Dụ Dỗ

Chương 23: Trừng phạt (hạ)

Trước gương, tiểu play

Lục Hòa bị lăn lộn suốt ba tiếng, hoa huyệt sử dụng quá độ đau đớn từng cơn. Tiểu côn ŧᏂịŧ đáng thương đã bắn không ra, môi cũng bị cưỡng bách khẩu giao mấy lần thành sưng hồng, thậm chí khóe miệng phiếm tơ máu như bị dươиɠ ѵậŧ căng nứt.

“Thúc thúc, em thật sự muốn đi WC.”

Lục Hòa suy yếu dựa vào mép giường.

Tiêu Hữu xoay người vào phòng tắm lấy cái bô buổi sáng hắn ném đặt dưới đất, ý bảo Lục Hòa bò lại, “Tiểu đi.”

Lục Hòa cầu xin nhìn hắn.

“Không đi thì anh dẹp.”

Tiêu Hữu không để ý tới ánh mắt cậu đáng thương. Nói xong duỗi tay cầm cái bô định đi.

“Đừng!”

Cậu túm chặt tay hắn khẽ cắn môi, không thể không run rẩy đứng lên, đỡ kê kê nhắm vào bô nhưng nửa ngày không ra một giọt nướ© ŧıểυ.

“Thúc thúc, em tiểu không ra.”

Đi tiểu mà bị nhìn chằm chằm quá thấy thẹn, Lục Hòa theo bản năng xin giúp đỡ.

“Chậc.”

Tiêu Hữu bất đắc dĩ bò lên giường sau đó một tay ôm cậu lên kéo hai chân ra, nhắm tiểu huyệt vào bô, “Hôm nay thúc thúc dạy em tiểu chỗ này.”

Lục Hòa trợn tròn hai mắt không hiểu được ý hắn nói đã cảm nhận được vài ngón tay sờ đến huyệt khẩu, tìm niệu đạo nữ moi lộng đè ép. Lục Hòa chỉ cảm thấy dưới thân buông lỏng, trơ mắt nhìn chất lỏng vàng nhạt chảy vào bô.

Cậu nhắm mắt lại không muốn nhìn mình bị sờ tiểu lại bị tiếng huýt sáo trong trẻo bên tai làm mặt đỏ tai hồng, cố tình bàng quang không chịu nghe khống chế, dưới tiếng huýt sáo dụ hoặc bài trừ toàn bộ chất lỏng.

Nam nhân rất có hứng thú nhìn chằm chằm cậu tiểu bằng nữ huyệt, tạm thời buông tha không ép cậu xem. Hắn chờ khi hết nướ© ŧıểυ, có chút đáng tiếc hỏi:

“Bảo bảo, tiểu xong rồi?”

“Ân ân!”

Cậu lung tung gật đầu muốn từ trên người hắn xuống ai ngờ luống cuống tay chân thành dùng xích sắt vòng hắn.

Giờ phút này, tâm tình hắn rất sung sướиɠ, “Như thế nào? Bảo bảo cũng muốn trói anh lại?”

“Không… Không phải!”

Lục Hòa hoảng loạn muốn gỡ xích, ngược lại càng quấn càng chặt, bản thân dán nam nhân cũng càng gần. Gần đến cậu rõ ràng cảm nhận được hàn ý trên người đối phương truyền tới cơ thể mình trần trụi, nhưng cậu không cảm thấy lạnh, ngược lại hơi nóng khó có thể miêu tả nổi lên. Dần dần động tác tháo xích sắt biến thành ôm lấy hắn, cả người dán nam nhân vặn vẹo như đang tìm cái gì, miệng gọi theo bản năng:

“Thúc thúc……”

“Ân?” Tiêu Hữu nhìn thần sắc cậu bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, bản thân lại bất vi sở động. (Không có động tác/động tĩnh, không lung lay, không nhúc nhích,…)

“Thúc thúc…… Nóng……”

Cậu khó nhịn mà xoắn, tìm kiếm lạnh lẽo tự trấn an.

“Bảo bảo, cẩn thận một chút, đừng đá đổ bô.”

Người nọ ôm cả người cậu lên dựa vào lòng mình, tùy ý cậu ý thức không rõ, hắn dùng chân nhẹ đẩy bô vào gầm giường.

Tiểu huyệt ướt nóng cọ xát cơ bụng cứng rắn, phủ lên cơ bắp một tầng thủy dịch trong suốt.

