Hôm nay là sinh nhật Tiêu Hữu, Lục Hòa tìm cớ sai hắn ra ngoài, còn cậu nhân cơ hội chạy vào phòng tắm tắm thơm ngào ngạt, mặc vào bộ tình thú chuẩn bị đã lâu, sau đó chui vào giường, đắp chăn lên che khuất phong cảnh kiều diễm.
Tiêu Hữu mua xong thứ cậu muốn rồi về nhà, sắc trời đã hoàn toàn đen, trong phòng khách đen nhánh, chỉ có đèn trong phòng ngủ như đang chờ hắn.
Tiêu Hữu tùy tay đặt đồ lên bàn trà, chậm rãi đi tới phòng ngủ. Lục Hòa nằm trên giường nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần vội vàng vùi đầu vào chăn. Rõ ràng sớm chuẩn bị tâm lý nhưng giờ khắc này tim vẫn đập gia tốc, trong lòng tràn ngập cảm xúc bản thân cũng nói không rõ.
“Bảo bảo?”
Tiêu Hữu nghi hoặc nhìn chăn trên giường phồng lên một bao lớn, không biết Lục Hòa đang muốn chơi cái gì.
Cậu chậm rãi xốc chăn lên, đối diện ánh mắt hắn.
Nháy mắt ánh mắt nam nhân tối sầm lại, chỉ thấy Lục Hòa tóc dài tới eo, đỉnh đầu là hai lỗ tai hồ ly xù xù, trên người khoác tơ hồng trong suốt che không được cảnh xuân phía dưới. Vυ' cậu từ từ phát dục căng ra, nửa bên ngực lộ bên ngoài. Dọc theo cúc huyệt, xuyên qua váy dài sau lưng cố ý chừa khe hở là một cái đuôi hồ ly trắng mềm xốp.
Lục Hòa bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm không được tự nhiên, không khỏi vặn vẹo vòng eo, lỗ tai và cái đuôi theo động tác cậu run lên, cực kỳ giống một con hồ ly tinh câu nhân.
“Tiểu hồ ly nhà ai, sao lại đến trên giường tôi?”
Hầu kết hắn lăn lộn hai cái, đi đến mép giường, giả vờ bình tĩnh hỏi nhưng không biết giọng nói nghẹn ngào đã sớm bại lộ du͙© vọиɠ của hắn.
Lục Hòa chậm rãi từ trên giường bò dậy, giống con rắn không xương bò lên cơ thể nam nhân cường tráng, tới bên tai hắn học ngữ khí hồ yêu trong video sâu kín nói:
“Quan nhân không cần biết nô gia nơi nào tới, chỉ hỏi quan nhân một câu, nô gia đẹp không?”
Tiêu Hữu chỉ cúi đầu nhìn cái đuôi phía sau cậu lắc tới lắc đi không nói gì, hắn muốn nhìn Lục Hòa còn có thể chơi cái gì.
Lục Hòa vươn đầu lưỡi, vòng quanh vành tai hắn liếʍ láp một vòng, sau đó theo vành tai trượt đến cổ nhẹ nhàng liếʍ láp. Ngón tay mảnh dài thuận thế cởi bỏ áo sơmi nam nhân.
Lục Hòa hôn cổ xong trượt tới cơ ngực cứng rắn, một ngụm ngậm lấy nhũ viên màu nâu liếʍ láp, liếʍ nước chảy dầm dề mới lưu luyến không rời đổi bên kia. Tay cậu chậm rãi sờ đến bên hông cởi thắt lưng, quần hắn, qυầи ɭóŧ bị dươиɠ ѵậŧ sưng to làm chật. Lục Hòa một bên tiếp tục chơi trước ngực Tiêu Hữu, một bên dùng hai tay cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng xoa cự căn. Nghe được đỉnh đầu truyền đến tiếng Tiêu Hữu hít thở càng thêm thô nặng nhấp miệng cười trộm, sau đó cậu cởϊ qυầи lót hắn, thịt hành đỏ tím lập tức bắn ra, uy vũ ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lục Hòa chơi đủ hai bên ngực, đôi môi tiếp tục đi xuống, hôn qua cơ bụng cứng rắn, sau đó chậm rãi nuốt nhục cụ thẳng tắp đứng thẳng vào khoang miệng. Mới ngậm qυყ đầυ, cậu cảm nhận được kê ba trong tay hung hăng nhảy lên sau đó trướng một vòng.
Miệng vốn ngậm không hết càng thêm bị căng khó chịu, cậu nhịn không được ngẩng đầu trộm nhìn đầu sỏ gây tội, ai ngờ vừa vặn bị Tiêu Hữu nhìn chằm chằm mình bắt gặp. Cậu không biết hiện tại bản thân ở trong mắt đối phương có bao nhiêu mê người.
