứng chung một chỗ giống như xã hội đen đến đòi nợ, chính là cái loại mà không còn tiền thì sẽ ngay lập tức bị đánh gãy chân rồi moi tim đào thận đi ấy.”

Một người ít nói lại lạnh nhạt, một người thì có một gương mặt thập phần có tính công kích, mặc dù chỉ đứng cách nhau hai bước nhưng từ đầu đến cuối đều chẳng nói với nhau một câu nào, Lâm Lâm hoài nghi ánh mắt của Hình Yểu nhìn Tần Cẩn Chi ba phút trước chỉ là trong lúc ngẫu nhiên.

Lục Thính Miên tỏ vẻ đồng ý: “Ít nhất cũng là thiếu mấy ngàn vạn.”

Hình Yểu nhìn thời gian rồi đi qua nói với các cô: “Một lát nữa các cậu không cầng phải gọi xe, anh ấy sẽ đưa các cậu đi.”

“Có thể sao? Bọn mình về trường học, không tiện đường với bác sĩ Tần đâu, không phải là phiền phức lắm sao?”

“Phiền phức thì cũng phiền phức rồi, phải đi một vòng thật lớn mà, nhưng người nào đó khẳng định là tự nguyện nhận lấy phiền phức này vào người.” Lâm Lâm ôm lấy cổ của Lục Thính Miên rồi nháy mắt ra hiệu với cô.

“... Ồ…”

Tần Cẩn Chi dìu Hình Quốc Đài ngồi lên xe lăn rồi lại dặn dò với nhân viên công tác sân bay vài câu, Hình Yểu lễ phép nói cảm ơn với Tần Thành Binh xong rồi đẩy Hình Quốc Đài vào bên trong, sau khi đến cửa an ninh thì Tần Cẩn Chi mới đưa túi xách cho cô.

Ở đây không một ai biết tối hôm qua Hình Yểu đã đi đến bệnh viện, hai người cũng ăn ý mà không đề cập tới.

Câu nói ‘tôi sẽ nhớ anh’ kia là chỉ về Tần Cẩn Chi.

Thời gian bay là một tiếng bốn mươi phút, không đủ một giấc để ngủ, Hình Giai Thiến cùng Triệu Nhiên đã đến sân bay từ sớm để chờ, Triệu Nhiên vẫn giống như lần đầu tiên nhìn thấy Hình Yểu, ánh mắt nhìn cô có một chút thật cẩn thận cùng với lấy lòng, cậu đứng ở bên cạnh Hình Giai Thiến mà ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘chị ơi’.

Lần cuối Hình Yểu về nhà đã là từ Tết Âm Lịch năm ngoái.

Sau khi bà ngoại qua đời, Hình Quốc Đài một thân một mình, vợ chồng hai người Hình Giai Thiến lập tức đưa ông về nhà ở cùng với nhau, căn nhà cũ đã bị bỏ trống rất nhiều năm, mặc dù có người đến quét theo định kỳ nhưng mùi vị ẩm mốc của mùa đông vẫn rất nặng, Hình Yểu đi từ lầu dưới lên trên, mỗi căn phòng đều nhìn qua một chút.

Giống như không có gì khác biệt lại giống như cái gì cũng đều đã thay đổi.

Sau khi trở lại thành phố A ngày thứ tám thì Hình Yểu mất ngủ, hành lý của cô có mang theo Melatonin*, uống xong cũng phải đến hừng đông mới có thể miễn cưỡng ngủ thϊếp đi.

*Thuốc điều hòa giấc ngủ.

Cô mơ thấy Triệu Kỳ Bạch.

Khi vừa được ông nội đón về nhà thì cô chỉ cho rằng mình tạm thời ở nơi này một thời gian thôi, chờ cho đến sau khi mẹ làm xong công tác thì sẽ đến đón cô trở lại.

Nhà hàng xóm của cô có một cậu bé mập mạp, dẫn theo một đám đồng bọn mà lớn tiếng hỏi cô có phải là một đứa trẻ không ai muốn hay không.

“Mình…” Cô muốn nói cô không phải.

Nhưng cô đã chờ đợi rất lâu, từ mùa hè đến mùa thu, kem que trong tủ đông ở cửa hàng đều đã bán xong rồi, chỉ mặc một bộ quần áo thì sẽ bị lạnh, mẹ của cô mãi vẫn không đến đón.

“Cậu ta không có ba, cũng chẳng có mẹ, thật đáng thương!”