Nam nhân nhìn Lục Hòa vẻ mặt cơ khát vặn vẹo mông dùng hoa huyệt cọ mình, ánh mắt càng thêm ám trầm, ôm eo không cho cậu vặn vẹo sau đó không chút do dự cắm vào tiểu huyệt ấm áp ẩm ướt. Xích sắt vì hai người giao triền “Leng keng” rung động, thậm chí ép ra dấu đỏ.

“Ngô…… A a……”

Tao huyệt sưng đỏ bị cắm vào có chút đau đớn, nhưng Lục Hòa không rảnh bận tâm, xích sắt cũng càng quấn càng chặt. Cậu hơi mở hai chân để nam căn thuận lợi ra vào nhưng vì xích sắt quấn lấy mà vô pháp hoàn toàn mở bắp đùi, bị ra vào cọ xát đã hồng. Lục Hòa như không thấy đau đớn, chỉ cảm nhân được thịt căn thô tráng thao làm mình.

Vυ' bị áp vào ngực cứng rắn, nhũ viên bị chơi sưng đỏ dưới kịch liệt đè ép cọ xát có chút ngứa, nhưng Tiêu Hữu một lòng chỉ đùa bỡn tiểu huyệt mặc kệ vυ'. Lục Hòa vô pháp chỉ có thể ưỡn ngực muốn đưa đầṳ ѵú đến miệng để hắn ngậm nhưng luôn bị đỉnh lộng mềm eo, thất thần, nơi nào còn lo lắng đầṳ ѵú chưa được yêu thương.

Nam nhân cứ như vậy đứng ở trên giường thao cậu, cuối cùng vì xích sắt mà không có bắn trên người Lục Hòa mà là bắn vào hoa huyệt, làm nhục động cơ khát đã lâu trực tiếp cao trào.

Lục Hòa ghé vào để hắn cởi bỏ xích sắt, xích sắt lạnh lẽo cọ qua đầṳ ѵú mẫn cảm làm toàn thân cậu run lên.

Tiêu Hữu cởi xích sắt xong, trên lưng, trước ngực, đùi cậu đều để lại không ít dấu vết, xứng với hai mắt khóc hồng cực kỳ giống tiểu nô ɭệ đáng thương sau khi bị trừng phạt.

Đại điểu bất tri bất giác khôi phục tinh thần, qυყ đầυ đỉnh tiểu âm đế.

Tiểu âm đế bị luân phiên hoan ái làm sưng hồng, run run muốn trốn đi, nhưng thế lực kẻ xâm chiếm quá mạnh, luôn có thể tìm được nó, hung ác đùa bỡn.

“Thúc thúc…… Đau…… Tiểu Hoà rất đau……”

Cậu bị cọ đau, nước mắt không muốn sống chảy ra, khóc đến nam nhân mềm lòng.

Hắn thở dài một hơi, buông tha hoa đế, ngược lại xoay người cậu làm mông đối diện mình. Hai tay tách mông thịt lộ ra cúc huyệt giấu ở trong đó hôm nay chưa đυ.ng vào, qυყ đầυ để ở huyệt khẩu.

“Được rồi, nơi này hôm nay thúc thúc còn chưa yêu thương đâu.”

“Ngô……”

Lục Hòa bị luân phiên yêu thương đã bắt đầu thần trí không rõ. Cậu không thấy hoa đế truyền đến đau đớn nên cho rằng Tiêu Hữu buông tha mình, vì thế dẩu mông phối hợp, miệng ỷ lại gọi “Thúc thúc……”

Tiêu Hữu được trả lời cho rằng cậu đáp ứng, không khuếch trương trực tiếp cắm vào. Tràng đạo không có bôi trơn còn hơi khô ráo, đi vào không thông thuận. Lục Hòa bị cúc huyệt truyền đến đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn né tránh, nam nhân sớm đè lại không cho cậu thoát.

“Tê… Thả lỏng một chút!”

Hắn bị tràng đạo hút đau, vỗ vào mông thịt.

“Ân ân……”

Lục Hòa còn bị đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nơi nào quản được thả lỏng hay không, chỉ mơ mơ màng màng muốn đẩy cự vật ra ngoài cho mình an ổn.

Tiêu Hữu thấy cậu không chỉ không thả lỏng còn càng kẹp càng chặt, giữa mày nhíu lại không bắt cậu thả lỏng nữa trực tiếp hung hăng đâm vào, tìm được điểm mẫn cảm đâm chọc. Quả nhiên sau khi chọc, động thịt vẫn luôn căng chặt có xu thế thả lỏng, có tràng dịch bôi trơn, gậy thịt ra vào càng dễ dàng. Hắn nhanh hơn tốc độ, hai tay không quên xoa bóp cái mông mềm mại co dãn, mọi cách chà đạp thịt mông trong tay như niết cục bột.

