Sau khi Lục Hòa mang thai, vυ' ngày một lớn hơn, nội y lúc trước mua đã sớm chật không mặc được.
Cậu bị Tiêu Hữu lừa gạt đội tóc giả, thay váy áo rộng thùng thình, bụng nhô ngực phồng lên. Hơn nữa diện mạo cậu vốn thiên về thanh tú, nhìn thế nào cũng như phụ nữ trẻ mang thai mà không phải một thiếu niên.
“Lão bà, chúng ta đi mua nội y đi.”
Nam nhân nắm tay cậu cẩn thận đỡ người xuống lầu, trên đường còn không quên ôm cậu vào ngực, hắn biết tiểu gia hỏa sợ bị người khác thấy dáng vẻ này của mình.
Nam nhân một đường lái xe đi vào trung tâm thành phố, dắt Lục Hòa vào chuỗi cửa hàng nội y người đến người đi. Cuối tuần là thời điểm nhộn nhịp nhất, trong tiệm nội y đông khách, nhân viên cửa hàng trong thời gian ngắn không rảnh rỗi.
“Cho hỏi, có thể giúp vợ tôi chọn vài kiện nội y thích hợp nàng mặc không?” Tiêu Hữu ngăn lại nhân viên cửa hàng đang vội vã, lễ phép hỏi.
Lục Hoà ngượng ngùng tươi cười, nhân viên cửa hàng không kiên nhẫn nhìn lướt qua ngực cậu, chỉ vào một góc gần phòng thử đồ.
“Bên kia, vợ ngài đều có thể mặc, hai người tự chọn đi.”
Nói xong liền cầm nội y trên tay vừa lấy ra sốt ruột chạy tới chỗ khách hàng.
“Lão bà, em thích cái nào?”
Tiêu Hữu thần sắc bình tĩnh nhìn nội y đa dạng khác nhau trước mắt, quay đầu tiến đến bên tai cậu thấp giọng dò hỏi.
Lục Hòa không dám nhìn mấy thứ này, lúc trước cậu đều mua trên mạng không tới cửa hàng, ánh mắt né tránh không dám nhìn kỹ, thuận tiện chỉ một cái.
“Tùy… Tùy tiện, cái này đi.”
“Không nghĩ tới bảo bảo thích phong cách này.”
Bên tai truyền đến tiếng nam nhân cười như không cười, cậu ngẩng đầu nhìn thứ mình vừa chỉ, là một bộ thuần đen. Thẹn nhất là áo ngực còn có cái lỗ nhỏ, vừa vặn đủ đầṳ ѵú chui qua. Lục Hòa đỏ mặt nhanh chóng xua tay.
“Không… Không cần cái đó.”
“Không sao, nếu bảo bảo thích liền mua, bất quá chúng ta phải chọn hai cái bình thường nữa mới được.”
Tiêu Hữu nén cười giả vờ khuyên giải an ủi, nói xong ngăn lại nhân viên cửa hàng nói, “Xin chào, phiền toái thay tôi lấy vài bộ nội y.”
“Vâng, ngài chờ một lát.”
Nhân viên vội vàng nhìn lướt qua ngực Lục Hòa liền biết phải lấy số đo nào, tiếp tục chạy tới kho hàng.
Không bao lâu nhân viên đưa nội y cho Lục Hòa, nói, “Phòng thử đồ ở bên cạnh, ngài có thể vào trong thử một lần xem vừa hay không.”
Nói xong chạy đi vì có khác khách hàng đang gọi.
Tiêu Hữu tiếp nhận nội y trong tay cậu sờ soạng chất liệu, giữ chặt tay Lục Hoà thừa dịp nhân viên cửa hàng không chú ý đẩy mạnh cậu vào phòng thử đồ, hắn cũng cúi người đi vào. Phòng thử đồ chỉ chứa một người, vào hai người lập tức chen chúc rất nhiều, Lục Hòa dán sát vào cơ thể hắn hơi lạnh, cậu sợ hãi áp hỏng baby, theo bản năng giãy giụa muốn trốn, lại bị người nọ ôm vào ngực. Cậu giãy giụa hai cái, cơ thể mang thai mẫn cảm bắt đầu nhũn ra, tiểu huyệt tràn ra chút hoa lộ làm ướt qυầи ɭóŧ, cậu sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Nhưng Tiêu Hữu bắt đầu không thành thật, hắn nắm làn váy kéo tới trước ngực Lục Hoà.
Nhưng Lục Hòa lại kịch liệt giãy giụa, thấp giọng chất vấn, “Ang làm gì?!”
“Bảo bảo, lão công thử nội y cho em.”
Tiêu Hữu vẻ mặt vô tội giơ đồ trong tay sau đó khóe miệng lộ ra ý cười hiểu rõ, “Bảo bảo cho rằng anh muốn làm gì?”
Ngoài miệng nói như vậy, tay lại sờ lên nhũ thịt vì tiếp xúc không khí lạnh mà nổi lên một tầng da gà, tìm được đầṳ ѵú dùng ngón cái ấn xuống thật mạnh.
