Dụ Dỗ

Chương 17: Váy ngắn

Hôm nay Lục Hòa nhận được tin anh shipper gọi đi lấy hàng chuyển phát nhanh. Cậu thấy khó hiểu vì gần đây không mua đồ, nơi nào có hàng chuyển phát nhanh.

Lục Hòa mặc quần áo miễn cưỡng che khuất dấu vết trên người ra ngoài lấy đồ trở về. Sau khi mở ra, nhìn từng bộ đồ nữ, cậu tức lại thẹn, nghĩ khó trách vừa rồi ánh mắt anh shippe nhìn mình quái quái.

“Tiêu Hữu!”

“Bảo bảo, làm sao vậy?”

Tiêu Hữu chậm rì rì đi ra từ phòng ngủ, khi thấy váy trên tay cậu ánh mắt sáng ngời lên, “Cuối cùng cũng tới rồi.”

“Tới cái gì? Anh mua mấy thứ này làm gì?!” Lục Hòa tức giận ngực phập phồng.

Tiêu Hữu nhìn cậu hồng từ cổ tới mắt, trong lòng không khỏi thầm thở dài, “Thật đáng yêu.”

Trên mặt lại ngoan ngoãn nhận sai, “Lão bà, anh sai rồi, lần sau anh không dám.”

Thái độ hắn thành khẩn nhận sai như thế làm cậu nhất thời nói không ra lời, rất khó chịu.

Nam nhân dán qua vòng lấy cậu nhẹ giọng dỗ tiểu nhân nhi trong lòng, đôi mắt lại đảo quanh từng bộ đồ nữ, suy nghĩ một lát để bảo bảo mặc cái nào mới tốt.

Lục Hòa được dỗ nửa ngày mới bớt giận, cậu chỉ vào một đống đồ hỏi, “Vậy quần áo này làm sao bây giờ?”

“Bảo bảo, đã mua rồi, không bằng thử xem đi, anh muốn nhìn em mặc.” Hắn đáng thương vô cùng nói.

“Em… Em là nam, sao mặc được.” Cậu cự tuyệt.

“Bảo bảo, nam sinh nào có hai vυ' như em?”

Tay hắn chui vào áo thun nhéo nhéo nhũ thịt mềm mại luyến tiếc buông tay, tiếp tục khuyên, “Hơn nữa, chỉ mặc ở nhà, chỉ có anh và em thấy thôi.”

Lục Hòa bị khuyên bảo động tâm.

“Anh nói thật hay.” Lục Hòa liếc mắt hắn một cái.

“Bảo bảo nhi, thử xem cái này.” Hắn nhìn thái độ cậu mềm xuống, được đà tiến lên.

Lục Hòa nhìn thoáng qua quần áo trong tay hắn, phát hiện chỉ là đồng phục học sinh bình thường, cảm thấy trong phạm vi tiếp thu nên gật đầu, cầm quần áo vào phòng ngủ thay.

Trong phòng ngủ, cậu thầm mắng lão sắc quỷ Tiêu Hữu. Quần áo nhìn là đồng phục bình thường nhưng hắn lại cố ý mua nhỏ một size, dáng người Lục Hòa vốn nhỏ nhắn, miễn cưỡng có thể mặc, nhưng vυ' bị quần áo ép chặt. Hình dạng nhũ viên bị phác hoạ ra, mà váy dài chỉ tới mông, theo thói quen ngày thường ở nhà cậu không mặc qυầи ɭóŧ, sợ là đi lại có thể lộ ra tiểu huyệt.

Tính cách Lục Hòa vốn cởi mở, lại bị Tiêu Hữu dạy dỗ, tự nhiên càng thêm phóng đãng. Cậu cố ý xoắn mông đi ra ngoài, từng bước một chậm rãi hướng đi tới nam nhân.

Đối phương nhìn cậu đi tới, không khỏi nuốt nước miếng âm thầm áp xuống du͙© vọиɠ, nhớ tới kế hoạch của mình, xụ mặt nói:

“Lục Hòa đồng học, sao hôm nay đến muộn như vậy?”

Lục Hòa vốn vì hắn không nhào tới mà kinh ngạc, bị lời này cả kinh, nhưng sau đó cậu liền biết hắn muốn chơi trò gì.

Cậu hơi hơi cắn môi cúi đầu, thỉnh thoảng trộm ngẩng đầu, dùng cặp mắt ẩn tình ủy khuất nhìn nam nhân nhưng không mở miệng.

“Tiểu yêu tinh, thật câu nhân.”

Tiêu Hữu bị cậu liếc mắt một cái dục cự còn nghênh (= nghiện mà ngại) câu đến cứng vài phần, mặt nghiêm túc đi tới chất vấn:

“Sao không nói lời nào?”

“Em…… em……”

Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu truyền tới, còn chưa nói xong đã bị Tiêu Hữu nắm vυ'.

“Ngực lớn như vậy, còn không mặc áo ngực, nói, có phải muốn câu dẫn lão sư hay không?”