Lục Hòa nỗ lực mở miệng lớn nuốt vào nhưng cuối cùng mới nuốt một nửa, còn có một nửa thật sự nuốt không vào. Cậu bắt đầu liếʍ láp, khi thì nghịch ngợm dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ trụ thể, kích Tiêu Hữu thở dốc một trận.
Không bao lâu, hắn không thể nhịn được nữa, duỗi tay đầu tiên là hung hăng xoa lỗ tai hồ ly sau đó đè lại đỉnh đầu cậu bắt đầu chủ động đâm vào rút ra. Khoang miệng ấm áp thật sự quá mức thoải mái, hắn dần dần mất khống chế lực đạo, Lục Hòa bị đỉnh đến ngửa ra sau. Côn ŧᏂịŧ vốn chỉ tiến một nửa chậm rãi vào miệng cậu hơn phân nửa. Lục Hòa cảm nhận được nước bọt mình nhỏ giọt tới váy lụa trước ngực, thấm ướt váy dính sát vào vυ' phác hoạ đường cong, nhưng cậu không rảnh bận tâm. Cậu nỗ lực mở lớn miệng thừa nhận Tiêu Hữu cắm, chỉ cảm thấy khóe miệng hơi đau.
“Tiểu yêu tinh, anh muốn tới.”
Tiêu Hữu cảm nhận được Lục Hoà tới cực hạn nên nhanh hơn tốc độ, đỉnh sâu vào yết hầu bắn tinh. Lục Hòa không kịp nuốt, cậu muốn mở miệng cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn bên ngoài, ai biết hắn như đã sớm nhìn thấu, cố định đầu cậu không cho nhổ ra, thái độ cường ngạnh nói:
“Tiểu tao hóa, ăn hết toàn bộ, không ăn qua một lát không thao ngươi.” (Đang sắm vai hồ ly nên dùng ngươi nha)
Lục Hòa sớm bị khơi mào tìиɧ ɖu͙© chỉ có thể nuốt xuống toàn bộ, chờ xác định cậu nuốt hết hắn mới chậm rãi rút ra dươиɠ ѵậŧ.
Lục Hòa nuốt lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cảm thấy bụng nhỏ hơi căng nên không muốn động, nhưng nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành.
Cậu lấy lại tinh thần chống cơ thể, lôi kéo cổ áo hắn, hơi nghiêng mình dùng sức kéo Tiêu Hữu lên giường, sau đó lập tức xoay người cưỡi giữa háng hắn.
Tiêu Hữu liếc mắt một cái thấy được nhũ thịt nửa lộ trong không khí, đại điểu vừa bắn tinh lại cứng.
“Tiểu hồ ly, ngươi đây là muốn làm gì?”
Nam nhân nhìn cậu thật sâu, giọng nói trầm thấp chứa đầy ẩn nhẫn.
“Suỵt.”
Một ngón tay Lục Hòa đặt trên môi hắn, “Quan nhân, hôm nay để nô gia hầu hạ ngài.”
Tiêu Hữu thuận theo không nói chuyện nữa, chỉ dùng ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm cậu, theo động tác cậu dời mắt.
Lục Hòa bị Tiêu Hữu nhìn chằm chằm đến biệt nữu nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh kéo làn váy lộ ra hoa huyệt không hề che đậy. Tiểu huyệt sớm ướŧ áŧ co rụt như đang chờ đợi thứ gì tiến vào.
Hai tay cậu đỡ lấy côn ŧᏂịŧ gắng gượng nhắm ngay huyệt khẩu sau đó chậm rãi ngồi xuống, “Ngô……”
Qυყ đầυ vào có chút khó khăn, huyệt thịt thiếu khuếch trương chống đẩy cự vật xâm lấn.
Lục Hòa chỉ có thể ngồi trên dươиɠ ѵậŧ, phía trước phía sau dùng cán cọ xát huyệt khẩu tạo ra kɧoáı ©ảʍ.
“Ha……”
Khi bị cọ âm đế, cậu sảng khoái rêи ɾỉ một tiếng, dần dần dâʍ ɖị©ɧ nhiều lên, thậm chí dọc theo huyệt khẩu làm ướt gậy thịt.
Lúc này cậu đỡ lấy cự long, chậm rãi ngồi xuống, tuy còn gian nan nhưng tốt xấu cũng nuốt được nhục bổng.
“A!”
Khi nam căn hoàn toàn tiến vào, hai người cùng phát ra rêи ɾỉ thoải mái. Tiêu Hữu nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn Lục Hòa ngồi trên người, kê ba hung hăng nhảy lên hai cái.
“A ha……”
Lục Hòa vặn vẹo mông đầy đặn phối hợp, cười khẽ, “Quan nhân, thứ này của ngài không thành thật.”
