Máy Móc Nam Thần

Chương 81

Tu sĩ Kim Đan đấu pháp không phải tu sĩ tầm thường có thể tham dự, các tu sĩ còn chưa trúc cơ thậm chí chỉ thấy được tàn ảnh lúc hai người động thủ. Kỷ Hành ngẩng đầu hướng lên nhìn, thấy Phong Thả Ngâm cùng Yến Chưởng môn đã từ tiểu viện đánh tới trên vùng trời chủ điện. Hai cái tu sĩ Kim đan gây ra động tĩnh không nhỏ, địa phương gần đó cát đá bị lan tới bay mịt mù, sóng linh lực làm các cây cối xung quanh quấy nhiễu rối tinh rối mù.

“Chuyện gì thế này? Tại sao lại như vậy?”

Thiếu chưởng môn Yến Tàng Vân nhìn chủ điện bị phá hơn một nửa, ngửa đầu nhìn lên hai người đang đánh đến thiên địa tối tăm, trên mặt đầy lo lắng. Thạch Sùng Chí liền đem đầu đuôi sự tình nói qua cho hắn một lần. Yến Tàng Vân há miệng, có chút khó có thể tin, nhưng mà tà khí trên người Yến chưởng môn có thể thấy rõ ràng như vậy, sự thực này không thể chối cãi.

Lúc này sắc trời không rõ, mọi người Kiếm tông kể cả đệ tử Hải Yến phái đều đang ở giáo trường, bọn họ bây giờ cách xa, cũng không sợ linh áp tu sĩ cấp cao lan tới, liền đem linh lực tập hợp ở hai mắt, ngửa đầu nhìn hai vị tu sĩ Kim đan đấu pháp.

Bùi Vũ Y còn chưa trúc cơ, cực kỳ chực lực mới có thể nhìn, mà nhìn lâu cũng có thể nhìn ra một chút, mắt thấy trên vùng trời hai người đang đánh nhau đột nhiên tách ra, chu vi quanh Phong Thả Ngâm xuất hiện từng đạp luồng khí xoáy quanh, cao hứng nói:

“Đó là phong kiếm ý của sư huynh! Phong sư huynh tu chính là phong kiếm ý, thanh kiếm này của y năm đó khu rèn đúc đã thêm rất nhiều vật liệu có thuộc tính “Phong”, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Yến lão đầu mặc dù tu vi cao hơn Phong sư huynh hai bậc, nhưng mà vũ lực của kiếm tu so với những tu sĩ khác cao hơn một đoạn, Yến lão đầu còn dựa vào tà thuật mà cưỡng ép đề cao tu vi, căn cơ bất ổn, khẳng định không thể sánh bằng Phong sư huynh!”

Bùi Vũ Y vừa dứt lời, Phong Thả Ngâm đang ngự phong ở trên không trung vung kiếm lên, kiếm khí trong tay nháy mắt hóa thành vô số luồng xoáy khí trong suốt đánh về Yến chưởng môn!

Phong kiếm ý trong lịch sử ghi chép của Kiếm tông là một cái kiếm ý bình thường, không thể so lại với Thiên sơn kiếm ý dày nặng, không thể so với bạo ngược của Lôi Hỏa kiếm ý, mà là cùng tồn tại cương nhu, nhưng lại có ở mọi nơi. Chỉ cần thế giới này còn linh khí tuần hoàn, thì vĩnh viễn bất cứ lúc nào cũng có thể lưu động.

Tại trong mắt Phong Thả Ngâm, không có địa phương nào mà y không thể triển khai được kiếm ý! Y nâng kiếm vung lên, phong ở khắp mọi nơi liền gào thét mà lưu động đến, tụ thành một cái Cự Long vô sắc, vảy cùng móng tất hiện, lắc đầu vẫy đuôi, mang theo khí thế như vạn quân lôi đình hướng về phía Yến chưởng môn điên cuồng nhào tới!

Kia uy thế mạnh mẽ đem mây trong phạm vi ngàn dặm đều thổi bay không còn một mống, cuồng phong tụ thành Cự Long gào thét thập chí mặt đất cách xa cũng chịu ảnh hưởng. Mọi người chỉ có thể cảm thấy một trận gió cuốn thổi tới, đem vạt áo tóc tai thổi bay về phía sau, lần thứ hai mở mắt ra, cuộc chiến trên bầu trời kia đã kết thúc, thắng bại đã phân.

