Dụ Dỗ

Chương 15: Nghỉ hè (Sản nhũ)

Bất tri bất giác đã đến nghỉ hè, Lục Hòa lấy cớ kỳ nghỉ hè rèn luyện thực tiễn uyển chuyển từ chối cha mẹ kêu về nhà, ăn vạ trong nhà cùng Tiêu Hữu ân ân ái ái.

Hai người ở nhà cực kỳ vui vẻ, Lục Hòa đã sớm bị nam nhân dạy dỗ chạm vào liền ra nước, thậm chí dần dần dưỡng thành thói quen ở nhà chỉ mặc sơ mi trắng tới mông, cho hắn dễ hành động.

Mà bộ ngực như quả đào làm nam nhân yêu thích không buông tay, thường xuyên không có việc gì cũng vuốt ve xoa nắn, thường xuyên lén lút thêm chút thứ dưỡng ngực vào, không biết đang có ý đồ xấu gì.

Dưới hắn cố tình nuôi dưỡng, không bao lâu quả đào nhỏ phát triển thành một tay nắm không hết, đi đường lúc lắc làm cậu không thoải mái, Tiêu Hữu lại xoa hết sức vui vẻ.

Gần đây ngực Lục Hòa thường trướng đau, như có thứ gì ở bên trong không ra được. Cậu vén lên áo ngủ ngồi ở mép giường, duỗi tay khẽ chạm.

“A!”

Cảm giác đau tê làm cậu kinh hô ra tiếng.

“Lão bà, làm sao vậy?”

Nghe được động tĩnh Tiêu Hữu vội vàng thò đầu ra từ phòng tắm quan tâm hỏi.

“Ngực em lớn như vậy, nghỉ hè kết thúc sao đi học?” Cậu hồng mắt khóc lóc kể lể.

Tiêu Hữu đi tới trước giường, duỗi tay bắt lấy nhũ thịt, đùa bỡn, “Vậy không tốt sao?”

Nói xong còn vùi đầu ngậm vào miệng hung hăng hút hai ngụm, nhéo nhéo, “Rất thơm. Còn trắng mềm, lão công rất thích.”

Lục Hòa thấy hắn không chút để ý càng thêm tức giận, dùng sức đẩy đầu đối phương ra, nức nở chỉ trích:

“Hơn nữa gần đây còn luôn đau, đều tại anh!”

Đối phương nghe xong lời này trong lòng mừng thầm, biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình có tác dụng, ôm cậu vỗ lưng an ủi:

“Thực xin lỗi, đều là thúc thúc không tốt, thúc thúc giúp em nhìn xem.”

Nói xong, Tiêu Hữu ngồi xổm trước người cậu, nhũ thịt tràn ngập tầm mắt, hầu kết nam nhân theo lăn lộn hai cái. Hắn hít sâu áp xuống du͙© vọиɠ, vươn hai tay nâng ngực, hai ngón tay nhẹ ấn hai bên, miệng còn không quên nhẹ giọng trấn an:

“Không sờ đến khối sưng, rất khỏe mạnh.”

Sau đó hắn dùng ngón cái ngón trỏ kẹp lấy nhẹ nhàng xoa ấn.

Khăn trải giường dần dần đậm màu, cậu cắn môi lấp kín rêи ɾỉ, một khắc Tiêu Hữu nắm đầṳ ѵú không khắc chế được hừ nhẹ:

“Ân ha……”

Rõ ràng là động tác rất dùng sức, Lục Hòa cố tình cảm thấy đầṳ ѵú ngứa càng nhiều. Cậu ôm vυ' đưa tới miệng hắn.

“Thúc thúc…… Không…… Không đủ…… Liếʍ…… Ha….”

Tiêu Hữu nhìn cậu dâʍ đãиɠ lại không tự biết hung hăng cắn đầṳ ѵú phát tiết tìиɧ ɖu͙©. Hắn dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ, nghe được tiếng cậu rên thỏa mãn cố ý cắn một ngụm, chọc cậu kinh hô mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục liếʍ vυ'.

Cơ thể cậu hiện tại mẫn cảm, đầṳ ѵú bị đùa bỡn như vậy dưới thân đã sớm ướt. Cậu giơ tay rút đi quần Tiêu Hữu, hai chân tự giác quấn hông hắn, dùng hoa huyệt ướt đẫm cọ dươиɠ ѵậŧ sưng to câu dẫn.

“Tiểu tao hóa.”

Tiêu Hữu rời nhũ thịt, duỗi tay hung hăng cắm vào huyệt. Hắn để Lục Hòa khóa ngồi trên người, dễ cho thọc vào rút ra, cũng dễ đùa bỡn nhũ thịt.

Tiêu Hữu miệng ngậm một đầṳ ѵú, từng ngụm mυ'ŧ vào như có thể hút ra sữa, một bàn tay xoa ấn vυ' bên kia.

“A ha…… Dùng sức!”

Lục Hòa thở phì phò rêи ɾỉ, không biết là đang nói mặt trên dùng sức hay phía dưới. Vì thế hắn cùng tăng lực độ làm cậu thở dốc liên tục.

“Lão công, muốn tới…”

Lục Hòa cảm giác được vυ' mình như có thứ gì phun ra, hoa huyệt cũng kề bên cao trào.

“A a a a……”

Khi huyệt đạt tới cao trào, đầṳ ѵú cậu phun ra một ít chất lỏng màu trắng bắn lên mặt Tiêu Hữu. Nam nhân không chút để ý, chỉ tham lam nuốt toàn bộ vào bụng, mà một vυ' khác phun tung toé cũng bị hắn liếʍ.

“Sữa bảo bảo uống ngon thật.”