“A…… Anh…… Thử nội y…… Hừ……”
Đầṳ ѵú mẫn cảm tràn ra một chút sữa, mới vừa chảy ra đã bị Tiêu Hữu nuốt vào bụng.
“Anh xem bảo bảo giống như rất muốn, quyết định thỏa mãn bảo bảo trước.”
Tiêu Hữu nói, “Bất quá vẫn phải thử nội y, không thể làm trễ thời gian, đúng không?”
Nói xong hắn lấy ra nội y màu đen kia hướng trước ngực Lục Hoà. Đầṳ ѵú vì tìиɧ ɖu͙© mà hơi sưng khi xuyên qua lỗ nhỏ bị vải cọ hơi đau, làm mật huyệt co rụt chảy nước. Qυầи ɭóŧ ướt dầm dề dán huyệt không dễ chịu, Lục Hòa nhíu mi, bị nam nhân vẫn luôn lưu tâm thần sắc cậu thu vào đáy mắt.
“Bảo bảo, nơi nào không thoải mái?”
Hắn nhìn như lo lắng hỏi, tay sờ đến huyệt, không có bất ngờ xảy ra sờ một tay ướt dịch, hiểu ra nói:
“Thì ra bảo bảo muốn, trách lão công không tốt, không thỏa mãn bảo bảo.”
Nói xong không đợi Lục Hòa ngăn cản, liền kéo qυầи ɭóŧ cậu thông thuận cắm vào ba ngón tay.
“Bảo bảo đã ướt như vậy.” Vừa cắm còn vừa dán tai cậu miêu tả.
Lục Hòa quay đầu muốn né tránh hắn nói, nhưng phòng thử đồ hẹp như vậy, nếu hai người ở bên trong thì phải người dán người. Giãy giụa thất bại, tiểu huyệt đột nhiên bị cự vật cắm vào.
“A……”
Cậu kinh hô bị hắn nuốt vào miệng.
“Suỵt, bảo bảo, chúng ta nhỏ tiếng một chút.”
“Ân ân…… Hừ……”
Cậu bị tần suất đâm vào rút ra đỉnh đến lắc lư, hai tay không thể không bắt lấy vai Tiêu Hữu duy trì cân bằng.
Nam nhân ngậm đầṳ ѵú lộ bên ngoài, dùng đầu lưỡi vòng quanh nhũ viên liếʍ láp, liếʍ xung quanh vải thấm ướt. Lục Hòa chống đẩy đầu hắn nhỏ giọng khuyên can:
“Đừng…… Còn…… Còn chưa trả tiền đâu……”
“Không sao, bảo bảo mặc cái này thích hợp, ướt thì không thể không mua.”
Tiêu Hữu dùng đầu cọ hai tay cậu ngăn cản. Lục Hòa bất đắc dĩ thu hồi tay mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Đối phương như được ân chuẩn, liếʍ láp nhũ viên càng thêm nhanh chóng, dưới thân cũng phối hợp tốc độ thao tiểu huyệt.
“Ha…… Nhanh…… Nhanh lên……” Cậu sốt ruột thúc giục.
“Bảo bảo, đừng nóng vội, nội y còn chưa thử xong đâu.”
Hắn cười khẽ buông ra đầṳ ѵú, sờ đến một bộ nội y bình thường khác, “kế tiếp chúng ta thử cái này.”
“Bảo bảo, đứng vững.”
Tiêu Hữu đặt tay cậu trên thanh ngang ở phòng thử đồ còn hắn dùng tay cởi nội y cậu đang mặc. Lục Hòa bị làm cơ thể trầm xuống, đưa thịt hành vào chỗ sâu.
Nam nhân thay nội y mới cho cậu. Nội y vốn bình thường nhưng ở trên người Lục Hòa có mị lực khác, che không được vυ', hơn phân nửa bị lộ ra. Cảnh đẹp ở trong mắt hắn như tỳ bà che nửa mặt.
“Bảo bảo, cái này cũng rất hợp với em.”
Tiêu Hữu cách vải xoa bóp nhũ thịt, vải mềm dán sát vυ' cùng nhau bị tạo thành các loại hình dạng.
“Ha…… Đủ…… Đủ rồi……”
Lục Hòa bị Tiêu Hữu niết thở hồng hộc, côn ŧᏂịŧ không chút yếu thế biểu hiện nó tồn tại không ngừng có dâʍ ɖị©ɧ dọc theo bắp đùi chảy xuống. Tay cậu vịn thanh ngang dần buông ra, sắp kiên trì không được.
“Bảo bảo còn một cái em chưa thử, em phải cố chịu.”
Hắn vừa cởi nội y vừa nói, “Bảo bảo, nếu hiện tại em buông tay, tiếng động tĩnh khẳng định sẽ làm viên cửa hàng tới hỏi.”
“Câm… Câm miệng!”
Lục Hòa mềm mại mắng một câu, “Anh nhanh lên…… Ha…… Sẽ không…… Sẽ không có việc gì……”
“Bảo bảo, tuy lão công rất muốn thỏa mãn em, nhưng lão công luôn luôn rất kéo dài, em không biết?”