Chiến bại Yến chưởng môn từ không trung té xuống.

Hình dáng lúc này của lão như già thêm mười tuổi, trước kia chỉ có tóc mai ví sương, hiện tại là một đầu bạc phơ, phảng phất nếp nhăn bò đầy mặt, mà trong đôi mắt hào quang đã tối lại, tê liệt ngã ở trên mặt đất như một ông lão gần đất xa trời, cũng không thể nào nhìn ra được phong thái trước đó của Chưởng môn Hải Yến phái.

Thiếu chưởng môn Yến Tàng Vân không đành lòng nhìn, tiến lên đem lão đỡ lên đến. Ai ngờ hắn mới vừa đỡ sư phụ lên, lại bị những đồng môn khác chỉ trích.

“Sư huynh ngươi làm sao lại đi dìu lão?Lão là cái Tà Tu, không phải chưởng môn Hải Yến phái của chúng ta!”

“Không sai, cái này Tà Tu không biết thời điểm nào mà đoạt xá Chưởng môn. Có thể hận chúng ta là đệ tử vô dụng, thẳng đến bây giờ mới biết Chưởng môn bị một cái Tà tu hãm hại!”

cái gì thời điểm đoạt xác chưởng môn thân thể. Có thể hận chúng ta này đó làm đệ tử vô dụng, dĩ nhiên thẳng đến bây giờ mới biết chưởng môn bị một cái Tà Tu cấp hại!”

“Sư huynh ngươi dìu hắn làm chi? Thừa dịp này Tà Tu bây giờ vô lực phản kháng, ứng lập tức giải quyết tại chỗ, vì Chưởng môn của chúng ta báo thù a!”

Tay Yến Tàng vân đỡ sư phụ không ngừng run lên, hắn nhìn đồng môn chung quanh, những sư huynh đệ này bên trong có chính nghĩa lẫm thiên, có thần sắc né tránh, có mắt lộ ra xấu hổ, càng nhiều nhất chính là mặt đầy xem thường, phảng phất như chỉ trong một cái chớp mắt, liền đem công lao sư phụ ngày xưa chăm sóc dậy bảo tất cả đều quên hết không còn một mống.

Yến Tàng Vân biết đại đa số những đồng môn này đều biết sư phụ không có bị đoạt xá, nhưng vì nghĩ chính ngôn từ mà nói ra câu nói này, bất quá chỉ là nghe cho êm tai. Bọn họ tình nguyện cho là Chưởng môn bị đoạt xá, cũng không muốn cho là phát Hải Yến có một người chưởng môn rơi vào Tà đạo, làm mất mặt khổ thẹn cả môn phái!

Nghe đến các đệ tử Hải Yến phái biện giải, Kiếm tông bên này nhất thời im lặng. Bùi Vũ Y không nhịn được mà nhảy ra,

“Tà tu nơi nào tới đoạt xá, các ngươi mở to hai mắt mà nhìn rõ ràng, này chính là chưởng môn của các ngươi! Ngay cả sư phụ mình cũng không nhận thức, vậy uổng cho các ngươi là đệ tử chính đạo!”

Tà tu dù tu vi cao đến đầu khi đoạt xá cũng không thể không có chút dấu vết, đệ tử Hải Yến phái này đó quả thực làm cho Bùi Vũ Y thấy buồn nôn. Làm đệ tử nếu rời vào Tà đạo thì sư phụ có thể ân đoạn nghĩ tuyệt, nhưng tại thiên địa kính báo, tuyên bố duyên phận thầy trò. Nhưng đệ tử Hải Yến phái này một khắc trước còn kính cẩn ân cần lễ độ, một giây sau khi thấy sư phụ rơi vào Tà đạo này trở mặt không quen biết, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng!

Bị Bùi Vũ Y không chút lưu tình mà bóc trần, đệ tử Hải Yến phái mỗi người trên mặt đều khó coi, nhưng đối phương là đệ tử đến từ Tiên môn thượng lưu, mà bọn họ còn có một cái chưởng môn rơi vào Tà đạo, nói không chắc còn có thể đồng thời giải quyết Tà đạo tại chỗ. Cho nên căn bản không dám phản bác.