Tiêu Hữu ăn uống no đủ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hòa vẻ mặt khϊếp sợ.

“Tại sao em ra sữa?”

Cậu hoảng sợ, tuy biết vυ' mình sẽ phát dục, nhưng không biết còn có thể ra sữa.

“Bảo bảo, em đã quên em hấp thụ bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh sao?”

Tiêu Hữu cúi đầu hôn hôn cậu, côn ŧᏂịŧ ở huyệt dạo qua một vòng nhắc nhở.

“Anh…”

Lục Hòa nhất thời á khẩu không trả lời được, trong lòng bắt đầu buồn rầu mình trướng sữa sau này phải làm sao bây giờ.

“Bảo bảo, em trên dưới đều bắn xong bắt đầu thất thần? Lão công còn chưa thoả mãn đâu.”

Tiêu Hữu thấy cậu thất thần nên bất mãn, đỉnh điểm mẫn cảm bắt đầu nghiền chuyển kɧıêυ ҡɧí©ɧ, được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Ai bảo mỗi lần anh đều lâu như vậy.”

Lục Hòa vươn một ngón tay chỉ trán hắn, đôi mắt vừa cao trào bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứa nước mang theo tức giận nhìn Tiêu Hữu.

Ai ngờ nam nhân bị ánh mắt cậu nhìn càng cứng, hắn xoay người đè cậu dưới thân, làm Lục Hòa đưa lưng về phía mình quỳ gối trên giường, một tay bắt lấy nhũ thịt rũ xuống dùng sức xoa bóp, tiến đến bên tai cậu thấp giọng:

“Bảo bảo, đừng câu dẫn anh, bằng không khó chịu là em.”

Bởi vì áp chế du͙© vọиɠ nên giọng nói phá lệ trầm thấp.

Lục Hòa chịu không nổi Tiêu Hữu bất ngờ thấp giọng, hồng nhạt phủ kín bên tai, thậm chí có xu thế lan lên mặt.

“Ai…… Ha…… Ai câu dẫn anh….”

Lục Hòa không áp chế được rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ từ vυ' truyền đến sắp làm cậu thăng tiên.

“Nhất cử nhất động của em với anh mà nói đều là xuân dược.”

Hắn ấn eo cậu dùng tư thế doggy dùng sức động thân khai thác.

“A…… Quá…… Quá sâu.”

Lục Hòa không quen sau nhập, chiều sâu cự vật tới trong cơ thể chưa bao giờ cậu thể nghiệm. Hai tay cậu gắt gao nắm chặt khăn trải giường, rất sợ giây tiếp theo chịu đựng không nổi trượt xuống. Vυ' bị người nọ vẫn luôn đùa bỡn thường thường nhỏ hai giọt sữa.

Tiêu Hữu cúi đầu nhìn đại điểu đâm chọc mang ra dâʍ ɖị©ɧ cùng huyệt thịt bị thao lộ ra ngoài, hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khóe mắt đỏ bừng, nhục căn tiến vào càng sâu.

“Ha…… Quá…… Quá nhanh…… Ta…… em sắp chết.”

Lục Hòa bị hắn tấn công mãnh liệt làm cho thần trí không rõ, chỉ còn rêи ɾỉ bản năng.

“Bảo bảo, quay đầu lại.”

Nam nhân muốn nhìn biểu tình cậu.

Lục Hòa ngoan ngoãn xoay đầu, khuôn mặt ngây thơ tràn đầy du͙© vọиɠ, ánh mắt tan rã, nhưng mơ hồ có thể thấy được đáy mắt khát cầu. Môi đỏ khẽ nhếch, thường thường tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ. Tiêu Hữu tiếp tục thao, một bàn tay ôm mặt cậu vô pháp nhúc nhích, cúi người hôn lấp kín cậu rêи ɾỉ.

Hắn câu lấy lưỡi cậu triền miên lâm li, đoạt lấy không khí, hôn cậu đến thở không nổi mới buông ra.

“Lão công…… Em…… Em lại muốn tới.”

Trên dưới tiến công làm Lục Hòa lại sắp lêи đỉиɦ.

Tiêu Hữu nghe được lập tức rút ra dươиɠ ѵậŧ, nhưng giây tiếp theo Lục Hòa quấn lên, hắn xoay người cậu trấn an:

“Đừng nóng vội, đều sẽ cho em.”

Nói xong đâm vào.

“Ân……” Lục Hòa thỏa mãn lắc lắc mông, trộm nuốt kê ba vào mấy tấc.

“Mèo tham ăn.”

Tiêu Hữu cười mắng, “Bất quá sữa tốt như vậy không thể lãng phí.”

Hai tay hắn ép hai bên đầṳ ѵú lại sau đó cúi đầu ngậm vυ' phun sữa mυ'ŧ vào nhũ dịch vô cùng mỹ vị.

“Tới rồi, tới rồi!”

Đột nhiên cả người cậu run lên, hai tay ôm lưng hắn nắm chặt lưu lại từng dấu tay, dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung toé, sữa cũng phun trào, toàn bộ bị Tiêu Hữu hút.

Đối phương uống sữa xong dùng sức thao lộng, cuối cùng bắn ra rót đầy tử ©υиɠ.

Từ nay về sau, Tiêu Hữu nhiều thêm thứ yêu thích – uống sữa Lục Hòa. Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ luôn thích ngậm núʍ ѵú cậu liếʍ mυ'ŧ đến khi ra sữa. Có đôi khi ngậm đầṳ ѵú cậu đi vào giấc ngủ như đứa trẻ gào khóc đòi ăn. Dưới hắn đùa bỡn tẩm bổ, vυ' cậu càng lúc càng lớn, cuối cùng không thể không đến cửa hàng nội y mua áo ngực.