Tiêu Hữu bất đắc dĩ phản bác, “Bất quá bảo bảo chủ động một chút, lão công mới có thể nhanh lên.”
“Ân……”
Hai tay Lục Hòa vịn thanh ngang thì làm sao chủ động, cậu tự cho là hung ác trừng mắt hắn đang kiêu ngạo, nhưng cả người thiếu chút nữa ngã xuống.
“Bảo bảo, lại câu dẫn lão công.”
Nam nhân bị ánh mắt cậu mềm mại vô lực trừng ngứa, chỉ có thể hóa ngứa thành động lực, càng thêm dùng sức thao lộng, tay còn nghiên cứu bộ nội y cuối phải mặc thế nào.
Trên tay hắn là nội y cột dây, thuần trắng ở trước ngực, hai dây ở nhũ mương hợp với hai mảnh vải. Tiêu Hữu lôi kéo dây dùng sức túm, vải lỏng lẻo lập tức buộc chặt che khuất phong cảnh trước ngực. Hắn thích thú lôi kéo kéo tới thoát đi, ngực bị thít chặt ra vệt đỏ.
“Bảo bảo, cái này không tồi.”
Tiêu Hữu trước mắt sáng ngời, bị nội y này hấp dẫn ánh mắt, “Một lát phải mua kiểu này nhiều màu khác.”
“Ân hừ……”
Hắn một lòng chơi nội y, đỉnh lộng dần dần chậm lại, cậu cảm thấy bất mãn thúc giục, “Động động.”
“Thực xin lỗi, lão công sai rồi.”
Tiêu Hữu thấy Lục Hòa bất mãn ngoan ngoãn nhận sai, sau đó cắm thật mạnh, “Quên mất tiểu tao huyệt.”
Cậu không nghĩ tới hắn đỉnh mạnh như vậy, tay vốn vô lực trực tiếp buông ra, cả người sắp ngã xuống. Cậu sợ hãi bảo vệ bụng, sợ baby có chuyện ngoài ý muốn.
Tiêu Hữu ôm eo cậu kéo vào lòng, hôn nhẹ vành tai cậu trấn an, “Không có việc gì, không có việc gì, lão công ở đây.”
Nhưng mà vừa rồi rơi xuống trực tiếp làm dươиɠ ѵậŧ đỉnh tới cung khẩu nhắm chặt. Nam nhân bị huyệt thịt liếʍ mυ'ŧ cực kỳ sảng khoái, trong lòng đều là tiểu nhân nhi run rẩy trong ngực mình.
“Khách hàng, xin hỏi làm sao vậy?”
Ngoài cửa là nhân viên nghe được tiếng động tới hỏi.
“Không… Không có việc gì, là tôi không cẩn thận.”
Lục Hòa cố ý đè thấp giọng khắc chế rên rĩ để giọng mình nghe như nữ.
“Vâng, cô cẩn thận một chút, nếu có yêu cầu có thể tìm chúng tôi.”
Bên tai cậu tất cả đều là tiếng tim mình đập, cố tình Tiêu Hữu còn không thành thật, cố ý tìm điểm mẫn cảm đỉnh đi. Lục Hoà vì khắc chế mình rêи ɾỉ mà hao phí hết sức lực.
Cậu hung hăng cắn môi ép mình tỉnh táo lại trả lời: “Đã biết.”
Tiếng nhân viên cửa hàng đi xa, nam nhân đỉnh lộng cũng càng thêm làm càn, chọc mềm thịt không rời đi, miệng cũng thò qua ôn nhu liếʍ láp cánh môi cậu cắn, liếʍ tơ máu vào bụng.
Sắc mặt cậu ửng hồng cắn môi phòng ngừa rêи ɾỉ, một bên không quên hung hăng trừng hắn, nhưng mất đi chống đỡ trọng lượng toàn thân nên cậu đều đè trên người hắn. Tiêu Hữu cố ý hơi buông tay một chút cậu liền cảm giác được trọng lực hạ xuống làm cự thú trực tiếp đỉnh mở tử ©υиɠ. Lục Hòa sợ tới mức gắt gao bắt lấy đối phương không bỏ, nơi nào còn nhớ tính sổ. Hoa huyệt bị kinh hách trực tiếp đạt tới cao trào, động thịt càng kẹp càng chặt nhục bổng không chịu buông, bức đại điểu thô tráng không thể không bắn ra tinh dịh tích trữ đã lâu.
Lục Hòa mơ màng bị Tiêu Hữu mặc tốt quần áo dắt ra phòng thử đồ, lại mơ mơ màng màng lấy nội y, đến khi ngồi vào xe mới phản ứng lại vừa rồi hai người bên trong cửa hàng làm cái gì.
Cậu đỏ mặt tức muốn hộc máu muốn đánh ngực nam nhân bị hắn kiềm chế, tay dán ngực cậu cố ý làm bộ đáng thương, “Lão bà, lão công sai rồi.”
Cậu hừ nhẹ một tiếng, tay tránh không ra, nhấc chân đạp hắn thật mạnh mới bình ổn lửa giận.