Phong Thả Ngâm từ trên trời hạ xuống, tay thu kiếm vào trong vỏ. Y thấy Yến chưởng môn dựa vào trên người Yến Tàng Vân, hỏi ra một câu,

“Đang hảo hảo làm một cái Chưởng môn, vì sao lại đi vào Tà đạo?”

Đây cũng là một cái nghi hoặc của tất cả mọi người. Từ xưa chính tà bất dung, huống hồ bây giờ tại Tu tiên giới Chính đạo đang hưng thịnh, Tà tu như chuột chạy qua đường bị người đánh đuổi. Bọn họ thực sự nghĩ không ra vì sao Yến chưởng môn đang đứng đầu một phái, vì sao phải vào Tà đạo. Yến chưởng môn dựa trên người Yến Tàng Vân, hai mắt u ám như nước động không có động tĩnh, sau câu hỏi của Phong Thả Ngâm con ngươi lão chuyển động cười lạnh một tiếng,

“Tại sao đi vào Tà đạo? Cũng bởi vì các ngươi những thiên chi kiêu tử!”

Lão đưa tay run rẩy mà chỉ vào đệ tử Kiếm tông đứng cách đó không xa, thân hình cao to phong thái lỗi lạc,

“Đặc biệt là ngươi!”

Bùi Vũ Y bất mãn nói:

“Là ngươi tự cam đọa lạc, cùng Phong sư huynh có can hệ gì?”

Yến chưởng môn không để ý đến nàng, có lẽ là cảm thấy được đại nạn sắp tới, liền không lo lắng mà đem tất cả nói ra,

“Ta mười tuổi đi vào Hải Yến phái. Khổ tu mười năm mới đến Luyện khí đỉnh phong. Sau đó ở cảnh giới Luyện khí kỳ đỉnh phong bồi hồi mấy chục năm mới miễn cưỡng Trúc cơ, sau Trúc cơ liền phí thêm vô số năm tháng, đến khi tuổi thọ gần hết, mới Kết đan, sau liền tiếp tục ba trăm năm. Ta ở tại cảnh giới Kim đan sơ kỳ không thể tiến thêm được…”

Nói tới chỗ này, lão nhấc mắt nhìn về phía Phong Thả Ngâm, đáy mắt tất cả đều là âm u căm ghét,

“Ta khổ tu mấy trăm năm, lại đứng ở Kim đan sơ kỳ không hề tiến vào, mà các ngươi những đứa con cưng của trời, ở trong tuổi trẻ, chỉ trong vòng trăm năm liền có thể Kết đan, ngày sau tiền đồ vô lượng, đại đạo vô song. Các ngươi nói, ta vì sao phải đi vào Tà đạo! Vì sao phải đi vào Tà đạo!”

Nghe xong lời này đệ tử Hải Yến phái đề lộ mặt khổ sở, Chưởng môn nói đến đều không phải là tương lai của bọn họ sao? Căn cốt tốt ngộ tính cao đều đã vào trong các Tiên môn thượng lưu, giống như bọn họ, nói cho dễ nghe là một cái đệ tử nội môn, tư chất đến cả một cái đệ tử ngoại môn Kiếm tông cũng không thể so nổi. Phong Thả Ngâm trên mặt lộ ra mấy phần châm biếm:

“Căn cốt là trời cho, nhưng ngộ tính là chính mình. Chính ngươi tu luyện bất thành rồi nhảy vào Tà đạo, đó là chuyện của chính ngươi, không thể oán hận bất cứ người nào. Chính là ngươi không thể bắt giữ giao nhân, liên lụy đến bách tính mấy thành trấn chung quanh.”

Ai ngờ Yến chưởng môn nói lời kinh người:

“Bất quá là mấy cái người phàm, chết thì chết.”

“Sư phụ.”

Yến Tàng Vân mở to hai mắt mà nhìn chưởng môn, không thể tin được những lời này là chính là sư phụ mình kính yêu nhất nói ra. Ánh mắt Phong Thả Ngâm trong nháy mắt lạnh xuống,

“Xem ra không có cần thiết đưa ngươi mang về Kiếm tông thẩm phán.”

Yến chưởng môn cười lạnh:

“Người thắng làm vua người thua làm giặc, từ lúc bị thua kia, lão phu liền không còn muốn sống.”