“Có lẽ cậu ta là trẻ mồ côi, bà ngoại mình nói đến từ viện trẻ mồ côi đều là những đứa trẻ không ai muốn.”

“Những đứa trẻ không ai muốn đều sẽ bị đưa đến viện trẻ mồ côi!”

**

Triệu Kỳ Bạch từ nhỏ đã sống cùng với ba mẹ và ở chung nhà với ông bà trong nửa năm, khi Hình Giai Thiến đưa Hình Yểu về thì anh không có ở nhà nhưng anh đã nghe nói đến từ trước.

Anh biết trong nhà có thêm một cô em gái, chắc là em gái nhỏ đang ngồi chờ trước cửa nhà rồi, anh nghĩ rằng cô đang khóc nhưng đến gần mới phát hiện đôi mắt của cô khô ráo không giống như là đã khóc, cô cứ nhìn thẳng vào anh như thế.

“Anh là ai?”

“Anh muốn đưa em đi viện trẻ mồ côi sao?”

“Yểu Yểu, anh là Triệu Kỳ Bạch, em còn nhớ rõ không, em sẽ không đi viện trẻ mồ côi gì hết, em có thể gọi anh là ca ca, cũng có thể gọi tên của anh.”

Rất nhiều năm về sau, Hình Yểu chưa từng gọi anh một tiếng ‘ca ca’ nào.

Cô vẫn luôn trực tiếp gọi tên của anh.

Triệu Kỳ Bạch, Triệu Kỳ Bạch.

Âm thanh rung động từ điện thoại làm cho Hình Yểu bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cô mạnh mẽ ngồi dậy rồi há miệng thở dốc, mờ mịt nhìn ra khoảng sân tối tăm bên ngoài cửa sổ.

Cô đổ mồ hôi khắp toàn thân, áo ngủ dính vào làn da, mái tóc ướt đẫm.

Trong phòng không bật đèn mà chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ chiếc điện thoại phía đầu giường.

Hai giây cuối cùng trước khi điện thoại tự kết thúc cuộc gọi thì đã được bắt máy, Tần Cẩn Chi đang ở một nơi yên tĩnh, phía bên kia điện thoại là tiếng hít thở dày đặc truyền đến bên tai của anh một cách rõ ràng: “Đang ngủ sao?”

“Ừm, Thành phố A đang mưa, tôi vốn dĩ chỉ muốn nằm nghỉ trong chốc lát, kết quả là ngủ như chết thế này.” Hình Yểu ngã mạnh thân thể xuống giường, cô vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói vô cùng khàn: “Cảm ơn anh đã đánh thức tôi.”

Sau một thời gian cũng chưa nghe được người ở đầu dây bên kia trả lời lại, chỉ có tiếng nước mưa rơi tí tách.

Hình Yểu cho rằng cô không cẩn thận nhấn phải phím tắt điện thoại, cô chạm đến công tác rồi mở đèn lên, giao diện trò chuyện trên điện thoại vẫn còn, cô xuống giường đi đến ban công, gió lạnh thổi đến làm cho cô lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.

“Có phải anh gọi sai số rồi không?”

“... Không có.”

“Tại sao không nói lời nào?”

Hôm nay Tần Cẩn Chi mặc bộ quần áo mà Hình Yểu đã mua cho anh, trước khi vào phòng phẫu thuật đã cởi ra treo trong phòng thay đồ, không biết là đã bị ai dùng bút đen vẽ lên hai đường dài, ngay trên cổ tay áo, vô cùng rõ ràng, khi anh gọi điện thoại qua thì trong lòng cũng chỉ có mỗi việc này, rốt cuộc cũng có lý do để gọi điện cho cô.

“Cái áo cơ mi kia, em đã mua ở đâu? Bị dính một chút bẩn, không biết còn có thể giặt sạch hay không.”

Hình Yểu ngẩn ra một lúc: “Nhân viên cửa hàng nói loại vải dệt này không khó để xử lý, chắc là đi cửa tiệm giặt đồ bình thường là được rồi.”

“Được.”

Anh giống như chỉ thật sự gọi đến vì việc nhỏ này.

“Đừng cúp máy.” Hình Yểu cho rằng anh muốn ngắt điện thoại: “Tần Cẩn Chi, anh nói thêm chút gì nữa đi, tôi rất nhớ anh, tôi… Rất muốn gặp anh, muốn cùng anh hôn môi, Tần Cẩn Chi… Tôi có chút ướt rồi.”