Cuối cùng sờ lên bánh bao thèm đã lâu, ngữ khí nói chuyện ôn hòa một chút, nhưng động tác trên tay một chút cũng không ôn hòa, bắt lấy nhũ thịt véo túm xoa bóp.

“Ân……”

Lục Hòa nhịn không được hừ nhẹ, “Không…… Không phải, lão…… Lão sư, Tiểu Hoà không có áo ngực.”

Tiêu Hữu hừ lạnh một tiếng, “Ngực lớn như vậy không mặc áo ngực, chẳng lẽ là tao hóa câu dẫn người?”

Miệng lãnh đạm nói tay thì không thành thật, từ vạt áo chui vào không hề cách trở vuốt ve đồi núi mềm mại.

“Tiểu Hoà…… Tiểu Hoà thích lão sư.”

Cậu liếc mắt đưa tình đối diện ánh mắt nam nhân lãnh đạm, mắt to xinh đẹp còn chứa nước, như sợ hãi bị người trước mặt ghét bỏ.

“Sao không nói sớm?”

Tiêu Hữu bị cậu nước mắt lưng tròng làm trong lòng mềm nhũn, sửa lại kịch bản, ôm tiểu nhân nhi, “Lão sư cũng rất thích Tiểu Hoà.”

“Thật…… Thật vậy chăng?”

Lục Hòa đã sớm nhập vai, vẻ mặt vui vẻ cực kỳ giống nữ sinh ngây thơ thổ lộ.

“Đương nhiên.”

Tay hắn đã đi tới làn váy, không có gì bất ngờ xảy ra sờ đến mông thịt co dãn, hít sâu một hơi, tiến đến bên tai cậu vừa niết vừa hỏi:

“Sao Lục đồng học không mặc qυầи ɭóŧ? Chẳng lẽ thật sự tới câu dẫn người?”

“Ân.”

Giọng cậu không thể nghe, “Tiểu Hoà…… Hôm nay Tiểu Hoà muốn đến câu dẫn lão sư.”

Tiêu Hữu nháy mắt bị Lục Hòa câu đến linh hồn đều bay, gấp khó dằn nổi nâng cằm cậu hôn.

“Hôm nay lão sư thỏa mãn em tiểu tao hóa.”

Hắn ngậm môi cậu thì không buông, tay sớm từ mông sờ đến tiểu huyệt ướt đẫm thông thuận đi vào.

“Tiểu Hoà ướt như vậy không cần lão sư khuếch trương.”

Hắn đưa bàn tay ướt tới trước mặt cậu.

“Lão sư…… Đừng…… Đừng nói nữa.”

Lục Hòa không nghĩ tới sờ vυ' cậu liền chảy nhiều nước như vậy.

“Vì sao không nói? Lão sư thích người nhiều nước.”

Tiêu Hữu dỗ nhân nhi thẹn thùng trong ngực, ôm cậu lên, váy ngắn lập tức bị kéo tới vòng eo. Nửa người dưới Lục Hòa bại lộ trong không khí.

Hoa huyệt chợt tiếp xúc đến khí lạnh không thích ứng co rút. Hắn ôm cậu đi tới bàn cơm để cậu lên bàn, liếʍ liếʍ khóe miệng:

“Hôm nay lão sư phải hảo hảo nhấm nháp Tiểu Hoà.”

Nói xong kéo áo sơ mi đồng phục lên cao nhất, từng một cái hôn rơi xuống trên người cậu, từ xương quai xanh đến ngực lại đến rốn, hắn hôn gần như hết nửa người trên của cậu.

“Đừng…… Đừng hôn…… Ngứa.”

Lục Hòa bị tiền diễn dài dồng tra tấn nước mắt lưng tròng. Quá thoải mái, cậu như bảo bối được người quý trọng, được hôn từ đầu tới đuôi.

“Đừng nóng vội, lão sư còn phải hảo hảo yêu thương Tiểu Hoà đâu.”

Tuy nam nhân cũng trướng đến khó chịu, nhưng hôm nay hắn quyết định phải cho Lục Hòa một tính sự xưa nay chưa từng có.

Làn váy cũng bị kéo lên, cậu cảm giác được côn ŧᏂịŧ đứng thẳng đã lâu bị người nhẹ nhàng hôn một cái.

“Không!”

Ý thức được hắn muốn làm gì cậu kích động muốn khép chân lại, “A!”

Nhưng quá muộn, Tiêu Hữu đã nuốt vật nhỏ đáng yêu. Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp, cảm nhận được vật nhỏ run lên trong khoang miệng, hắn càng thêm cảm thấy đáng yêu.

Lục Hòa lần đầu tiên được khẩu giao nơi đó, mà môi đối phương lại không phải xúc cảm ấm áp như người bình thường, ngược lại là cảm giác lạnh lẽo. Kê kê nóng lên bị khoang miệng lạnh ngậm, băng lửa cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không bao lâu cậu bắn ra.

Tiêu Hữu nuốt tinh ngẩng đầu, cười nhìn cậu đầy mặt đỏ bừng, thong thả ung dung:

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bảo bảo cũng ngọt như vậy.”

Lục Hòa chỉ lo thở dốc nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt để hắn đừng nói bừa.

