Dụ Dỗ

Chương 22: Trừng phạt (thượng)

[Thúc thúc hắc hoá, giam cầm, khẩu giao, nhũ giao]

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, bức màn dày che khuất ánh dương xán lạn, chỉ có đèn trên đầu giường chiếu ra thân ảnh hai người giao triền trên giường.

Lục Hòa quỳ ghé vào giường, cổ tay cổ chân bị xích sắt khoá vào chân giường, trên làn da trắng nõn là dấu tay đỏ hoặc dấu răng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phủ lên. Vυ' vì quỳ mà xuống rũ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo vυ' nhỏ giọt lên ga giường. Lục Hòa như búp bê vải bị chơi hư, bị nam nhân lăn qua lộn lại thao lộng, bắn tinh.

Tiêu Hữu cưỡi trên người cậu như cưỡi ngựa, dươиɠ ѵậŧ không lưu tình, mạnh mẽ cắm hoa huyệt. Hai tay tìm được trước ngực bắt lấy cặp nhũ mềm mại dùng sức niết chơi, phủ lên từng dấu tay đỏ.

Lục Hòa không biết mình đã bị thao bao lâu, cậu bị đổi tư thế cắm lộng, mỗi lần bắn tinh cũng không bắn ở huyệt, mà là bắn trên mặt, miệng, trước ngực, lưng… mỗi một bộ phận trên cơ thể.

“Ân…… Lão công…… Tiểu Hoà…… Không dám…… Về sau…… Ha…… Về sau Tiểu Hoà…… A…… Nhất định kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ lão công đi học.”

Bị thao lộng lâu, giọng cậu đã yếu vô lực xin khoan dung.

“Bảo bảo, lần trước lão công nói nếu có lần sau sẽ thế nào?”

Tiêu Hữu không thèm nhìn cậu xin tha, đại điểu không lưu tình ra vào huyệt động đã sớm bị chơi sưng đỏ, hoa huyệt bị chơi hỏng run rẩy phun hoa lộ.

Huyệt khẩu bị vật cứng xuyên qua có đau đớn rất nhỏ, đau lại sướиɠ. Cậu không biết biểu đạt kɧoáı ©ảʍ này thế nào, chỉ khẽ nhếch môi sưng đỏ thấp giọng rêи ɾỉ, miệng còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa nuốt vào hỗn hợp nước bọt dọc theo khóe miệng thành sợi chỉ bạc.

Tất cả bắt đầu từ ba ngày trước, buổi sáng hôm đó, Lục Hòa bị hắn lôi kéo làm hai lần, hoa huyệt bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ kẹp không được, nhưng cậu còn phải đi học, chỉ có thể thừa dịp nam nhân làm cơm sáng cho mình vội vàng tắm rửa một cái, lấy tinh ra hơn phân nửa, trộm dùng nước rửa sạch một phen mới mặc xong quần áo chuẩn bị ăn cơm sáng đi học.

Ai ngờ mới vừa mở ra cửa phòng tắm đã đối diện Tiêu Hữu, trong lòng cậu run lên, chột dạ trốn tránh ánh mắt.

“Cơm sáng đã xong?”

Tiêu Hữu nhìn thoáng qua cậu thật sâu, thấp giọng đáp, “Ân.”

Sau đó nghiêng người để cậu đi, Lục Hòa nhẹ nhàng thở ra.

Chờ đến buổi tối cậu lên lớp xong trở về, chuyện đó đã sớm bị cậu vứt lên chín tầng mây nơi nào còn nhớ rõ.

Ai ngờ, ngày hôm sau, Lục Hòa bị mắc tiểu tỉnh, cậu chuẩn bị từ trên giường bò dậy đi WC, lại bị tiếng xích sắt bên tai “Lách cách” va chạm làm sửng sốt. Cậu mở hai mắt nửa ngủ nửa tỉnh nhìn phía mép giường, phát hiện bốn xích sắt đen thô khoá chân giường, vẫn luôn tròng lên người mình, trên người cậu không manh áo che thân, còn giữ dấu vết đêm qua hoan ái.

“Thúc thúc!”