“A ha…… Thật thoải mái……”

Lục Hòa sảng khoái rêи ɾỉ, theo nam nhân càng ngày càng thô bạo thọc vào rút ra, tiếng rên càng thêm dồn dập.

“A a a a…… Thúc thúc……!”

Bỗng nhiên tiếng cậu kêu cao vυ't thét chói tai, chỗ sâu trong hậu huyệt phun ra chất lỏng trong suốt cao trào.

“Tê…… Hừ……”

Tiêu Hữu bị huyệt thịt cao trào liếʍ mυ'ŧ cực kỳ thoải mái, hừ nhẹ tước vũ khí bắn vào cúc huyệt.

Nam nhân kết thúc trừng phạt, cầm di động thấy đã 4-5 giờ, hắn để Lục Hòa trên giường cho cậu ngủ, còn mình lấy chìa khóa chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn, uy no người mới có sức cho hắn lăn lộn, không phải sao?

Lục Hòa cứ như vậy bị khóa trên giường suốt ba ngày, lúc sau cậu gần như đánh mất ý thức, bị hắn lấy các loại phương pháp lăn lộn như búp bê. Toàn thân trên dưới xanh tím, trong thời gian ngắn không thấy da tốt chỗ nào, cố tình dưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ tẩm bổ, cậu càng ngày càng có tinh thần. Có đôi khi vừa tỉnh lại liền cơ khát chủ động bò lên người hắn, dùng tiểu huyệt ngậm thịt hành lắc lư, sau đó bị nam nhân thức dậy ấn trên giường thao một trận.

“Bảo bảo, em xem, hiện tại em thật đẹp.”

Nam nhân cởi khoá cho cậu, vì khoá xích lâu nên cổ tay cổ chân đều có ấn đỏ. Cơ thể hắn trần trụi ôm cậu cũng trần trụi tới gương toàn thân, thưởng thức dấu vết cậu bị hắn yêu thương trong gương.

Lục Hòa cũng trộm nhìn bản thân trong gương. Ba ngày bị tưới, ánh mắt có mị ý nói không nên lời, sắc mặt phá lệ hồng nhuận, toàn thân còn treo tϊиɧ ɖϊ©h͙, bịt kín một tầng trắng lên da đầy xanh tím. Bụng hơi phồng, bên trong tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, thường có tinh chưa chảy ra đã bị bắn mới vào. Hoa huyệt cúc huyệt bị cắm khép không được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị dâʍ ɖị©ɧ pha loãng chảy ra ngoài. Lục Hòa nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp nhỏ giọt, phản xạ có điều kiện kẹp chặt tiểu huyệt sợ nó tích xuống đất lại bị trừng phạt.

“Bảo bảo, em quá mê người.”

Ánh mắt hắn si mê nhìn Lục Hòa, sau đó ngậm môi cậu ôn nhu liếʍ láp.

Lục Hòa bị dạy dỗ ba ngày cực kỳ mẫn cảm không khỏi run rẩy, sau đó cậu ôm hôn câu cổ nam nhân nhiệt tình lại thuần thục hôn trả. Đến khi giữa môi răng hai người giao triền nhỏ nước bọt làm ướt vυ' hắn mới lưu luyến không rời buông ra.

“Lão công…… Tiến vào…… Tiểu Hoà…… Tiểu Hoà muốn……”

Lục Hòa cảm giác được dưới thân ngứa ngáy, vô cùng hư không chủ động nâng hai chân dùng tiểu huyệt ma mát cán thô tráng muốn giảm ngứa.

“Tao bảo bảo.”

Tiêu Hữu nhìn cậu cầu hoan, thân mật nói bên tai, “Lão công thật muốn khoá tao bảo bảo ở nhà, mỗi ngày chỉ cần bị lão công cắm là được.”

“Được…… Được……”

Tiểu huyệt chậm chạp không được thỏa mãn chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, bất tri bất giác tụ một vũng trên sàn nhà, bản thân cậu cũng không biết mình đang nói cái gì:

“Tao oa oa…… Ở nhà…… Cho lão công thao.”

Đối phương bị cậu tao lãng cơ khát câu dẫn trướng đau không thôi, không ẩn nhẫn nữa trực tiếp đĩnh eo đi vào. Mật huyệt bị cắm gấp không chờ nổi liếʍ mυ'ŧ cự vật mỗi ngày cùng mình ở bên nhau, luyến tiếc nó rời đi.