Rất nhanh người nọ lại vùi đầu, đầu lưỡi lạnh lẽo linh hoạt chui vào tiểu huyệt dòng nước không ngừng.

“Đi ra ngoài…… Đi ra ngoài a……”

Miệng cự tuyệt, hai chân lại kẹp câu đầu nam nhân, bộ dáng không muốn hắn rời đi.

Thình thịch.

Trong phòng yên tĩnh, Lục Hòa chỉ có thể nghe được tiếng tim mình kịch liệt đập cùng âm thanh Tiêu Hữu nuốt thủy dịch. Cậu cảm thấy đại não trống rỗng, cậu sắp bị kɧoáı ©ảʍ bức điên rồi, đầu lưỡi nam nhân liên tiếp đỉnh lộng điểm mẫn cảm, làm Lục Hòa càng thêm dùng sức kẹp cổ hắn.

Cuối cùng chỗ sâu trong động phun trào mà ra, nam nhân gấp gáp uống hết toàn bộ, chỉ cảm thấy ngọt lành. Mà trong nháy mắt Lục Hòa đạt tới đỉnh, cả người mềm xuống, hai chân vô lực rũ xuống, như con cá mặc người xâu xé.

Lúc này hắn mới phóng xuất dươиɠ ѵậŧ nghẹn đã lâu, không lưu tình chút thọc vào.

“Bảo bảo, thoải mái sao?”

Tiêu Hữu một bên ra sức đâm vào rút ra, một bên ngậm đầṳ ѵú cậu.

“Vυ' bảo bảo ăn cũng cực kỳ ngon.”

Khóe mắt cậu đều là nước, khóc nức nở hô, “Tiêu Hữu, từ bỏ, em chịu không nổi.”

“Bảo bảo không ngoan, kêu anh cái gì?”

Người nọ trừng phạt hung hăng cắn vυ', một vết đỏ hiện trước ngực rất đẹp.

“Lão sư…… Lão sư…… Tiêu lão sư, Tiểu Hoà…… Tiểu Hoà chịu không nổi.” Cậu khóc lóc xin tha.

“Này không thể được, không phải hôm nay Tiểu Hoà đồng học tới câu dẫn lão sư sao?”

Tiêu Hữu qua lại liếʍ láp hai vυ', dưới thân không thả chậm.

“Tiêu…… Tiêu lão sư, chậm một chút…… Tiểu Hoà…… Tiểu Hoà sắp thở không nổi.”

Lục Hòa cảm thấy bản thân như con thuyền nhỏ trôi dạt trên đại dương mênh mông, bị sóng lớn đánh vào.

“Tốt.”

Tiêu Hữu nghe cậu nói, thả chậm tốc độ, không buông tha nhũ thịt.

Lục Hòa có thể rõ ràng cảm giác nhục cụ từng chút rút ra lại từng chút cắm vào. Hoàn toàn không giống vừa rồi, như muốn tra tấn cậu nổi điên.

“Nhanh…… nhanh lên……”

Cậu ủy khuất nam nhân không chịu thỏa mãn mình.

Tiêu Hữu phun ra nhũ thịt bị đùa bỡn loang lổ không thôi, bất mãn:

“Tiểu Hoà đồng học, một lát em muốn nhanh, một lát muốn chậm, lão sư phải làm sao mới đúng?”

“Nhanh…… Nhanh lên……”

Hiện tại cậu nói chuyện toàn theo bản năng.

“Vậy một lát không cho kêu chậm.” Hắn ý xấu dụ dỗ.

“Ân…… Không chậm.”

Toàn bộ tập trung dưới thân, làm sao cậu chú ý hắn đang nói cái gì.

Tiêu Hữu được đáp ứng mới lần nữa vùi đầu, đùa bỡn cặp đào làm hắn yêu thích không buông tay. Hạ thân bắt đầu nhanh hơn, mỗi lần đều đâm đến nước sốt bốn phía, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống bàn thành một vũng.

“Chậm…… Ha…… Chậm một chút……”

Thế công còn nhanh hơn lúc nãy, cả người cậu bị đỉnh phập phồng.

“Tiểu Hoà đồng học, vừa rồi em đã đồng ý không kêu chậm.”

Tiêu Hữu liếʍ láp vυ' trả lời, tiến công lại nhanh hơn.

“Ô……”

Nức nở từ môi tiết ra nhưng không chiếm được an ủi. Nhất thời trong phòng đan xen tiếng nam nhân mυ'ŧ nhũ thịt, tiếng nhỏ vụn nức nở, tiếng cơ thể “Bạch bạch” va chạm.

Cuối cùng Lục Hòa cao trào hai lần, nam nhân mới thỏa mãn phóng thích, còn không quên hút sữa.

“Bảo bảo, lần sau chúng ta chơi kiểu khác đi.”

Tiêu Hữu tinh thần mười phần bế lên nhân nhi đã sớm nằm liệt trên bàn, ném đồng phục bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt nhăn nhúm qua một bên, hứng thú bừng bừng đề nghị.

Lục Hòa âm thầm đánh dấu X to đùng lên nữ trang play.