Lục Hòa sợ hãi hô, cậu không biết một giấc ngủ dậy đã xảy ra chuyện gì.

Qua một hồi Tiêu Hữu mới không chút hoang mang từ phòng bếp đi ra, dựa nghiêng trên cửa phòng, nhìn cậu kinh hoảng.

“Thúc thúc, đây là cái gì?” Lục Hòa mắt lộ bất lực, ỷ lại nhìn hắn.

“Xích sắt.”

Hắn đơn giản rõ ràng trả lời, dừng một chút sợ cậu không hiểu, bổ sung một câu:

“Xích sắt dùng để nhốt em.”

“Vì sao phải nhốt em?”

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, dạo bước chân đi tới, hơi cúi người mặt dán mặt, ngữ khí bình đạm quỷ dị:

“Bảo bảo không biết sao?”

Lục Hòa nhìn nam nhân trước mắt có chút sợ hãi, thân mình không tự chủ được rụt rụt.

“Bảo bảo sáng hôm qua em làm gì trong phòng tắm?”

“Tắm rửa, rửa sạch…”

Lục Hòa không cần nghĩ ngợi mà đáp, nói đến một nửa hoảng sợ im miệng, không thể tưởng tượng nhìn hắn.

“Xem ra bảo bảo nhớ tới.”

Tiêu Hữu ngồi ở mép giường, ôm mặt không cho cậu né tránh, khóe miệng gợi lên tươi cười quỷ dị.

“Vậy bảo bảo còn nhớ rõ thúc thúc đã nói lại làm như vậy sẽ trừng phạt em thế nào không?”

Tai Lục Hòa vọng lại ngày đó Tiêu Hữu cảnh cáo mình, “Lần sau để anh thấy em rửa sạch, anh sẽ khóa em trên giường, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ xối từ đầu đến chân em một lần, chờ em toàn hấp thụ mới buông ra, biết không?”

Lục Hòa không nghĩ tới đối phương bất động thanh sắc ghi tạc những lời này trong lòng, cậu há miệng muốn phản bác, cuối cùng lại là một câu:

“Thúc thúc, em muốn đi WC, làm sao bây giờ?”

Tiêu Hữu đứng dậy vào phòng tắm, cầm cái bô đi ra khom lưng để giữa hai chân cậu, “Ở đây, anh nhìn em.”

Lục Hòa nhìn, trong lòng tức giận, “Em không cần! Anh đem đi! Tiêu Hữu! Anh mau buông em ra!”

Thúc thúc cũng không hô, có thể thấy được trong lòng phẫn nộ rất nhiều.

“Không tiểu? Vậy cũng được.”

Tiêu Hữu để lại phòng vệ sinh, hắn đứng ở mép giường thong thả ung dung bắt đầu cởϊ qυầи áo.

“Anh muốn làm gì?” Cậu cảnh giác nhìn hắn hỏi.

“Làm gì? Đương nhiên là làm chính sự.”

Hắn mỉm cười, cởϊ qυầи lót, thả ra đại côn ŧᏂịŧ, duỗi tay ấn đầu cậu áp đến giữa háng, để kê ba lên môi cậu nhắm chặt, lạnh giọng ra lệnh:

“Mở miệng, nuốt vào.”

Lục Hòa gắt gao cắn răng không nghe, hắn nắm cằm cậu hung hăng ấn một cái, Lục Hoà lập tức khắc đau bất giác mở miệng, nam nhân nhân cơ hội cắm vào.

“Ngô……”

Cậu kháng cự quay đầu, đầu lưỡi dùng sức chống đẩy côn ŧᏂịŧ muốn phun ra. Mắt thấy gậy thịt càng cắm càng sâu, cậu có ý nghĩ muốn cắn, ngẩng đầu oán hận nhìn hắn chuẩn bị dùng lực.

“Em dám cắn anh, một tuần em đừng nghĩ xuống giường.”

Người nọ đã nhận ra ý đồ cậu nên cảnh cáo.

Lục Hòa do dự một chút, sợ hãi không dám, bị bắt giương miệng thừa nhận ra vào. Không bao lâu môi cậu phiếm hồng, khóe miệng cũng hồng, nước bọt chảy ra, có dính trên âm mao hắn, có dọc theo khóe miệng nhỏ giọt xuống khăn trải giường.