Nói xong, bắt đầu đỡ cơ bụng Tiêu Hữu thong thả đong đưa eo phun ra nuốt vào hành thân. Mỗi lần nuốt vào vì cố hết sức nên thở gấp, vυ' theo cơ thể phập phồng lắc lư lay động trước mắt hắn, vô cùng mê người.
Tiêu Hữu vươn tay đùa bỡn vυ', dùng móng tay moi lộng đầṳ ѵú, bàn tay có tiết tấu xoa bóp ấn làm Lục Hòa rêи ɾỉ càng thêm dồn dập cao vυ't.
“Tiểu yêu tinh, vυ' lớn như vậy, bị bao nhiêu nam nhân xoa qua? Ân?”
Tiêu Hữu vừa hỏi vừa cố ý nắm hồng quả.
“Ha…… Không…… Không có…… Ân…… Thật thoải mái…… Ân hừ…… Chỉ có quan nhân…… Ngào…… Xoa…… Lại dùng lực chút……”
Lục Hòa đứt quãng trả lời, dưới thân không quên phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, chỉ là tiết tấu dần dần chậm lại như mệt mỏi.
“Sách, tiểu tao hoá!”
Tiêu Hữu nhìn cậu hoàn toàn trầm luân ở bể dục, kê ba dần không chiếm được thỏa mãn, bàn tay đùa bỡn vυ' dời tới mông thịt, hung hăng vỗ.
“Nhanh lên! Hôm nay hầu hạ gia thoải mái.”
“Ngô…… Biết…… Đã biết……”
Lục Hòa bị vỗ mông, hoa huyệt co rụt lại, lập tức nuốt nhục cụ một chút, tiếp tục tận tình phun ra nuốt vào.
Nam nhân nhìn cậu lần nữa nhanh hơn tốc độ, mới vừa lòng tiếp tục chơi vυ'.
Hông cậu càng thêm bủn rủn, biên độ càng nhỏ, cuối cùng biến thành chỉ ngồi trên gậy thịt cọ, nức nở xin tha:
“Quan nhân, nô gia mất sức, giúp giúp nô gia.”
Tiêu Hữu khẽ cười một tiếng, đỡ eo cậu mềm xuống cười nhạo:
“Tiểu hồ ly có chút sức này còn tới câu dẫn người?”
Vừa dứt lời đĩnh eo mạnh mẽ thao lộng.
Lục Hòa bị thao phập phập phồng phồng, cái đuôi theo cơ thể lên xuống, ngẫu nhiên có lông mềm phất qua đùi Tiêu Hữu câu du͙© vọиɠ hắn càng sâu.
Hắn chuyên tâm đỉnh chỗ sâu tìm được điểm mẫn cảm quen thuộc, nhắm ngay mãnh làm.
Hoa huyệt được thỏa mãn, nhưng vυ' bị vắng vẻ. Cậu nhanh chóng cúi xuống, đầṳ ѵú đỏ tươi nhắm ngay môi Tiêu Hữu, dùng núʍ ѵú mềm mại cọ môi hắn, mềm mại nói:
“Quan nhân…… Ha…… Uống…… Uống sữa.”
Tiêu Hữu chuyên tâm đỉnh lộng tiểu huyệt, thuận theo hé miệng, thuần thục liếʍ láp nhũ khổng, sau đó dùng sức mυ'ŧ luồng sữa tươi phun trào. Hắn nuốt xuống xong quay đầu ngậm vυ' khác, hút sữa tươi ra hết mới lưu luyến không rời buông ra.
Trước ngực cậu trướng đau được giải, càng thêm đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ.
“A a…… Đỉnh tới rồi…… Ha…… Chậm…… Chậm một chút…… Sắp…… Sắp hỏng rồi……”
Lục Hòa bị đỉnh cao giọng kêu to, ánh mắt xinh đẹp bịt kín một tầng hơi nước. Tiểu huyệt vui sướиɠ chảy nước, chảy xuống làm ướt âm mao Tiêu Hữu, thậm chí còn bắn tới cái đuôi làm lông trắng xù xù xẹp xuống.
“Tiểu hồ ly sao sẽ hỏng.”
Tốc độ trừu cắm càng nhanh, đến khi Lục Hòa thét chói tai, tiểu huyệt trào ra nhiệt dịch hắn mới buông lỏng tinh quan.
Sau cao trào cậu không có sức, cả người ngã vào lòng hắn, khóe mắt ửng hồng còn treo nước mắt, muốn rơi nhưng không, chọc người yêu thương.
“Thúc thúc……”
Lục Hòa cảm nhận bàn tay to dày rộng nhẹ vỗ về lưng mình, không tự chủ được thì thầm.
“Chơi đủ rồi?” Tiêu Hữu sủng nịch vỗ lưng trấn an cậu.
“Em…… em mới không phải chơi đâu……”
Lục Hòa nhẹ giọng nói thầm, nháy hai tròng mắt hồn nhiên nhìn hắn.