“Tao bảo bảo, em xem.”

Hắn không nhanh không chậm thao lộng không cho cậu thỏa mãn.

Lục Hòa quay đầu nhìn mình trong gương vẻ mặt dâʍ đãиɠ. Mông hai bị chơi càng thêm đầy đặn lay động kẹp côn ŧᏂịŧ. Dươиɠ ѵậŧ đỏ tím phá vỡ huyệt khẩu, làm lộ huyệt thịt đã đỏ bừng sau đó lấp kín phong cảnh, chỉ chừa hai trứng bên ngoài làm người mơ màng.

“Thúc thúc…… Thúc thúc…… Nhanh ha…… Nhanh lên…… Ân…… Không đủ……”

Cậu không thỏa mãn hắn ôn nhu cắm lộng gấp gáp thúc giục, nơi nào còn có ngượng ngùng nội liễm ba ngày trước.

Tiêu Hữu vừa lòng nhìn da^ʍ oa trong ngực mình một tay dạy dỗ, hào phóng thỏa mãn cậu. Nhục trụ cắm làm đỉnh đến chỗ sâu nhất, rút ra lại đỉnh vào.

“A a a a…… Thật…… A a…… Thoải mái…… Ha……”

Lục Hòa da^ʍ kêu, hai tay ôm lưng nam nhân gắt gao cào, phòng ngừa mình vì trọng lực mà trượt xuống, lưu lại từng vệt đỏ dấu móng tay.

“Tao bảo bảo. Thúc thúc làm em sướиɠ không Ân?”

Tiếng nam nhân thở dốc gợi cảm vang lên bên tai làm hại dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng nhiều, cậu kêu cũng lớn hơn nữa.

“Thoải mái! A a a…… Thúc thúc…… Vừa thô vừa lớn…… Làm…… Ân ân…… Làm Tiểu Hoà…… Ngô…… Thật thoải mái……”

Lục Hòa không biết xấu hổ nói lời dâʍ đãиɠ nhất câu nhân nhất.

“Thúc thúc tới thỏa mãn tiểu da^ʍ oa của chúng ta.”

Tiêu Hữu nói xong đè cậu bên tủ quần áo hung mãnh bắt đầu cắm. Rất nhanh thao Lục Hòa da^ʍ kêu liên tục, cửa tủ dưới mãnh liệt đỉnh lộng kẽo kẹt như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Lục Hòa a a a thẳng kêu vô lực nói chuyện, mềm thân thừa hoan. Nữ huyệt cao trào phun dịch, mà nam nhân trừu động như không biết mệt mỏi, không có dấu hiệu bắn tinh.

Hắn ngậm nhũ khổng chảy sữa tươi dùng sức liếʍ mυ'ŧ, mỗi lần mυ'ŧ một ngụm tiểu huyệt sẽ chặt một chút, làm hắn thoải mái không ngừng thở gấp.

Tiêu Hữu nhìn cậu càng thêm vô lực biết cậu sắp đến cực hạn. Cuối cùng chống cung khẩu bắn vào, Lục Hòa bị tinh hoa nóng bỏng bắn đến a a gọi bậy, sữa tươi cũng phun bị đối phương lấp kín từng ngụm nuốt xuống. Tiểu huyệt cao trào, chỗ sâu trong niệu đạo nữ cũng nhất thời tí tách nướ© ŧıểυ. Nam nhân nhìn làm cự thú bắn xong tinh muốn đi tiểu.

“Bảo bảo, thúc thúc cũng tiểu cho em, được không?” Hắn thân mật cọ xát hỏi cậu.

“Được…… Nướ© ŧıểυ…… Nướ© ŧıểυ tiến vào…… Tiểu Hoà thích nướ© ŧıểυ thúc thúc tiến vào……”

Lục Hòa gắt gao ôm lưng hắn, không cho nam nhân buông mình ra như sợ Tiêu Hữu không tiểu vào tiểu huyệt.

“Tới.”

Vừa dứt lời, chất lỏng càng nóng càng nhiều ùa vào hoa huyệt, côn ŧᏂịŧ cậu cũng bị nướ© ŧıểυ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn tinh, sau đó bắn nướ© ŧıểυ.

Chỗ hai người giao hợp đã sớm bị dâʍ ɖị©ɧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙, nướ© ŧıểυ tưới bừa bãi nhưng ai cũng không muốn tách ra, hạ thân cứ như vậy chặt chẽ tương liên.

Lục Hòa biết, chỉ sợ là bản thân hoàn toàn bị chơi hỏng rồi.