Lục Hòa cảm nhận được thâm nhập trong miệng, thậm chí đỉnh tới yết hầu, cổ họng đã đau đớn nhưng cậu bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn. Hoa huyệt sớm bị đại điểu đút quen bất tri bất giác làm ướt ga giường dưới mông, huyệt thịt hư không co rút, ám chỉ chủ nhân nhanh chóng uy nó.

“Ngô…… Ha……”

Phản kháng trong mắt cậu dần dần bị tìиɧ ɖu͙© bao trùm, môi lưỡi vốn chống đẩy bắt đầu chủ động liếʍ láp nhục căn như đang ăn mỹ vị.

“A.”

Tiêu Hữu cảm giác được cậu chuyển biếи ŧɦái độ, hừ cười một tiếng, càng nhanh hơn lực độ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khoang miệng ấm áp ẩm ướt nhỏ hẹp mang đến. Sau đó khi đầu lưỡi Lục Hòa đảo qua mã mắt, tinh quan buông lỏng bắn đầy miệng cậu.

“Nuốt xuống.”

Hắn vừa bắn vừa rút ra, nghiêm giọng ra lệnh. Lục Hòa theo bản năng nghe hắn nói nuốt từng ngụm, giây tiếp theo bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun đầy mặt.

Cậu ngơ ngác giương miệng tùy ý hắn bắn tinh hoa nóng rực lên mặt, sau đó theo mặt tí tách nhỏ giọt xuống ga giường lưu lại từng dấu vết.

“Anh làm gì?!”

Nháy mắt tỉnh táo lại Lục Hòa nổi giận, bị ánh mắt hắn lạnh nhạt làm sợ tới mức im miệng.

Tiêu Hữu áp đảo cậu, nhìn mặt cậu đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa lòng gật đầu. Sau đó tay đi tìm đóa hoa, quả nhiên sờ ướt một tay.

“Như vậy cũng có thể ướt?”

“Đúng, đổi người khác cũng vậy.” Lục Hòa nhịn không được lạnh nhạt.

Nam nhân không nghe được cậu nhắc tới kẻ khác, lửa giận trong lòng phủ lý trí, động tác chuẩn bị ôn nhu nháy mắt trở nên thô bạo.

“Bạch bạch bạch!”

Bàn tay dày rộng dùng sức vỗ huyệt khẩu, đánh nó sưng hồng, tiểu huyệt như nụ hoa bị bão táp tàn phá, đáng thương phun dâʍ ɖị©ɧ.

“Ô, đau!”

Mật huyệt luôn luôn kiều nộn đột nhiên bị đối đãi thô bạo, Lục Hoà biết sợ, bắt đầu rụt ra sau, xích sắt bị kéo vang “leng keng”.

Hắn một tay kéo cậu về, giường nệm chỉnh tề hiện lên vết kéo.

“Không phải tao huyệt chảy nước rất nhiều sao? Trốn cái gì?”

Nói, ngón tay cắm chỗ sâu trong động mặc dâʍ ɖị©ɧ dính đầy tay cũng không để ý, dùng móng tay cọ, ma sát mạnh động thịt kiều nộn, nhìn Lục Hòa từ tỉnh táo đến mê mang, lúc này mới rút ra, đối phương thấp giọng mắng:

“Tiểu tao hóa chính là thiếu thao!”

Nói xong hung hăng đâm dươиɠ ѵậŧ vào.

“A!”

Kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy làm cậu thoải mái thở nhẹ, nhưng mà giây tiếp theo, Tiêu Hữu hung tàn thọc vào rút ra làm kɧoáı ©ảʍ đạt tới đỉnh!

Cậu kháng cự đối phương xâm lược, nhưng thân thể đã sớm quen thuộc không tự chủ được đi đón ý nói hùa thao lộng. Lúc hắn rút ra nâng mông đuổi theo.

Tiêu Hữu nhìn cậu, lấy ra di động một bên nỗ lực trừu cắm một bên nhắm ngay chỗ hai người giao hợp quay video. Chỉ thấy trên màn hình, đoá hoa bị ngón tay chơi sưng hồng chín rục, bị kê ba bổ ra lộ huyệt thịt bên trong, nhục động gấp không chờ nổi nhiệt tình mυ'ŧ vào cự thú thô to.