Dứt lời lão liền đẩy Yến Tàng Vân, không còn người đỡ, thân thể lão trọng thương đầy rẫy mà ngã xuống mặt đất, như một lão mộc chết héo. Yến Tàng Vân thăm dò mà đến gần một bước, phát hiện chưởng môn đã chặt đứt sinh cơ. Hắn ngẩn ngơ hai chân mềm nhũn quỳ xuống. Phong Thả Ngâm nhìn bọn họ một cái nói:

“Nếu việc này đã xong, chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này. Khởi hành đi Linh tông đi!”

“Vâng.”

Vân thuyền lại một lần nữa khởi động, Phong Thả Ngâm nói một câu mệt mỏi liền dẫn đầu trở về phòng. Cánh cửa bạch ngọc điêu vừa khép lại, y không ức chế được mà ho lên, trước đó ở trước mặt mọi người dáng dấp nhẹ nhàng như mây, trpng chớp mắt liền không còn tăm hơi.

Lấy khăn sạch lau máu ở trên môi, Phong Thả Ngâm lấy ra đan dược nuốt xuống, sau đó lập tức ngồi lên bồ đoàn tĩnh tọa chữa thương. Đứng ở ngoài cửa, Kỷ Hành dùng mắt thấu thị xem hết tình cảnh nhìn vào trong mắt:

“…”

Hệ thống trong cơ thể tập hợp lại tất cả những tình hình hợp với hoàn cảnh bắn ra cho hắn như là

”Người trước tinh tướng người sau đắng”

“Đến chết vẫn sĩ diện”

“Thề sống chết tới cùng cũng phải giữ hình tượng.”

“Bao quần áo thần tượng.”

Kỷ Hành mặt không thay đổi mà đem đoạn cửa sổ tiêu trừ, sau đó đứng ở cửa, đợi cho đến khi Phong Thả Ngâm lần nữa mở mắt ra mới gõ cửa. Mà ở bên trong, Phong Thả Ngâm chỉ tạm thời đè xuống thương thế thở ra một hơi, y vừa mở mắt dự định dùng thêm một viên đan dược chữa thương, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Phong Thả Ngâm thần sắc bất động, từ túi Càn khôn lấy ra một cái bình sứ màu trắng mở ra, nhàn nhạt nói:

“Ai?”

“Là ta.”

Âm thanh Kỷ Hành từ ngoài truyền đến, tay cầm bình sứ của Phong Thả Ngâm bỗng nhiên run lên suýt nữa đem lọ thuốc làm rơi xuống đất. Y vội vã đem lọ thu vào túi Càn khôn. luống cuống tay chân mà xóa đi vệt máu còn dính ở trên quần áo, lại chỉnh chỉnh lại cổ áo bị nhăn, mới từ trên giường đi xuống mở miệng nói:

“Vào đi!”

Kỷ Hành đem hết hình ảnh này nhìn thấy từ đầu tới đuôi mặt lại không đổi đẩy cửa nhấc chân đi vào. Mà lúc này, Phong Thả Ngâm đã ngồi bên cạnh bàn tròn, nghe tiếng mở cửa liền giương mắt nhìn qua. Sắc mặt y hồng hào, giữa hai hàng lông mày giấu đi vẻ anh khí cùng sắc bén, hoàn toàn không có nhìn ra dáng đang bị trọng thương.

Kỷ hành với vừa xuyên qua vách tường nhìn thấy Phong Thả Ngâm, khi đó sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút hồng hào, như là bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống, giống với cái Yến chưởng môn kia, ngã xuống liền sẽ không bao giờ tĩnh lại. Phong Thả Ngâm hỏi:

“Kỷ Hành, sao ngươi lại tới đây?”

Âm thanh y ôn hòa mạnh mẽ, nghe không ra có nửa điểm suy yếu. Kỷ Hành nói:

“Tới xem một chút. Ngươi ngày hôm nay sao lại mau chóng trở về nghi ngơi như vậy?”

Phong Thả Ngâm cười nói:

“Mới vừa cùng Yến chưởng môn đánh một hồi, mệt một chút, tưởng ngủ một hồi.”

Kỷ Hành lạnh như băng theo dõi y,

“Ngươi đang gạt ta.”