“Thúc thúc, cái đuôi…… Cái đuôi bên kia cũng ngứa……”
Dùng tay sờ cái đuôi, giơ cái đuôi lắc lắc.
“Còn có sức câu dẫn anh?”
Tiêu Hữu nhìn cái đuôi, du͙© vọиɠ vừa bình ổn có xu thế bùng lên.
“Tiểu Hoà… Tiểu Hoà còn muốn mà.”
Lục Hòa ra vẻ ngây thơ nhìn hắn, lỗ tai và đuôi hồ ly cực kỳ giống yêu tinh trong núi hồn nhiên lại câu nhân.
Nam nhân lật cậu lại cúi người áp xuống, chỉ thấy cúc huyệt cắm một cây gậy mát xa dùng để cố định cái đuôi.
Hắn đỡ cái đuôi cắm gậy mát xa qua lại thọc vào rút ra, quả nhiên nhìn thấy cúc huyệt tự động phân bố chất nhầy trong suốt.
Đối phương không rút ra cái đuôi, dò xét cắm vào một ngón tay, cảm nhận được huyệt thịt chen chúc, hắn cẩn thận khuếch trương.
Hắn cúi người hôn từ gáy cậu một đường đến vòng eo, hôn sống lưng bóng loáng đầy vệt đỏ. Cúc huyệt cũng đã có thể chứa ba ngón tay.
Tiêu Hữu đứng dậy đỡ vật cứng nhắm ngay hậu huyệt, cảm nhận được động tác hắn Lục Hòa hơi giãy giụa, quay đầu nhìn kê ba thô to ở huyệt khẩu, cầu xin:
“Thúc thúc, không được, lấy cái đuôi… Rút ra cái đuôi, bằng không sẽ hư, tiểu huyệt thật sự sẽ hư.”
“Sẽ không hư.”
Nam nhân cúi người hôn hôn khóe miệng cậu sau đó lại đứng dậy đỡ nhục cụ đỏ tím chậm rãi đâm vào, vừa cắm vừa nói, “Bảo bảo, tin tưởng chính em.”
“Ha…… Thật lớn…… thật thô…… sắp…… sắp nứt ra……”
Lục Hòa cứ như vậy nhìn nguyên cây cự long vào huyệt còn chứa gậy mát xa, cúc huyệt bị căng làm cậu cảm thấy giây tiếp theo huyệt sẽ vỡ ra.
“Bảo bảo, em xem, em nuốt hết.”
Tiêu Hữu kinh ngạc cảm thán nếp uốn bị căng ra, ôn nhu nói, “Anh muốn động.”
Dứt lời chậm rãi thao làm.
Theo khí cụ ra ra vào vào, gậy mát xa cũng bị đỉnh lên lên xuống xuống, cái đuôi cũng lay động. Lông xù cọ trên lưng làm cậu ngứa.
“Thúc thúc…… Ha…… Ngứa……”
Hai tay cậu chống nệm, quỳ gối trên giường, lưng ngứa nhịn không được nói.
“Ngứa? Nơi nào ngứa? Có phải thúc thúc quá ôn nhu hay không?”
Tiêu Hữu cố tình xuyên tạc, nhanh hơn tốc độ ra vào, cái đuôi càn quét trên lưng càng thêm vui sướиɠ.
“Không…… Không phải…… A a…… Nơi đó…… Ha…”
Lục Hòa nói một nửa liền thét chói tai. Trong lúc hắn trừu động gậy mát xa không cẩn thận đỉnh tới tuyến tiền liệt, Lục Hòa trực tiếp sung sướиɠ đến bắn lên khăn trải giường.
“A.”
Tiêu Hữu cười khẽ, sau đó nhanh hơn đỉnh lộng làm cậu không rảnh bận tâm cái đuôi cọ lưng.
“Ha…… Thật thoải mái…… Ngô…… Thúc thúc…… Ân ân…… Nhanh lên…… Lại nhanh lên…… A ha……”
Dần dần cậu bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ lý trí, bắt đầu lắc mông cầu hoan, phối hợp.
Cuối cùng lặp đi lặp lại đỉnh lộng tuyến tiền liệt, cúc huyệt càng co rút càng chặt, Tiêu Hữu bắn tinh đầy cúc huyệt, thậm chí dính vào đuôi hồ ly.
Lúc này, đồng hồ báo thức đầu giường vang lên báo hiệu 12 giờ, Lục Hòa quỳ gối trên giường còn kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ quay đầu nói với hắn:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tiêu Hữu sửng sốt, phản ứng lại phác gục cậu ngậm lấy đôi môi. Đến khi Lục Hòa thở không nổi mới lưu luyến không rời buông ra, nhẹ mổ gương mặt cậu, ôn nhu đáp:
“Cảm ơn bảo bảo.”