Tiêu Hữu xem đến du͙© vọиɠ tăng vọt, vì là trừng phạt nên không khắc chế như ngày thường, thô bạo thao làm vách tường kiều nộn.

“Ha…… Thật thoải mái……”

Lý trí hoàn toàn biến mất, ánh mắt cậu phiếm hồng, miệng phun da^ʍ từ lãng ngữ:

“Thúc thúc…… A ha…… Nhanh lên…… Sâu…… sâu một chút……”

Tiêu Hữu nhìn người dưới thân phóng đãng cầu hoan, phát hiện mục đích muốn khiển trách cơ bản không đạt tới nên dừng lại động tác.

“Thúc thúc……”

Đột nhiên hư không làm cậu mở to hai mắt sương mù mênh mông nhìn hắn, đã sớm vứt phẫn nộ ra sau đầu.

Tiêu Hữu không nói một lời ngồi trên bụng cậu, để nhục trụ ở nhũ mương, hai tay đè ép sau đó đưa đẩy.

Đây là lần đầu tiên Lục Hòa nhũ giao, cự thú chen lấn hai vυ'. Không bao lâu cọ xát vυ' đỏ bừng, qυყ đầυ chọc đến môi cậu lưu lại hai giọt đυ.c dịch.

Tiêu Hữu hưởng thụ song phong mềm mại hầu hạ, thấy hai tay Lục Hòa lén lút muốn đi trấn an tiểu huyệt hư không, không quên lạnh giọng ngăn cản cũng không thỏa mãn du͙© vọиɠ cậu. Đến khi cọ nhũ mương huyết hồng hắn mới lưu luyến không rời buông lỏng tinh quan. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn về phía cằm Lục Hòa, sau đó đỡ khí cụ còn bắn tinh dạo quanh vυ', bắn xong còn không quên lau cự căn ướŧ áŧ lên người cậu.

“Thúc thúc…… Cho em…… Cầu xin anh…… Ô ô……”

Đã sớm bị du͙© vọиɠ tra tấn nổi điên, Lục Hòa đầy mặt nước mắt, mặt bị bắn tinh da^ʍ mĩ không thôi. Tiểu huyệt chảy thủy dịch đã thấm ướt khăn trải giường kể ra du͙© vọиɠ chủ nhân mãnh liệt.

Nam nhân cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống nhìn nửa người trên Lục Hoà gần như bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn tưới một lần, chiếm hữu dục được thỏa mãn, lửa giận cũng lui một chút.

Cậu bắt lấy cánh tay hắn xuống hạ thân mình, “Thúc thúc…… Sờ sờ, rất ngứa…… Ha…… Đi vào……”

Lục Hòa mang theo tay Tiêu Hữu sờ tiểu huyệt.

Đối phương không nói một lời nhìn cậu túm ngón tay mình ra vào tiểu huyệt. Không bao lâu thấy cậu bắt đầu cau mày, trừng hai mắt ngập nước làm nũng:

“Thúc thúc, cho em! Muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào!”

“Tiểu tao hóa!”

Tiêu Hữu thấp giọng mắng một câu, sau đó trở mình cậu đưa lưng về phía hắn, để cậu quỳ gối thành tư thế doggy, cắm dương cụ ẩn nhẫn đã lâu vào.

“Ha…… Thúc thúc thật giỏi…… Ân…… vừa thô vừa dài……”

Lục Hòa không tự giác phun da^ʍ ngôn ngày thường sẽ không nói.

Nam nhân bị câu tâm ngứa, giơ tay hung hăng vỗ mông thịt một chưởng. Nhìn mông thịt tuyết trắng run run lập tức vỗ tiếp, mông đầy đặn bị vỗ thành sóng biển hết đợt này đến đợt khác, vô cùng mê người.

Tao huyệt vì mông bị thường xuyên chụp đánh kẹp gắt gao một bước khó đi. Hắn cũng không ôn nhu, cự long như binh khí bổ ra tầng tầng mềm thịt, đâm cắm chỗ sâu hướng về miệng nhỏ quen thuộc.

“Em xem hiện tại mình có giống cɧó ©áϊ không?”

Tiêu Hữu nhìn Lục Hòa quỳ gối đầu giường, dẩu mông đón ý nói hùa thao làm, nội tâm bạo ngược càng ngày càng khó ức chế. Hắn xoay đầu cậu nhìn về phía hai người giao hợp, nhìn mông cậu đuổi theo hành thân thô tráng.

“Ô ô……”

Lục Hòa khóc nức nở không muốn thấy bộ dáng mình dâʍ đãиɠ nhưng bị hắn ôm đầu không quay đi được. Cậu chỉ có thể bị ép nhìn nơi hai người kết hợp. Hoa huyệt cao trào phun dâʍ ɖị©ɧ bị thao làm mang theo ra chất lỏng văng khắp nơi, có trên bụng Tiêu Hữu, có trên mông mình. Tiểu huyệt càng co càng chặt, gắt gao cắn côn ŧᏂịŧ, va chạm thế nào cũng không thả lỏng.

“Nói! Em giống cɧó ©áϊ hay không?”

Tiêu Hữu cảm nhận được tiểu huyệt chặt chẽ, thoải mái hừ nhẹ, buông ra tay ôm đầu cậu, ngược lại đè vòng eo Lục Hòa càng thêm dùng sức đỉnh chỗ sâu trong động, không cho người dưới thân thoát đi.

“Là…… Ô ô…… Tiểu Hoà là cɧó ©áϊ.”

Cậu cúi đầu, nức nở phun ra lời nói phóng đãng.

Cả người cậu bị hung mãnh thao trượt về phía trước, bị nam nhân cho rằng kháng cự, tay thủ sẵn eo gắt gao ôm cậu để lại vài dấu tay. Hắn một bên cúi người mυ'ŧ sống lưng trước mặt, thỉnh thoảng dùng răng nhẹ cắn một ngụm. Không bao lâu, trên lưng cậu đều là dấu vết bị chà đạp.

Hắn vừa lòng nhìn kiệt tác của mình trên lưng Lục Hòa, tinh quan buông lỏng bắn đầy huyệt, chưa bắn xong đã rút ra bắn lên lưng vừa liếʍ láp, rậm rạp vệt đỏ làm tinh tịch trắng sữa thêm động lòng người.

Lục Hòa thét chói tai đạt tới cao trào, kê kê bắn ra chất lỏng vàng nhạt. Cậu thấy Tiêu Hữu không có động tác nắm lấy cơ hội thở phì phò, cả người nằm liệt trên giường. Tứ chi bị xích sắt khoá đã sớm nhũn ra, vô lực giãy giụa.

“Thúc thúc, Tiểu Hoà… Lần sau Tiểu Hoà thật sự không dám.” Lục Hòa bị lăn lộn sợ, bắt đầu chịu thua.

“Không được.”

Môi mỏng nam nhân không lưu tình cự tuyệt, nắm dươиɠ ѵậŧ lần nữa đứng thẳng vòng quanh vυ' mềm mại lưu lại trắng đυ.c.

“Không giáo huấn, sợ là Tiểu Hoà không nhớ.”

“Nhưng em còn phải đi học.” Lục Hòa vẫn không buông tay giãy giụa.

“Đừng sợ, thúc thúc giúp em xin nghỉ, nói Tiểu Hoà của chúng ta không thoải mái, cần nghỉ ngơi mấy ngày.”

Tiêu Hữu đưa cự thú tới môi Lục Hoà để lại bạch dịch, “Ngoan, há miệng.”

Cậu căm giận nhìn hắn, nhắm chặt môi không muốn nghe lời hắn.

“Ân?”

Giọng hắn lạnh lẽo, “Xem ra bảo bảo còn chưa nhớ?”

Lục Hòa bị hắn lạnh giọng sợ tới mức run run, không thể không hé miệng tuỳ ý hắn cắm vào miệng đỉnh vào yết hầu, chờ đến khi sắp bắn lại nhanh chóng rút ra bắn đầy mặt cậu.